Truyền Thuyết Hồ Ly

Chương 37: Đại kết cục


Sau một đêm kinh hoàng, ánh dương lại lần nữa chiếu rọi xuống mặt đất sau chuỗi ngày sống trong bóng đêm và nỗi sợ.

Dân chúng nằm rạp bên vệ đường lũ lượt đứng dậy ngơ ngác nhìn quanh, chẳng ai hiểu vì sao bản thân lại ngủ ở bên ngoài, cũng không hiểu vì sau xung quanh toàn là cây cối gãy rụng.

Họ chỉ nhớ rằng đêm trước gió nổi, mưa lớn trút xuống, mãi cho đến hừng đông thì bản thân đã tỉnh lại ở bên vệ đường.

Cuộc sống ở kinh thành trong phút chốc lại nhộn nhịp như trước, người qua kẻ lại tấp nập, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ vang vọng khắp nơi, dường như câu chuyện về hồ ly moi tim người cũng vĩnh viễn chìm sâu vào lòng đất.

Không còn nỗi sợ và lo âu, bầu trời càng trong và xanh ngát hơn nữa, vài ba chú chim non vừa mọc đủ cánh tập bay sà xuống con suối nhỏ, khiến bầy cá dưới nước khẽ giật mình mà tản đi xa.

Mã Gia Kỳ được Đinh Trình Hâm mang trở về phủ trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, dù là dùng thuốc hay pháp lực Đinh Trình Hâm cũng đều thử qua, nhưng Mã Gia Kỳ vẫn nằm im ở đó, chìm sâu trong giấc ngủ dài.

Cũng đã ba ngày trôi qua, Mã Gia Kỳ chẳng hề có chút động tĩnh gì, Tống Á Hiên ngày đêm ngồi bên giường mà săn sóc, hai mắt cũng khóc đến sưng đỏ.

Thi thoảng Tống Á Hiên lại nhìn thấy hai mắt của ca ca khẽ chuyển động, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Đinh Trình Hâm muốn gọi y tỉnh lại, nhưng không biết nên làm thế nào mới có thể gọi y tỉnh lại, bởi lão Vô đã không còn, người mà chàng có thể trông cậy cũng chỉ còn bản thân của mình mà thôi.

Sâu trong giấc mơ của Mã Gia Kỳ, y nhìn thấy rõ hết mọi việc ở tiền kiếp, Tống đệ, Lưu tướng quân, lão Khúc, tất nhiên còn có tình cảm mà vương gia đã chôn chặt trong tim mình không muốn để bất kỳ ai biết được.

Y muốn lao đến mà ôm lấy Đinh Trình Hâm, lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống trên má cháng, nói với Đinh Trình Hâm rằng dù là kiếp trước hay ở kiếp này, y đều yêu Đinh Trình Hâm sâu đậm, chỉ là vương gia hèn nhát sợ hãi, nhưng tướng quân y thì không.

Giấc mơ dừng lại vào lúc cuối đời của vương gia Mã quốc, Mã Gia Kỳ từ từ mở đôi mắt đã nhoè đi sau mấy ngày liền không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, khẽ đưa tay che mắt lại, âm thanh của Tống Á Hiên đã truyền đến bên tai.

“A Trình ca ca! Ca ca của đệ tỉnh rồi! A Trình ca ca mau đến đây đi!”



Mã Gia Kỳ hạ cánh tay của mình xuống, trước mắt y đã có một người nhìn chằm chằm vào mình.

“Sao thế?” Mã Gia Kỳ nhỏ giọng hỏi, âm thanh có chút khàn đặc vang lên trong căn phòng khiến cho Tống Á Hiên không nhịn được mà bật khóc.

Hai mắt của Đinh Trình Hâm cũng từ từ ngấn lệ, chàng mỉm cười mà nhìn Mã Gia Kỳ, “Làm ta sợ chết mất”

Nghe lời này của chàng, Mã Gia Kỳ cũng khẽ bật cười, y chầm chậm ngồi dậy mà xoa mái tóc đệ đệ đến rối bù, “Đừng khóc nữa, xem đệ khóc đến sưng đỏ cả mắt rồi”

“Ca ca ngủ lâu như vậy…Hiên Hiên…Sợ là không gặp được ca ca nữa” Âm thanh của Tống Á Hiên run rẩy đứt đoạn, khiến Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cùng bật cười mà nhìn cậu cưng chiều, “Đệ lo lắng cho ca ca, ca ca còn cười đệ! Đệ đi đây!” Nói rồi Tống Á Hiên đứng phắt dậy đi thẳng ra ngoài, lúc ra đến cửa còn cố tình đóng lại thật mạnh, đầu cũng chẳng thèm nhìn lại lấy một lần.

Nhìn cánh cửa đã đóng sầm lại, Đinh Trình Hâm khẽ lắc đầu cười, lại nhìn về phía Mã Gia Kỳ, chàng muốn mở lời nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thấy Đinh Trình Hâm có lời muốn nói, Mã Gia Kỳ cũng lên tiếng dò hỏi, “Muốn nói gì với ta sao?”

Thấy đối phương mở lời, Đinh Trình Hâm cũng không ngần ngại mà lên tiếng, “Tướng quân liệu có nhớ những việc xảy ra những ngày trước không?”

“Việc gì?”

Nghe được câu trả lời của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm thầm nghĩ có lẽ rằng y đã hoàn toàn quên đi mọi chuyện về hồ yêu.

Bởi những ngày qua ở lại để chăm sóc cho Mã Gia Kỳ, chàng cũng có đôi ba lần dò hỏi những người trong phủ, ấy vậy mà đến của Tống Á Hiên cũng chẳng hề nhớ gì, ngay cả việc bản thân đã hoàn toàn khỏi bệnh cũng chỉ nhớ rằng chính là Đinh Trình Hâm đã trị khỏi cho mình, không hề nhắc đến hồ ly dù chỉ là nửa lời.

“Không có gì, ta đi gọi người mang thuốc đến cho tướng quân”

Nói rồi Đinh Trình Hâm đứng dậy, chàng vừa quay người bước đi thì bị Mã Gia Kỳ nắm lấy cổ tay mà kéo lại. Đinh Trình Hâm có chút bất ngờ, ánh mắt dần di chuyển từ gương mặt của Mã Gia Kỳ xuống cổ tay của mình.



“Lão Vô…”

Mã Gia Kỳ vừa cất lời, đã nhìn thấy nét mặt u sầu của Đinh Trình Hâm hiện rõ. Chàng mím chặt môi, khẽ lắc đầu.

“Lão đã nói với ta rồi, lão đã thực hiện xong lời hứa với Hồ vương, đời này của lão cũng không phải hối tiếc nữa. Vậy nên đừng buồn nữa, có biết không?” Mã Gia Kỳ nhỏ giọng dỗ dành.

Đinh Trình Hâm gật gật đầu, sau đó lại như nghe ra được điều gì đó, lại mở to mắt mà nhìn y.

“Hồ vương?”

“Không định trả lại ngọc bài cho ta sao? Tiểu hồ ly”

Giọng nói của Mã Gia Kỳ chầm chậm vang lên, Đinh Trình Hâm dù nghe rõ từng chữ nhưng vẫn còn mơ hồ với những gì mà mình vừa nghe được, vừa hé miệng định đáp lời thì bị một lực kéo từ phía trước khiến chàng bổ nhào vào lòng của Mã Gia Kỳ. Đinh Trình Hâm chợt ý thức được mình đã thất lễ, bèn lập tức tỏ ý muốn đứng dậy, nào ngờ Mã Gia Kỳ vẫn một mực ôm lấy chàng vào lòng. Mãi một lúc sau Đinh Trình Hâm mới chịu ngồi im, chàng lén ngẩng đầu nhìn Mã Gia Kỳ, lại vô tình nhìn thấy ý cười trong mắt của y.

“Gả cho ta nhé, Tiểu Niên”

Nghe thấy lời này, Đinh Trình Hâm liền lập tức ngồi thẳng dậy, chàng bất ngờ mà nhìn Mã Gia Kỳ, “Chàng đều biết cả rồi sao? Từ khi nào thế? Là lão Vô đã nói cho chàng biết sao?”

Mã Gia Kỳ vẫn còn trong tư thế ôm lấy Đinh Trình Hâm lúc này mới hạ tay xuống, y khẽ lắc đầu, “Từ lúc Tử hồ xuất hiện ta đã dần nhớ lại rồi…A Trình, kiếp trước là ta nhu nhược, đã nói những lời làm tổn thương chàng, nhưng vẫn còn thứ mà ta cất giấu ở trong lòng không dám đối mặt với nó đó chính là tình cảm mà ta dành cho chàng. Ta rất yêu chàng, Tiểu Niên có biết không?!”

Đinh Trình Hâm ngơ ra một lúc, chàng nhìn y mỉm cười, giọt nước mắt hạnh phúc chầm chậm lăn xuống. Tiểu Niên của quá khứ và Tiểu Niên của hiện tại đều yêu Mã Gia Kỳ, chính bản thân của Mã Gia Kỳ cũng vậy, dù là ở kiếp nào đi chăng nữa, y đều rất yêu Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm sà vào vòng tay của Mã Gia Kỳ, cảm nhận hơi ấm mà chỉ có mỗi y mới có, một hương thơm nhẹ nhàng len lỏi vào khoang mũi khiến Đinh Trình Hâm vô cùng thoải mái, dường như khiến cả hai quay về khoảnh khắc khi vừa trở về từ Nguyệt lâm.

“Ta nguyện ý”