KẾT HÔN?
Hôm nay tốc độ ăn cơm của Tiêu Chiến phi thường nhanh, hai má phình phình, vùi đầu ăn, giống như toàn bộ tâm trí đều bị thức ăn trước mắt hấp dẫn.
Vương Nhất Bác nhịn không được đành múc một chén canh nhỏ, đặt ở trong tầm tay cậu rồi lên tiếng nhắc nhở: "Ăn chậm một chút."
Nuốt xuống thức ăn trong miệng, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, miệng nở nụ cười vui vẻ, mi mắt cong cong.
Thần sắc Vương Nhất Bác nhu hòa, khóe miệng cũng nhịn không được mà hơi hơi cong lên: "Rất vui sao?"
Tiêu Chiến ừ một tiếng, tầm mắt dừng ở khóe miệng của Vương Nhất Bác: "Anh đang cười."
Nghe vậy, Vương Nhất Bác ngẩn ra, tươi cười trên miệng càng sâu thêm: "Nhìn không quen sao?"
Khi nhìn thấy Vương Nhất Bác cười, cái loại tâm tình vội vàng trước đó của Tiêu Chiến đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. "Đương nhiên sẽ không, cười hoặc là không cười, chỉ cần là anh thì em đều thích. Anh thoải mái thì tốt rồi."
Đối phương nói thẳng thắn lại nhiệt tình, ánh mắt của Vương Nhất Bác chuyển động, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến hai giây rồi lại rũ mắt nhìn chén canh trong tầm tay cậu: "Uống ngụm canh đi, ăn chậm một chút."
Nhận lấy ý tốt của đối phương, Tiêu Chiến thuận theo uống canh, khi tiếp tục ăn cơm, tốc độ chậm rất nhiều. Lượng cơm của cậu chỉ bằng một nửa của Vương Nhất Bác, trước đó lại ăn nhanh nên hiện tại đã cảm thấy no rồi.
Tiêu Chiến buông đũa, uống ngụm nước lọc rồi đứng lên: "Anh từ từ ăn, em về phòng trước đây," cậu kéo ra ghế, đi được hai bước mới quay đầu lại bổ sung, "Phòng ngủ trên lầu."
Tay cầm đũa của Vương Nhất Bác không tự giác dùng sức.
Không chờ đối phương trả lời, Tiêu Chiến đã nhắc nhở: "Ăn cơm cho no đó, em chờ anh. Còn có, em sẽ không khóc lóc cầu xin đâu."
Hô hấp của Vương Nhất Bác cứng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Chiến, thẳng đến khi cậu biến mất khỏi tầm nhìn mới thu hồi ánh mắt.
Sau đó, Vương Nhất Bác ngồi trên bàn ăn tư thế ăn cơm như cũ không thể bắt bẻ, thoạt nhìn phi thường thong dong, nhưng tốc độ so ngày thường ngày nhanh hơn rất nhiều.
Omega của mình trắng trợn gọi mời như vậy, thân là một Alpha, không ai có thể cự tuyệt.
Nhưng thân thể của Tiêu Chiến... em ấy còn đang bị thương.
Tốc độ ăn cơm của Vương Nhất Bác chậm lại, hắn mày nhíu suy nghĩ. Omega của mình đều đưa ra mời gọi, nếu Alpha nói cự tuyệt thì sẽ rất tổn thương.
Trước kia hắn đã từng cự tuyệt loại sự tình này quá nhiều lần. Hiện tại, vô luận là trong lòng hay là thân thể, hắn đều không muốn cự tuyệt.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Tiêu Chiến đi đến phòng linh thực đem Tiên ma khoai từ nhẫn không gian thả ra.
Long ma đằng lập tức từ trên tay cậu lẻn đến trên cánh hoa của Tiên ma khoai.
Tiêu Chiến cười cười nói: "Tiên ba Long thúc ở lại đây nghỉ ngơi a, nếu là có việc thì nhớ liên hệ con nha," cậu nhắc nhở, "Nhất định không cần dùng nọc độc xuyên thấu trần nhà!"
Tiên ma khoai viết ở trong đầu Tiêu Chiến hỏi: "Không cho ở trong phòng ngủ?" Đồng thời hướng tiểu đồng bọn khóc thút thít, "Con trai ta không muốn thân cận ta!"
Long ma đằng phiền chán: "Đình chỉ hành vi ngu xuẩn khóc thút thít của ngươi lại đi, tình yêu của nhân loại cần có không gian riêng tư để làm chuyện thân mật, hiểu không?"
Tiên ma khoai quơ quơ căn cần: "Ta sắp có cháu ngoại sao?"
Long ma đằng: "Có lẽ đi...... Nói trước, chúng ta chính là chỉ lo con trai ngươi, mặc kệ nó sinh cho ngươi bao nhiêu cháu chắt chít, một khi con trai ngươi chết chúng ta liền trở về rừng rậm. Đừng có đến khi đó lại muốn bồng bế cháu chắt chít không chịu quay về."
Tiên ma khoai đầy hứa hẹn trả lời: "Ta biết rồi."
Lúc này Tiêu Chiến không biết hai cây đang nói chuyện gì, nhìn thấy Tiên ma khoai hỏi chuyện, cậu xấu hổ mà ho vài tiếng: "Khụ khụ, hôm nay không thích hợp ở trong phòng."
Đã nhanh chóng cùng tiểu đồng bọn nói qua, Tiên ma khoai tỏ vẻ phi thường lý giải: "Ta hiểu rồi! Các ngươi nhanh chóng tạo em bé đi, ta không thèm xem."
Tiêu Chiến đầu đầy ba chấm: "...... Không...không phải tạo em bé đâu!"
Căn cần của Tiên ma khoai nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cậu giống như một vị trưởng bối thấu hiểu nói: "Con trai đừng thẹn thùng, sinh sản là quy luật của tự nhiên."
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, giơ tay nắm căn cần: "Con đi về phòng đây."
Trở lại phòng, Tiêu Chiến trực tiếp gỡ miếng dán cách ly tiến vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, cậu mặc áo tắm dài màu trắng, tầm mắt nhìn thoảng qua cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời vừa lúc buông xuống, nghĩ đến chuyện sắp phải làm, sắc mặt cậu ửng đỏ.
Giống như có điểm quá nóng vội, chính là cậu khống chế không được.
Lúc Vương Nhất Bác hôn mê cậu nôn nóng lúc hắn nằm trên giường bệnh cậu thấp thỏm lo lắng, lúc hắn khôi phục cậu hưng phấn.....
Tâm cậu vẫn luôn không thể trầm tĩnh được, cảm thấy mối liên kết giữa hai người quá mỏng manh.
Tựa như muốn dùng thứ gì đó xác định.
Tùy tay buộc lại đai lưng, Tiêu Chiến ra khỏi phòng tắm ghé vào trên giường, duỗi tay kéo cái gối đầu ôm vào lòng tựa cằm lên, mở ra vòng tay cá nhân tìm hiểu tư liệu liên quan đến quá trình đánh dấu vĩnh viễn.
Mặc dù hai người đã trải qua lần đầu tiên, nhưng khi nhìn thấy tư liệu miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, sắc mặt của cậu càng ngày càng hồng, trong lòng khiếp sợ không thôi, thật sự có điểm bạo.
Thân thể không chịu được khống chế có chút phản ứng, vấn đề này làm cho Tiêu Chiến phi thường quẫn bách.
Cậu nhanh chóng đóng vòng tay lại, mặt chôn trong gối mềm mại để giảm bớt sự xấu hổ, không thể tiếp tục xem được nữa.
Vẫn là nên tự mình cảm thụ, mỗi người sẽ có sai biệt bất đồng, không thể hoàn toàn lấy kết quả của người khác làm tham khảo.
Đang nghĩ ngợi, giường hơi hơi lún xuống, bên gáy bị một bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp bao trùm.
Giọng nói của Vương Nhất Bác từ tính mà ám ách truyền vào lỗ tai Tiêu Chiến: "Đừng nằm như vậy, sẽ nghẹt thở."
Tiêu Chiến không đáp lại, chỉ quay đầu qua một bên nhìn Vương Nhất Bác, trên người hắn như cũ là áo sơ mi trắng và quần tây đen, hiển nhiên là mới từ phòng ăn lên đây.
Cậu dùng mũi ngửi ngửi, không ngửi được hương vị quen thuộc nên chỉ tay vào phần cổ của hắn:" Gỡ miếng dán cách ly ra đi."
Vừa dứt lời, Tiêu Chiến cảm thấy vùng gáy cổ bị những ngón tay hơi mang vết chai mỏng ấn hạ, thân thể cậu khẽ rung lên, bả vai theo bản năng rụt lại, khoé miệng khẽ ngâm ra tiếng.
"Anh......" Đôi mắt Tiêu Chiến khẽ nhếch, trong mắt mang theo kinh ngạc, đuôi mắt đỏ lên.
Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Xin lỗi, đợi tôi một chút."
Bàn tay của Vương Nhất Bác ở trên người của Tiêu Chiến vuốt ve, mỗi tấc da thịt bị chạm đến như có lửa đốt.
Tiêu Chiến chịu không nổi, muốn ôm hắn, lại bị hắn ngăn lại: "Chờ tôi tắm rửa một chút?"
Bỏ lại một câu, Vương Nhất Bác liền tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Đến bước này còn có thể bỏ đi tắm rửa? Tiêu Chiến quả thực bị buộc điên rồi, trong không khí mùi cam quýt bạc hà càng ngày càng nồng đậm.
Chờ đến không sai biệt lắm, thân thể Tiêu Chiến đã sớm ướt, trong mắt nhiễm tầng sinh lý nước mắt, trong mông lung nhìn cửa phòng tắm, bên trong vẫn còn nghe được tiếng nước rì rào.
Nắm tay đấm xuống gối, Tiêu Chiến đem mặt chôn xuống chiếc gối mềm mại.
Hỗn đản!
Quá đáng!
Chẳng lẽ mị lực cậu không đủ?
Mặt sau của Tiêu Chiến đều ẩm ướt đến không chịu nổi, vừa tức giận vừa nóng bức, cũng không biết Vương Nhất Bác còn tắm rửa bao lâu.
Phòng tắm lại lần nữa mở ra, mùi rượu vang đỏ nồng đậm phát tán trong không khí, nhanh chóng thổi quét qua toàn bộ căn phòng.
Đang nằm chôn mặt trên giường, đột nhiên cả người Tiêu Chiến bị vây quanh bởi một vòng tay ấm áp, cậu nguyên bản lên kế hoạch chờ Vương Nhất Bác ra tới, phải hướng hắn biểu đạt bất mãn, lúc này cả người lại mềm nhũn, cái gì cũng đều quên nói, chỉ nghĩ đem đối phương gắt gao cuốn lấy.
"Ưm..."
Khác với lần đầu tiên, lần này Vương Nhất Bác tốn nhiều thời gian mở rộng hậu huyệt giúp Tiêu Chiến hơn, nên lúc dương v*t đi vào cậu không cảm thấy đau đớn. Thế nhưng nước mắt sinh lý vẫn tự nhiên trào ra không khống chế được. Cậu vẫn giữ tư thế nằm úp sấp, hai gối quỳ chống xuống giường, mông vểnh cao lộ ra lối vào như gọi mời.
Vương Nhất Bác từ trên nhìn xuống hai cánh mông lớn cùng hậu huyệt đang mấp máy nuốt chửng dương v*t của mình, quá nhiều cảm xúc đến từ xúc giác và thị giác làm cho tinh thần cảm thấy vô cùng sảng khoái. Hắn chẳng biết diễn tả thế nào cho đúng, chỉ biết đơn giản mà chân thành gọi tên của đối phương hết lần này đến lần khác.
"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, Tiêu Chiến của tôi."
"Ư..."
"Thật may mắn vì đã được em yêu."
"Ah..."
Đầu óc Tiêu Chiến có chút hỗn loạn, bây giờ cậu đã thấm thía câu người ta hay nói "bị đâm đến mụ mị" là thế nào rồi. Phía sau bị dồn dập tấn công, lực eo của Vương Nhất Bác thật sự không thể khinh thường được, Tiêu Chiến cảm thấy hai cánh mông của mình chắc đã bị dập đến đỏ như hai quả cà chua chín.
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Chiến liền cảm thấy Vương Nhất Bác đang đưa tay xoa nắn nhào nặn mông của mình, khoái cảm đến dồn dập làm cậu chỉ biết rên rỉ những từ ngữ vô nghĩa.
"Chậm... chậm ưm..."
"Ai đã nói sẽ không khóc lóc cầu xin tôi mà, hửm?"
"Ư... "
"Thích không, Tiêu Chiến?"
"Thích... ưm... chậm... anh... ah..."
Tư thế này không thể thấy mặt nhau, Vương Nhất Bác đành phải giảm tốc độ cử động eo lật người Tiêu Chiến lại rồi mới tiếp tục dập vào bên trong lỗ nhỏ đang gắt gao cắn chặt kia.
dương v*t bên trong hậu huyệt xoay tròn theo động tác chuyển đổi tư thế, hai người cùng rên lên một cách thư sướng.
Lúc này vành mắt Tiêu Chiến đã đỏ ửng, cậu mơ màng nhìn thấy Vương Nhất Bác đang điên cuồng vì làm tình với mình, rõ ràng hắn cũng rất thích nhưng lại cố kìm nén, chối từ.
Đôi chân dài cuốn lấy thắt lưng, theo động tác đẩy đưa của Vương Nhất Bác mà cả người Tiêu Chiến giống như đang bồng bềnh trong sóng biển, cảm giác sung sướng chạy đều khắp cơ thể, đến tận những đầu ngón chân cũng chịu không được mà quắp lại.
Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác ôm ghì lấy Tiêu Chiến phóng thích tinh dịch vào bên trong, sau đó một lần lại một lần làm cậu đến mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên giường.
Trước lúc mất đi ý thức, Tiêu Chiến vẫn nhớ hình như mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng.