Mãi cho đến khi tiểu hồ ly tỉnh lại đã là giữa đêm, bên cạnh là Mã Gia Kỳ đang ôm chặt lấy nó.
Tiểu hồ ly nhìn ngắm y mãi một lúc, đôi mắt hồ ly cũng chẳng sáng trong như trước nữa, nó từ từ cụp mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ say.
Kể từ hôm đó, mỗi giấc ngủ của tiểu hồ ly chiếm hết nửa ngày trời, nó cứ thức dậy uống một chút nước là lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Liên tục đến ngày thứ mười, Mã Gia Kỳ từ lo lắng chuyển sang phát hoảng không thôi, gọi thái y đến cũng chẳng tìm ra được nguyên do gì, bởi thái y trước nay chỉ khám bệnh cho cung nhân, làm gì biết xem bệnh cho thú.
Mã Gia Kỳ gần như phát điên, thái y chỉ còn cách nói dối rằng hồ ly vào giai đoạn sinh trưởng sẽ có lúc ngủ mê như vậy, đó là chuyện hiển nhiên thì y mới phần nào dịu lại.
Mười bốn ngày qua đi, tiểu hồ ly mới thật sự tỉnh dậy, nó không còn nhảy nhót hoạt bát như trước nữa, cơ thể cũng gầy gò đi nhiều.
Mã Gia Kỳ ngồi bên bàn ăn đút cá cho tiểu hồ ly, nó không ăn, hai tai cứ thỉnh thoảng lại phe phẩy vài lần.
“Sao thế?”
Tiểu hồ ly không hồi đáp, hai tai nó vẫn phe phẩy liên tục. Mã Gia Kỳ thầm nghĩ, có lẽ là do nó nghe thấy gì đó khó chịu, nhưng quanh đây rất yên tĩnh, không có lấy một tiếng động nhỏ, y bèn đứng dậy đi ra ngoài để xem thế nào.
Mã Gia Kỳ vừa bước ra khỏi cửa được nửa bước, từ bên ngoài đã có năm cung nhân bước vào, trên tay còn cầm lễ vật gì đó mà đi về phía y.
Mã Gia Kỳ quay đầu nhìn tiểu hồ ly, nó vẫn bất động mà cúi đầu nhìn cá trên đĩa, hai tai thi thoảng lại cử động.
“Tham kiến vương gia!”
Công công trưởng sự ở nội vụ phủ bước đến hành lễ, thấy Mã Gia Kỳ không có ý đáp lời, lão bèn tiếp tục lên tiếng, “Hồi bẩm vương gia, hôn phục của ngài đã được hoàn thiện, sáng mai sẽ có thị nữ đến hầu ngài thay y phục!”
Mã Gia Kỳ vẫn đứng đó bất động, cũng chẳng nói năng gì, công công trưởng sự vẫn hành lễ bèn ra hiệu cho thị nữ phía sau mang lễ vật vào trong. Thị nữ nhận được tính hiệu từ lão công công lập tức đi vào rồi lại nhanh chóng bước ra, tiếp tục khom lưng hành lễ phía sau công công trưởng sự.
Thấy lễ vật và y phục cũng đã sắp xếp xong nhưng người vẫn chưa rời đi, Mã Gia Kỳ trầm giọng lên tiếng, “Còn có việc gì sao?”
Trưởng sự công công nuốt nước bọt, lấy can đảm mà đáp, “Bẩm vương gia, Sở đế có yêu cầu vương phủ không được phép có loài thú nào đến gần vương phi...”
“Hỗn láo!”
Trưởng sự công công vốn đã dự đoán được kết cục, miệng vẫn còn chưa khép lại đã vội vã quỳ mọp xuống, “Vương gia bớt giận!”
“Ra ngoài!”
“Nô tì cáo lui”
Cung nhân đang quỳ dưới đất nghe lệnh bèn lập tức kéo nhau rời đi vội, ở lại lâu thêm một khắc, chẳng biết rằng mạng nhỏ có còn hay không.
Thấy Mã Gia Kỳ lần đầu tức giận như thế, tiểu hồ ly lúc này mới kêu lên một tiếng. Nghe thấy tiếng kêu của tiểu hồ ly Mã Gia Kỳ mới trở về như lúc đầu, lửa giận trong ánh mắt tan thành mây khói chỉ trong phút chốc. Y quay người, từ từ bước đến xoa đầu nó, nhưng tiểu bạch hồ không đáp lại hành động của y nữa, nó ngồi yên bất động, ánh mắt cũng chẳng nhìn y lấy một lần.
“Tiểu Niên.. Ta xin lỗi…”
Giờ Ngọ sáng hôm sau, hoàng cung hoà trong tiếng kèn hỉ vang rợp trời. Mã quốc phồn hoa không chỉ trong lời đồn, nay đã khiến chư hầu các nước mở mang tầm mắt. Từ phục sức trên người tân lang tân nương đến giai nhân hầu lễ cũng đều toát lên sự phú quý của đế quốc.
Vương gia và vương phi cùng bước trên thảm lụa thêu uyên ương bằng chỉ vàng để bước đến đài lễ, ánh nắng rọi vào mũ phượng và kim phiến của tân nương lấp lánh đến chói cả mắt. Bộ diêu nhẹ lay theo từng bước chân nàng, vương vào mái tóc, kết thành duyên tơ.
“Nhất bái thiên địa!”
Ở phía xa, tiểu hồ ly đứng phía trên cổng thành nhìn về phía của Mã Gia Kỳ, đôi mắt đỏ rực ướt lệ. Cơ thể nó lại bắt đầu nặng nề, giống như có thứ gì đó đang bóp chặt lấy cổ của nó, trái tim nó cũng nặng trĩu, ruột gan cũng nóng như lửa đốt.
Dường như nó hiểu ra rồi, vương gia sau này sẽ không cần nó nữa rồi.
“Nhị bái cao đường!”
Hồ ly lùi bước, nó quay đầu bước xuống thành. Vương gia thành hôn cũng là lúc nó nên rời đi. Mỗi một bước chân của tiểu hồ ly đặt xuống là cơ thể nó nặng thêm một chút, viên ngọc đỏ trong người lại lần nữa toả ra ánh sáng rực đỏ, khiến tim gan nó quặn lại từng cơn, hai mắt cũng bắt đầu mờ đi.
“Phu thê giao bái!”
“Phụt” Cổ họng của tiểu hồ ly bất chợt trào lên một dòng chất lỏng, nó không kiềm được mà phun ra ngoài dòng máu đỏ tươi. Tiểu hồ ly ho mấy cái, chân cũng nhũn đi, loạng choạng mà rơi từ trên đỉnh thành xuống.
Dưới cổng thành một vệt máu rơi xuống, lính canh khẽ ngẩng đầu lại chẳng thấy gì, hắn gãi đầu khó hiểu, lại quay xuống tiếp tục canh cổng.
...----------------...
Không biết đã trải qua bao lâu.
Tại lãnh địa hồ tộc của Nguyệt lâm, tiểu hồ ly nằm say giấc trong tảng băng giữa hồ bạch liên khẽ động đậy, nó từ từ mở to đôi mắt, tảng băng cũng nhanh chóng tan chảy. Nước băng tan chảy xuống hồ khiến búp liên hoa bung cánh nở rộ, cánh hoa nở ra trắng đến lạ thường, phát ra một luồng sáng chói mắt rồi trở nên trong suốt, thu hút tinh linh ánh sáng bay đến gần.
Từ trong rừng bước đến một nữ nhân áo trắng, ánh nắng rọi vào người của bà lại toát lên một màu tím nhạt.
“Hâm Nhi!”
Tiểu hồ ly nghe thấy tiếng gọi bèn vội ngẩng đầu rồi chạy đến lao vào lòng người, kêu lên mấy tiếng uỷ khuất.
Đôi mắt người đẫm lệ, nước mắt rơi xuống không ngừng, “Con đó, có biết mẫu thân lo cho con đến nhường nào hay không?! Sao con lại làm ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng mình như thế hả! Con không cần mạng, nhưng ta cần con kia mà”
Tiểu hồ ly nhắm chặt hai mắt ướt hoe, bốn chân bấu víu như muốn khảm chặt vào lòng của mẫu thân, thời gian qua cơ thể nhỏ bé của nó đã chịu quá nhiều đau đớn rồi.
“Linh mật cũng sắp chín rồi, đến khi đó con phải trở thành người, thời gian này không được ép bản thân phải chuyển đổi nữa, con đã bỏ lỡ mất một cơ hội rồi có biết không?!”
Hồ ly không đáp, chỉ vùi mặt vào hõm cổ của mẫu thân.
Vốn dĩ đêm trăng tròn lần trước tiểu hồ ly đã phải biến thành người, nó chọn trở thành nam nhân và cũng sắp hoàn thành việc hoá người.
Bởi phàm là yêu thì không phân biệt nam nữ, chỉ khi đủ căn cơ và linh lực sẽ được lựa chọn hoá thành người. Một khi đã bắt đầu hoá người thì không thể thay đổi được giới tính nữa, nếu không sẽ gặp đại nạn.
Hồ đế thở dài một hơi, im lặng hồi lâu rồi lại đặt tiểu hồ ly vào phiến băng, “Tạm thời con cứ ở đây để hồi phục linh khí, đợi đến đêm rằm ta sẽ mang con đến bên mật thụ”
Tiểu hồ ly dùng móng cào lên phiến băng, phát ra mấy tiếng kêu ư ử. Bởi linh khí của nó vốn đã đủ từ lâu rồi, ở lại trong băng chỉ là một cách để nhốt nó lại mà thôi.
Phiến băng từ từ đóng lại thành một hình cầu bay lơ lửng giữa hồ, tiếng kêu của hồ ly cũng nhỏ dần, mãi cho đến khi nó lại chìm vào giấc ngủ.