Tô Tử Hạ nhẹ trở mình, từ từ mở mắt. Lướt mắt sơ qua những hoa văn chạm khắc tinh xảo phía trên trần nhà rồi nhắm mắt muốn ngủ tiếp.
Nhưng bất chợt Tử Hạ nhận ra điều gì bất thường, cô giật bắt người ngồi dậy.
Trợn trừng đôi mắt to tròn nhìn khung cảnh xung quanh mình.
Là một không gian sang trọng đầy những đồ vật đắt tiền.
Đập vào mắt cô là chiếc đèn ngủ làm bằng pha lê quen thuộc, tiếp đến là tivi, máy sưởi và những nội thất màu sắc trang nhã được bày trí rất chi là hài hoà.
Khung cảnh quen thuộc bày ra trước mắt, cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
''Đây chẳng phải là phòng của mình hay sao? ''
Đây là phòng tân hôn của Tô Tử Hạ và chồng cô Mặc Cận Ngôn.
Nhưng tại sao cô lại ở đây, chẳng phải cô vừa bị ép độc đến chết hay sao? Tử Hạ cuống cuồng tốc chăn chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cô ngỡ ngàng nhìn mình trong gương.
Khuôn mặt thanh tú trẻ trung, mái tóc óng mượt, làn da trắng trẻo mịn màng và cả thân hình nhỏ nhắn quyến rũ chết người này.
Sao có thể? Hơn một tháng qua cô trở nên tàn tạ như thế nào chính cô cũng hiểu rõ.
Tô Tử Hạ vò đầu bức tóc không biết đã xảy ra chuyện gì mà cứ ngẩn người trước gương. Bỗng từ bên ngoài có tiến gõ cửa:
"Phu nhân bữa sáng đã chuẩn bị xong"
Cô mở cửa, trước mắt là dì Thẩm người đã chăm sóc cô chu đáo trong thời gian cô kết hôn cùng Cận Ngôn. Cô đơ người, mắt bắt đầu ướt.
''Phu nhân..Phu nhân không sao chứ?''
Tử Hạ hoàn hồn lại, nhìn dì Thẩm trước mắt thật chân thực biết mấy:
"Con biết rồi dì xuống trước đi"
''Vâng''
Tô Tử Hạ bước chậm rãi vào phòng, rồi đặt tay mở chiếc điện thoại đang reo inh ỏi chuông báo thức.
Cô bấm tắt, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ thứ ngày tháng phía trên thì lại vô cùng ngỡ ngàng. Đây là sáu tháng trước cơ mà!
"Chẳng lẻ ..Chẳng lẽ...thật sự mình vẫn còn sống đây sao? Mình thật sự trùng sinh rồi ư? "
Tô Tử Hạ sẽ làm lại cuộc đời mình một lần nữa, một lần nữa.
Đây hoàn toàn không phải mơ, cô đã trở về sáu tháng trước, lúc cô xinh đẹp nhất khí chất nhất và có một người chồng làm chỗ dựa vững chắc nhất.
Tô Tử Hạ cười nhẹ nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ với ánh mắt đăm chiêu.
Lần này cô nhất định sẽ đòi lại cả gốc lẫn rể mọi đau đớn mà cô phải chịu đựng ở kiếp trước. Thậm chí là trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.
Lúc này cô chợt nhớ lại thời gian sau khi kết hôn của mình. Tính ở thời điểm này thì cũng đã hơn nửa năm, nhưng số lần đòi ly hôn thì không đếm xuể.
Nào là đập đồ, leo ra ban công rồi đủ mọi chiêu trò làm cho Mặc Cận Ngôn chịu không nổi mà ly hôn với cô.
Tất cả những thứ này đều do người em gái thân yêu của cô bày ra.
Anh ta vẫn coi như không mà chấp nhận, và sau mỗi lần nổi loạn anh đều đem thuốc đến xử lí vết thương, nhưng cô vứt tất cả đi không lưu tình.
Bây giờ nhớ lại thì cô thấy anh thật dịu dàng và quan tâm cô hơn hết. Dù cho Tử Hạ có quá đáng tới đâu đi nữa.
Tô Tử Hạ đứng dậy đảo mắt nhìn quanh. Dù đây là phòng tân hôn nhưng Mặc Cận Ngôn chưa từng ngủ lại vì khi anh đặt chân bước vào là cô cứ nổi điên lên với anh.
Nên anh dọn sang hẳn phòng làm việc mà ngủ để cô được thoải mái.
Có lẽ điều đầu tiên nên làm trong kiếp này là mở lòng tiếp nhận anh ấy.
Người duy nhất có khả năng bảo vệ che chở và quan tâm cô. Tử Hạ đứng dậy bước ra ngoài:
''Đến phòng làm việc tìm thử''
Cửa phòng làm việc từ từ mở ra, Tô Tử Hạ bước vào trong.
Từng mảnh giấy đều vô cùng ngăn nắp gọn gàng, đồ vật bày trí rất ít nhưng vẫn rất trang nhã.
Cô nhìn Mặc Cận Ngôn đang ngủ thiếp đi trên bàn. Có lẽ tối qua phải xử lí công việc đến khuya mệt mỏi ngủ quên mất.
Mặc Cận Ngôn là con trưởng trong Mặc Gia, tuy gia thế giàu đến khủng khiếp nhưng anh vẫn không tiếp quản gia sản của gia tộc mà tự vực dậy.
Bây giờ anh đã sỡ hữu tập đoàn của riêng mình mà chả thua kém gì Mặc Thị. Nhưng trước sau gì cái gia sản kết xù đó cũng nằm trong tay anh.
Trời đã gần sáng hoàn toàn, có vài vệt nắng xuyên qua khe cửa dừng lại trên khuôn mặt anh tú mê người của Cận Ngôn.
Những góc cạnh lại càng hiện rõ hơn, từ mắt môi đến tổng thể thì phải nói là cực phẩm nhân gian.
Tô Tử Hạ đỏ bừng mặt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt. Sau trước đây mình không nhận ra chồng mình lại đẹp trai đến thế chứ?
Đúng là ngu ngốc khi cứ đòi ly hôn với anh ấy.
Khi nắng chiếu làm chói mắt thì Mặc Cận Ngôn tỉnh dậy. Anh ngỡ ngàng nhìn Tô Tử Hạ đang đứng ngay bên cạnh.
Mày hơi nhíu lại nhìn cô đang lúng túng rồi tỏ vẻ lên giọng lạnh lùng:
"Tìm tôi?"
Tử Hạ giật mình gật đầu rồi cúi xuống không dám nhìn thẳng mặt anh, hai tay siết chặt lại không biết bắt chuyện như thế nào.
Cận Ngôn thở nhẹ một tiếng rồi cau mày nhìn cô, lấy tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Tử Hạ lên giọng điệu bực dọc:
''Nếu vẫn là chuyện ly hôn thì đừng hòng ''