Truỵ Lạc (Rơi Xuống)

Chương 64: Vì em là đích đến mà anh đã theo đuổi suốt cuộc đời


Chu Vãn: "..."

Cô cảm thấy hơi bất ngờ trước lời lẽ thẳng thừng này của Lục Tây Kiêu.

Lúc trước, mấy tháng khi cô và anh yêu đương với nhau, Chu Vãn cũng đã dỗ anh không ít lần, nên cũng xem như có kinh nghiệm.

Chẳng qua là khi cô nhớ lại lần đầu tiên Lục Tây Kiêu tức giận, lúc đó anh nói:

"Lúc bạn trai tức giận, nói xin lỗi không có tác dụng gì hết, vẫn nên làm chút hành động thực tế mới được."

"Cái gì thực tế?"

"Ví dụ như hôn một cái, anh sẽ tha thứ cho em."

———

Cũng bởi vì đoạn ký ức này nên Chu Vãn không kìm được nhìn về phía đôi môi của Lục Tây Kiêu.

Môi anh mỏng, là kiểu bạc tình, lúc trước cô có nghe mọi người bàn về ngoại hình của Lục Tây Kiêu, cũng có nói môi của anh rất giống với tiêu chuẩn môi của mấy gã đàn ông cặn bã.

Nhưng trong trí nhớ của cô thì Lục Tây Kiêu rất thích hôn môi.

Nụ hôn đầu tiên của họ là vào một đêm đông giá rét, tuyết rơi đầy trời, cô chỉ nhớ rõ cơ thể Lục Tây Kiêu rất nóng bỏng, cũng rất ấm áp.

Cô không nhịn được đỏ mặt, quaysang chỗ khác.

Nhưng cũng muốn dỗ Lục Tây Kiêu vui vẻ.

Chần chừ chốc lát, cô thoắt cái xoay người ngồi dậy thật nhanh, hôn mạnh một cái vào mặt anh.

Lục Tây Kiêu không nhịn được cười một tiếng, liếm môi dưới, nghiêng đầu: "Sao lại thiếu nữa rồi?"

Chu Vãn hơi ngơ ngác, mặt nóng lên như phát sốt: "Hả?"

"Trước đây mỗi khi em dỗ anh thì không chỉ có hôn má thôi đâu."

"..."

Chu Vãn nhìn sang chỗ khác, cảm thấy không khí trong xe quá loãng, vậy nên cô kéo cửa kính xe xuống, lúng túng nói: "Cái kia... Chẳng phải chúng ta vẫn chưa ở bên nhau sao?"

Lục Tây Kiêu cười rộ lên: "Vậy chúng ta có thể hôn má trước khi quen nhau sao?"

"..."

"Chu Vãn, không ngờ đấy, em còn rất biết chơi nha."

"..."

Chu Vãn dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa.

Con người của Lục Tây Kiêu, càng để ý đến thì anh lại càng mặt dày hơn.

Về đến nhà, trong tủ lạnh vẫn còn vài nguyên liệu nấu ăn được mua từ lần trước, Chu Vãn nhanh chóng lấy cánh gà đông lạnh ra, chuẩn bị làm món cánh gà chiên cho bữa tối.

Lục Tây Kiêu lấy cánh gà từ trong tay cô, sau đó bỏ vào trong bồn nước để rã đông.

"Để đấy cho em." Chu Vãn nói.

Lục Tây Kiêu nắm lấy tay cô, nhìn cổ tay cô lần nữa, khẽ cau mày.

Vừa nãy anh hơi dùng sức, nên bây giờ có mấy chỗ bị trầy da.

"Em đau không?"

Chu Vãn lắc đầu.

Lục Tây Kiêu dùng ngón tay cái xoa nhẹ vết thương, sau đó kéo cô rồi xoay người sang lấy hộp thuốc, xé mở miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên chỗ bị trầy da.

Thật ra cũng chỉ là bị xước da một chút, cũng chẳng chảy máu nên sẽ không đau, cũng không cần thiết phải dán băng cá nhân.

Chu Vãn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, muốn cười: "Thật sự không đau một chút nào mà."

Từ nhỏ đến lớn cô đã không may mắn, gặp không biết bao nhiêu chuyện, chút va chạm nhỏ này cô cũng chưa từng để ý đến.

"Anh cắn em đau như vậy sao em không nói gì hết."

Nói xong câu này, Lục Tây Kiêu thấy mình giống như vừa ăn cướp vừa la làng, hơi mím môi dưới.

Chu Vãn cười nhạt đáp: "Em không nhớ để nói."

"...."

Lục Tây Kiêu không cho cô vào bếp, cứ như thế đuổi người ra ngoài.

Rõ ràng da chỉ hơi bị trầy đôi chút, cũng đã băng lại rồi, nhưng vẫn nhất quyết không cho cô làm bất cứ cái gì hết, khá là có ý tứ.

Chu Vãn ngồi trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng của Lục Tây Kiêu trong nhà bếp.

Nhịn không được cười rộ lên, một lúc sau chợt nghĩ tới gì đó, khoé miệng cô khẽ giật giật.

Kể từ khi bố qua đời, cô cũng chẳng muốn làm nũng với ai nữa.

Thuở nhỏ, mỗi lần cô tới kỳ kinh nguyệt, bụng lúc nào cũng quặn đau, sức khỏe của bà không tốt nên cô không dám nói với bà, mà lúc đó Quách Tương Lăng cũng đã rời đi từ lâu.

Chỉ là lúc đó quan hệ của cô và Quách Tương Lăng vẫn chưa đến nổi căng thẳng, ngay từ đầu cô đã muốn thấu hiểu bà ta, cũng biết cuộc sống của bà ta không hề dễ dàng, chỉ có cách rời khỏi nơi đây thì mới có được một cuộc sống như mong muốn.

Thỉnh thoảng gọi điện thoại, cô cũng sẽ gọi bà ta là mẹ.

Vào một đêm nọ, khi đến kỳ kinh nguyệt, nhưng lại vừa ăn cua có tình hàn cao, nên bụng đau vô cùng.

Cô đau đến mức đầu nhễ nhại mồ hôi, áo ngủ ướt đẫm, còn môi thì trắng bệch, nội tạng trong người như muốn lật tung lên, cuộn trào như muốn cô nôn ra.

Cô không biết phải làm sao, chỉ có thể gọi điện thoại cho Quách Tương Lăng.

Đêm đã khuya, lần đầu gọi, Quách Tương Lăng tắt máy ngay lập tức.

Nhưng Chu Vãn đang rất đau, không thể kiên trì được nữa, cô sợ bản thân mình sẽ đau đến mức ngất đi, lại gọi cho bà ta một lần nữa.

Cũng may lần này Quách Tương Lăng đã bắt máy.

"Mẹ ơi." Cơn đau khiến giọng nói của cô trở nên run rẩy.

"Ừ, Vãn Vãn." Giọng nói Quách Tương Lăng khàn khàn: "Có chuyện gì sao?"

"Con đau bụng quá, là đau bụng kinh, rất đau."

Nước mắt sinh lý của cô cũng vì đau mà rơi xuống, ý thức cũng không rõ ràng nữa, cảm thấy bản thân mình như sắp chết, khó khăn nói: "Mẹ ơi, mẹ cứu con với, con thật sự rất đau, mẹ ơi, con xin mẹ... Mẹ về xem con được không...?"

Nhưng khi đó Quách Tương Lăng nói như thế nào?

Bà ta nói.

Vãn Vãn, con đừng càn quấy nữa.

Vãn Vãn, con nghe lời một chút, hiểu chuyện một chút.

Vãn Vãn, con cũng phải biết nghĩ cho mẹ chứ, mẹ cũng không dễ dàng gì, đã muộn như vậy mà con muốn mẹ qua tìm con, đây còn chẳng phải là thêm phiền phức cho mẹ sao.

———

Đêm đó, cô đau bụng đến ngất đi, nhưng may thay Chu Vãn vẫn vượt qua được.



Cũng kể từ đó về sau, cô không ăn cua nữa, gặp chuyện gì cũng chịu đựng một mình theo thói quen.

Cô không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.

Cô cũng không muốn bản thân mình bị xem là một gánh nặng.

———

Đã rất lâu rồi Lục Tây Kiêu chưa vào bếp nấu ăn, nhưng khi còn ở nước ngoài, anh cũng đã từng nấu rất nhiều, nên không quá lạ lẫm.

Anh mang mấy món ăn để lên bàn, sau đó gọi cô đến ăn cơm.

Trên bàn có một đĩa cua hấp, Chu Vãn hơi sửng sốt, chớp chớp mắt, sau đó khôi phục lại bình thường: "Lục Tây Kiêu."

"Hửm?"

"Anh mua cua lúc nào thế?"

"Sáng nay có người cho anh." Anh chọn một con cua nhìn ngon nhất, sau đó tách cua ra đưa cho Chu Vãn.

Ngón tay anh thon dài, dính đầy gạch cua, nhanh nhẹn xử lý con cua sạch sẽ, anh bẻ làm đôi gạch cùng với thịt cua tràn ra, sau đó đưa cho Chu Vãn.

Chu Vãn yên lặng nhìn, cầm lấy phần thịt cua, ăn một miếng, sau đó nhẹ giọng nói: "Đã rất lâu rồi em không ăn cua."

"Em không thích ăn sao?"

"Không phải, em rất thích, chỉ là trước kia có lần em ăn cua, vì thịt cua có tính hàn nên ăn xong thì em bị đau bụng kinh rất nặng, từ đó cũng không dám ăn nữa."

Lục Tây Kiêu nhíu nhíu mày, suy nghĩ gì đó: "Kỳ kinh nguyệt của em không phải cuối tháng mới đến sao?"

Chu Vãn dừng lại, gật đầu.

"Vậy thì không sao, vẫn chưa đến, em đừng ăn nhiều quá là được rồi."

Chu Vãn giật mình, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn Lục Tây Kiêu.

Anh cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Lục Tây Kiêu, anh có thấy em rất phiền không?"

"Hửm?" Anh nhướng mày, thản nhiên trả lời: "Ví dụ như...?"

"Như là anh chăm sóc em, rồi còn phải nấu cơm tối cho em nữa, nhưng mà rõ ràng là anh cũng đi làm rất mệt."

"Không phải trước đây anh cũng hay nấu ăn sao, hơn nữa tay của em là do anh cắn, anh làm như vậy... là vì muốn chuộc lỗi."

"..."

À, phải.

Tay của cô là do anh cắn.

Chu Vãn gật gật đầu, sau đó ăn thịt cua, rồi nghĩ tới cái gì đó: "Còn nữa, con cua này cũng là do anh tách cho em."

Lục Tây Kiêu cười một cái.

Từng đường nét và góc cạnh trên khuôn mặt của anh cũng vì nụ cười này mà trở nên mềm mại dịu dàng hơn hẳn, Chu Vãn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy của anh.

Anh như nhìn thấy hình dáng bé nhỏ của Chu Vãn ngày trước.

"Anh thích em làm phiền anh."

Lục Tây Kiêu dừng lại một chút, nói: "Em còn nhớ cô bé mà anh đã giúp đỡ tiếp tục đi học không?"

"Nhớ."

"Thật ra anh không dễ có cảm tình với người khác, nhưng anh quyết định giúp đỡ cô bé ấy cũng bởi vì nhìn thấy trên người cô bé dáng vẻ khi còn nhỏ của em."

Chu Vãn sửng sốt.

"Lần trước hai chúng ta đến đó, cô bé nói với anh không muốn đi học tiếp nữa, cũng không muốn ở lại đây, vì sợ liên luỵ đến bà của cô bé, cảm thấy mình đang ngáng chân bà, là gánh nặng của bà, cũng cảm thấy vì mình nên bố mới bận nhiều việc đến thế, dẫn đến qua đời, và cũng chính cô bé là người khiến bà bơ vơ không nơi nương tựa."

"..."

"Lúc đó anh nghĩ, nếu như anh có thể gặp được em sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn rồi."

Lục Tây Kiêu lẳng lặng nhìn cô, nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: "Anh có thể nói với Chu Vãn lúc còn chân tay lóng ngóng rằng em không cần phải sợ, cũng không cần vội vàng, bởi vì đã có anh ở bên cạnh, sẽ trưởng thành cùng em."

Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua những thăng trầm, đối mặt với mọi biến cố.

Ít nhất trong mắt anh, em chưa bao giờ là gánh nặng.

Vì em là đích đến mà anh đã theo đuổi suốt cuộc đời.

———

Sau bữa tối, Chu Vãn còn có chút báo cáo cần phải viết, tắm rửa xong thì cô ngồi trên sô pha ôm máy tính gõ chữ, chiếc máy tính này là cái hôm trước cô rút thăm trúng thưởng.

Lục Tây Kiêu ngồi bên cạnh xử lý văn kiện, bỗng điện thoại chợt rung lên.

Là tin nhắn của Tưởng Phàm.

Tốt nghiệp cấp ba cách đây hai năm, anh và Tưởng Phàm lâu lâu vẫn sẽ trò chuyện cùng nhau, nhưng mấy năm gần đây cả hai cũng không liên lạc gì nhiều.

Tưởng Phàm nói, cuối tháng này cậu ta kết hôn, hỏi anh có thể đến tham dự không.

Lục Tây Kiêu đưa tin nhắn cho Chu Vãn xem.

"Cậu ta sắp kết hôn." Điện thoại lúc trước của Chu Vãn bị trộm nên cũng đã không còn liên lạc với bạn cũ từ lâu.

"Ồ, anh có đi không?"

"Em cũng đi cùng sao?"

"Em đi với anh."

Chu Vãn có hơi do dự.

Giây tiếp theo, điện thoại của Lục Tây Kiêu lại rung lên.

Tưởng Phàm: [Nhưng mà mày đừng đến một mình, đưa bạn gái của mày theo đi.]

Chu Vãn: "..."

Dừng một chút, cô gật đầu: "Được."

Cũng đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy mọi người, hơn nữa quan hệ giữa Tưởng Phàm và Lục Tây Kiêu lúc còn đi học cũng rất tốt.

"Sau đó Tưởng Phàm như thế nào vậy anh?"

"Cậu ta học một trường đại học ở địa phương, giờ đang công tác ở thành phố Bình Xuyên."

Chu Vãn gật gật đầu, suy nghĩ lại về chuyện vừa nãy với Khương Ngạn, cô chủ động nói: "Nếu sau này có việc gì phải hợp tác với Khương Ngạn, em sẽ nói với lãnh đạo một tiếng, sau đó để người khác đi."

Lục Tây Kiêu cười nói: "Tuy anh không thích cậu ta, nhưng cũng không đặt cậu ta trong mắt, nên em cũng không cần phải tránh né, nếu có việc thì em cứ đi đi."

"Nhưng mà..." Dừng lại một chút, anh khẽ híp mắt, nhéo nhéo cổ tay của Chu Vãn: "Đừng ở một mình với cậu ta."

Chu Vãn ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."



———

Vài ngày sau, một buổi hội thảo được tổ chức để phỏng vấn Khương Ngạn – người giành được giải thưởng cao quý nhất trong giới Vật lý, đó cũng là tin tức độc quyền.

Có lẽ là vì quan hệ của Chu Vãn nên tòa soạn của bọn họ cũng nhận được lời mời tham dự.

Tuy Lục Tây Kiêu đã nói nếu vì công việc thì cô không cần phải kiếm cớ khước từ, nhưng Chu Vãn thật sự không thích mấy chuyện dây dưa cùng với quan hệ không trong sạch, nên đã xin phép chủ biên cho cô nghỉ phép và không tiếp tục hạng mục này nữa.

Cuối tháng này, cô và Lục Tây Kiêu đi dự đám cưới của Tưởng Phạm ở thành phố Bình Xuyên, nên cô cũng xin nghỉ phép.

Chủ biên nhìn lịch công tác, duyệt phép cho cô: "Được, tòa soạn vừa lúc có thêm hai thực tập sinh mới, giờ lịch trình cuối tháng cũng rất trống, em có thể yên tâm xin nghỉ."

Buổi chiều rảnh rỗi nên Chu Vãn quyết định đi dạo phố, chuẩn bị mua một ít quà tân hôn cho Tưởng Phàm.

Cô đi dạo loanh quanh một vòng mà vẫn không biết nên mua gì nên nhắn hỏi Lục Tây Kiêu.

Chu Vãn: [Anh biết Tưởng Phàm thích gì không, em muốn mua một ít quà mừng cưới cho cậu ấy.]

Lục Tây Kiêu không trả lời.

Chắc là anh đang bận.

Chu Vãn lên mạng tìm kiếm thử một vài món quà cưới, những món đồ có màu đỏ rực nếu mang tặng cũng sẽ không thường được dùng đến, không có ý nghĩa mấy.

Chu Vãn nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng cũng mua được một cái đèn xông tinh dầu, đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, rất thích hợp để đặt trong phòng ngủ, không quá xa xỉ nhưng cũng không quá xuề xoà.

———

Mà lúc này, Lục Tây Kiêu đang dự hội thảo của Khương Ngạn, anh phát hiện những ứng dụng kỹ thuật thực tế này rất có lợi cho công ty của mình trong việc nghiên cứu và phát triển ở lĩnh vực điều khiển từ xa.

Rất nhiều người có chuyên môn trong lĩnh vực này đều đến dự hội thảo, đều muốn được hợp tác độc quyền với kỹ thuật của cậu ta.

Khương Ngạn mặc một chiếc áo sơ mi, đứng trên khán đài không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, ăn nói đĩnh đạc.

Đúng thật là mấy năm nay cậu ta cũng đã có thêm vài phần bản lĩnh so với trước kia.

Lục Tây Kiêu ngồi bên dưới, thư ký của anh ngồi cạnh, đang hỏi anh có muốn qua đó nói chuyện một chút không.

Tất cả những người đến đây đều muốn có được công nghệ kỹ thuật đã có bằng sáng chế kia của Khương Ngạn.

"Không cần."

Lục Tây Kiêu nói, vì anh hiểu rất rõ, tuy Khương Ngạn là người làm việc hiệu quả và có thể đem lại lợi ích cao, nhưng cậu ta lại là người lòng dạ hẹp hòi, dù cho anh ra giá cao đến mấy cũng sẽ không mua được công nghệ đó.

"Sau khi hội thảo kết thúc, cậu đi tìm hiểu thử xem người nào hợp tác với cậu ta."

"Vâng."

Hội thảo kết thúc.

Mọi người không ai lập tức rời đi, đều sôi nổi bước lên sân khấu đi đến đứng bên cạnh Khương Ngạn, chỉ duy Lục Tây Kiêu là xoay người rời đi.

Anh bước ra ngoài đại sảnh, lấy điện thoại của mình ra, nhìn thấy tin nhắn vừa nãy Chu Vãn gửi cho anh.

Một tin nhắn hỏi anh Tưởng Phàm thích gì.

Tin nhắn còn lại là một tấm hình mà cô chụp một chiếc hộp được đóng gói xinh đẹp, xem ra là đã chọn được quà.

Lục Tây Kiêu: [Vừa nãy anh có một cuộc họp.]

Lục Tây Kiêu: [Em tan làm chưa?]

Chu Vãn: [Chiều hôm nay em xin nghỉ phép, giờ đang chuẩn bị về nhà, anh phải tăng ca à?]

Lục Tây Kiêu: [Không có, anh cũng đang định về nhà.]

Chu Vãn: [Được, tối nay anh muốn ăn gì?]

Lục Tây Kiêu không nhịn được cong khóe môi, trả lời: [Em đừng nấu, đợi anh về rồi nấu cho em ăn.]

Chu Vãn không để ý đến tin nhắn của anh, cô kể tên một vài món, rồi hỏi tối nay cô nấu mấy món này được không?

Bây giờ mấy video ngắn đang rất thịnh hành, Lục Tây Kiêu không hay xem mấy cái đó, nhưng nhìn những người xung quanh xem, anh cũng ngộ ra một chút, cũng biết những cặp đôi thường xuyên quay video ngắn như này, mà nội dung trong đó đều là thể hiện tình yêu thương, chiều chuộng mà chàng trai dành cho cô gái.

Bây giờ đến lượt Chu Vãn thì bị đảo ngược lại, anh trở thành người được cưng chiều.

Cất điện thoại vào trong túi, Lục Tây Kiêu lấy điếu thuốc ra dùng răng cắn lại, vừa định lấy bật lửa, thì bên cạnh xuất hiện một bàn tay đang ấn bật lửa, là Khương Ngạn.

Lục Tây Kiêu liếc nhìn cậu ta, bình tĩnh cúi thấp đầu, dùng tay chắn gió, sau đó châm lửa.

Anh thở ra một làn khói, nghiêng đầu hỏi: "Có việc?"

"Ngày hôm trước vội quá, không kịp nói lời xin lỗi với cậu."

Lục Tây Kiêu nhướng mày.

"Bây giờ cũng đã bảy năm trôi qua rồi, sự việc năm đó, tôi thật lòng xin lỗi cậu."

Con người khi bị vây hãm trong vũng bùn sâu thẳm, chỉ có thể ôm chặt lấy tôn nghiêm của mình mà sống qua từng ngày, cũng dần trở nên cố chấp ngoan cố, dù biết bản thân mình không có cách nào đối mặt, nhưng lại muốn đổi trắng thay đen.

Rồi đến khi cậu ta đứng trên đỉnh cao, có quyền coi thường mọi người, cũng có quyền phạm sai lầm, cậu ta cứ thế thản nhiên đối mặt với lỗi lầm ấy một cách nhẹ nhàng, sau đó nhẹ nhàng nói "Xin lỗi", như thể cậu ta có thể trở thành một người đàn ông tốt sau khi nói lời đó.

Đây là sự tha hóa trong bản chất của con người.

Nhưng cũng là điều đáng quý của Chu Vãn.

Lục Tây Kiêu bật cười, không thèm trả lời cậu ta, chỉ nói lại một câu với ẩn ý trào phúng: "Để cậu nhớ lâu như vậy à?"

Hôm nay Khương Ngạn được người người khen đến tận trời tận mây, nên cũng chẳng thèm để ý mấy lời châm chọc của Lục Tây Kiêu.

"Thật sự tôi cũng không nghĩ đến bây giờ cậu và Chu Vãn vẫn ở bên nhau, lúc trước cô ấy đã lừa dối mẹ mình rồi qua lại cùng cậu, tôi còn tưởng với sự kiêu ngạo của cậu, nhất định sẽ không bao giờ quay lại với cô ấy."

Khương Ngạn cười cười nói: "Không ngờ, cậu có thể chịu đựng, cúi đầu chịu thua, quỳ xuống hạ mình như thế."

Mấy lời này không thể uy hiếp Lục Tây Kiêu.

Vẻ mặt anh vẫn không có chút thay đổi nào, thong thả ung dung thở ra một làn khói, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: "Nghe cậu nói như thể cậu là anh em của tôi vậy, cậu hiểu tôi đến như thế ư?"

Anh đưa tay nhẹ phủi làn khói thuốc, sau đó ánh mắt quét qua người Khương Ngạn.

Rõ ràng hôm nay cậu ta là trung tâm của mọi ánh nhìn, nhưng nơi đáy mắt của Lục Tây Kiêu khi nhìn đến cậu lại tràn ngập vẻ trào phúng, khiến Khương Ngạn không tìm được cảm giác thắng lợi nào trên người của Lục Tây Kiêu.

"Quỳ thì cứ quỳ, chẳng lẽ còn có thể mất miếng thịt nào sao."

Anh không để ý nói: "Vẫn tốt hơn cậu, thích cô ấy nhiều năm như vậy, nhưng cũng không nói được lời nào, cũng không cứu được cô ấy."

Ý cười trên khuôn mặt Khương Ngạn cuối cùng cũng cứng đờ.

Lục Tây Kiêu không thèm để ý đến vẻ mặt của cậu ta, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Lục Tây Kiêu!" Cậu ta bỗng nhiên hô lớn.

Anh dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại.

Khương Ngạn lạnh lùng cười: "Cậu cho rằng Chu Vãn thật sự thích cậu sao?"

Cậu ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm phản ứng của Lục Tây Kiêu: "So với tôi thì chắc có lẽ cậu hiểu rõ cô ấy hơn, ai tốt với cô ấy, cô ấy cũng sẽ tốt lại với họ gấp đôi, đây là tính cách của cô ấy, cô ấy cảm thấy mình đang nợ cậu, nên mới muốn bồi thường, từ trước đến nay, cô ấy chưa từng thích cậu."

Lục Tây Kiêu quay đầu lại, ánh chiều tà rọi lên người anh.

"Tôi cứ tưởng bây giờ cậu đã có chút bản lĩnh." Anh nhìn Khương Ngạn, vẻ mặt hài hước: "Nhưng giờ xem ra, cậu vẫn giống như trước đây."