Tử Thần Đào Hoa

Chương 4: Em đi đâu đấy?


"Hừ, nếu không phải vì anh có chút tiền thì bà đây thèm vào phục vụ cái loại chưa đến chợ đã hết tiền như anh". 

 Sau khi người đàn ông rời đi, người phụ nữ chửi thề một câu rồi bước vào phòng tắm. 

 Giờ mà không chuồn thì còn đợi đến khi nào? 

 Lưu Phong ra khỏi phòng khách không bao lâu thì tình cờ gặp được Tô Đát Kỷ đang đi tìm mình. 

 "Ranh con, sao em bảo em đi vệ sinh cơ mà??" 

 Tô Đát Kỷ chỉ cho là Lưu Phong đi lạc nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chị ấy tiến lên nắm lấy tay Lưu Phong rồi kéo đi: “Mau đi theo chị”. 

 "Chị, đợi một chút, em sẽ cho chị xem một thứ”. 

 Lưu Phong đưa điện thoại đưa cho Tô Đát Kỷ, mở đoạn video vừa quay ra. 

 Chỉ liếc nhìn một cái, Tô Đát Kỷ đã chộp lấy điện thoại, tắt đi rồi nhìn xung quanh, hạ giọng: “Thằng nhãi này, tại sao lại cho chị xem thứ này giữa thanh thiên bạch nhật? Muốn xem thì về nhà, trong laptop của chị có hàng trăm gigabyte”. 

 Đầu Lưu Phong như muốn nổi vạch đen: “Chị nhìn kỹ xem nam diễn viên trong đó là ai”. 

 Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Phong, Tô Đát Kỷ nghi ngờ hỏi: “Sao thế, mấy năm nay em không đi lính mà đi đóng phim heo à?” 

 Lưu Phong thực sự rất muốn mở đầu Tô Đát Kỷ ra xem não của chị gái mình bên trong có những gì. 

 Tại sao suy nghĩ từ nhỏ đến lớn của chị ấy đều khác người quá vậy? 

 “Chị, người đàn ông bên trong chính là hôn phu của bạn thân chị”, Lưu Phong chỉ đành nói huỵch toẹt. 

 Tô Đát Kỷ bối rối nhìn Lưu Phong, sau đó mở điện thoại như kẻ trộm, khéo léo tắt âm thanh trước khi bấm vào video để phát. 

 "Được lắm, không ngờ Triệu Ngôn lại là một tên khốn như vậy”. 

 Sau khi nhìn rõ người trong video, Tô Đát Kỷ trong lòng phẫn nộ, nhanh chóng dẫn Lưu Phong đi vào phòng trang điểm. 

 "Đan Quỳnh, để mình cho cậu xem một thứ", Tô Đát Kỷ đem đoạn video vừa rồi đưa tới trước mặt Diệp Đan Quỳnh. 

 Diệp Đan Quỳnh nhìn thẳng vào Lưu Phong đang đi theo Tô Đát Kỷ, hoàn toàn không để ý đến điện thoại. 

 “Này, Đan Quỳnh, mau xem đoạn video này.” Tô Đát Kỷ giờ đang giận dữ như sắp muốn nổ tung, cho nên không để ý đến phản ứng khác thường của Diệp Đan Quỳnh. 

 Như sợ Diệp Đan Quỳnh hiểu lầm, chị ấy vội vàng bổ sung: "Nhân tiện, cậu hãy nhìn kỹ mặt người này”. 

 Diệp Đan Quỳnh định thần lại, nhìn vào đoạn video, đột nhiên vừa tức giận vừa lo lắng: “Video này từ đâu mà có?” 

 “Cái này, là do em trai mình vô tình ghi lại” Tô Đát Kỷ chỉ vào Lưu Phong ở phía sau. 

 Lưu Phong xoay người định rời đi. 

 Sao trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy được nhỉ? 

 Người phụ nữ anh vừa ngủ cùng đêm qua thực chất là bạn thân của chị gái anh? 

 Nếu Tô Đát Kỷ biết chuyện này, nhất định sẽ lại mở cuộc điều tra. 

 "Em đi đâu đấy?" 

 Nhìn thấy Lưu Phong chuẩn bị rời đi, Tô Đát Kỷ vội vã kéo lại, nói: "Lại đây, chị giới thiệu em với bạn thân nhất của chị, Diệp Đan Quỳnh”. 

 Thấy mình không thể trốn thoát, Lưu Phong đành phải cắn răng, chìa tay về phía Diệp Đan Quỳnh. 

 Diệp Đan Quỳnh đã sớm nhận ra Lưu Phong, nhìn thấy anh giả vờ như không nhận ra mình rồi nhớ tới nội dung trong video, cô không khỏi nói với giọng điệu kỳ quái: “Này, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sớm quá!" 

 Cô bước tới trước mặt Lưu Phong, hất cằm khiêu khích nói: "Không phải anh muốn xem mông tôi sao? Hiện tại tôi có thể cho anh một cơ hội, anh có dám không?" 

 "Này cô kia, cơ hội không phải là cô cho tôi, mà là do tôi tự tranh thủ!" Lưu Phong tiến lên một bước, hơi cúi người nhìn thẳng vào Diệp Đan Quỳnh. 

 Lưu Phong cao 1.85 mét, trong khi Diệp Đan Quỳnh chỉ cao 1.7 mét. 

 Diệp Đan Quỳnh không ngờ Lưu Phong lại to gan như vậy trước mặt Tô Đát Kỷ, cô thậm chí còn quên cả né tránh. 

 Chóp mũi của họ gần như chạm vào nhau. 

 Diệp Đan Quỳnh có chút hoảng sợ. 

 “Có chuyện gì vậy?” Tô Đát Kỷ nắm lấy tai Lưu Phong: “Hai người quen nhau à?” 

 “Đau quá, chị à, đau quá, buông ra!” nét bá đạo tổng tài của Lưu Phong lập tức biến mất trong nháy mắt. 

 Diệp Đan Quỳnh đỏ mặt, cuối cùng cũng kịp phản ứng, nắm lấy tay Lưu Phong: “Có bản lĩnh thì đi theo tôi”. 

 "Này, hai người đang làm gì vậy? Tôi vẫn còn đứng sờ sờ ra đây!" 

 Nhìn thấy Diệp Đan Quỳnh kéo Lưu Phong đi ra ngoài, Tô Đát Kỷ không khỏi lo lắng hét lên. 

 Nhưng lúc này không ai thèm để ý đến Tô Đát Kỷ. 

 Nơi tổ chức lễ đính hôn. 

 Tiếng mọi người tán dương, vỗ tay ồn ào. 

 Triệu Ngôn trông vô cùng nho nhã, mặc vest đi giày da đang đợi trên sân khấu. 

 Nhìn thấy Diệp Đan Quỳnh đi tới, Triệu Ngôn lập tức nở nụ cười, đang định chào hỏi thì lại phát hiện Diệp Đan Quỳnh đang nắm tay một người đàn ông lạ. 

 "Đan Quỳnh, hắn là ai?" trong mắt Triệu Ngôn thoáng qua một tia quỷ dị, nhưng vẫn mỉm cười hỏi. 

 “Bốp!” Diệp Đan Quỳnh tát thẳng vào mặt Triệu Ngôn, đồng thời ném điện thoại về phía hắn: “Họ Triệu kia, đừng có gọi tên tôi, nghe mà thấy ghê tởm!” 

 "Tôi đã có bạn trai rồi, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa!" 

 Chiếc điện thoại đập vào mặt Triệu Ngôn, sau đó rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. 

 Triệu Ngôn khóe miệng co giật đau đớn, trên trán xuất hiện một vệt máu. 

 Mọi người xung quanh cũng nháo nhào cả lên. 

 Người thân, bạn bè bên dưới thì thầm với nhau bàn tán. 

 Nói xong, Diệp Đan Quỳnh kéo Lưu Phong xoay người rời đi, không cho Triệu Ngôn cơ hội giải thích. 

 Triệu Ngôn sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Phong, sau đó tung một cước nhắm thẳng vào sau đầu Lưu Phong: "Đồ khốn nạn, mày nghĩ mày là ai!" 

 Theo hắn nghĩ, người đàn ông trước mặt này chắc chắn đã hủy hoại việc tốt của mình và khiến hắn mất hết thể diện trước người thân, bạn bè. 

 "Tiểu Phong, cẩn thận!" 

 Tô Đát Kỷ nhìn thấy cảnh Triệu Ngôn ra tay tàn độc như vậy thì vội vã hét lớn. 

 Phải biết Triệu Ngôn có đai đen Taekwondo, nếu cú đá này trúng mục tiêu, đối phương có thể bị chấn thương sọ não, hoặc có thể bị đá chết tại chỗ. 

 Khi cái chân đó chuẩn bị đá trúng Lưu Phong, lưng Lưu Phong như thể mọc thêm mắt vậy. 

 Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, đưa tay đấm một quyền vào bắp chân của Triệu Ngôn. 

 Cùng với một tiếng hét, Triệu Ngôn lùi lại vài bước, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. 

 Diệp Phùng Xuân đứng dưới sân khấu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được. 

 Là một cảnh sát, Diệp Phùng Xuân biết cú đá này khó né đến mức nào. 

 "Rốt cuộc tên đó là ai?" 

 Anh ta đương nhiên nhận ra Lưu Phong, chỉ là không ngờ đối phương lại xuất hiện ở đây, hơn nữa thân thủ còn lợi hại như vậy. 

 Nửa giờ sau. 

 Biệt thự nhà họ Diệp. 

 Trong phòng khách. 

 Lưu Phong đứng chắp tay. 

 Tô Đát Kỷ khoanh tay trước ngực, vừa hay nâng đỡ hai quả núi bên trên. 

 Hành động đó đúng là quyến rũ chết người. 

 Diệp Đan Quỳnh ngồi ở trên giường, cau mày không nói gì. 

 Tô Đát Kỷ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Diệp Đan Quỳnh và Lưu Phong. 

 Thấy hai người không có ý định giải thích, Tô Đát Kỷ rốt cuộc nhịn không được nữa, giơ tay chỉ vào Lưu Phong hỏi: “Hai người mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là đã có chuyện gì?” 

 Lưu Phong gượng cười: “Chị, điện thoại di động của em hỏng rồi, em mới mua nó với giá bảy nghìn tám trăm tệ, em muốn cô ấy trả tiền!” 

 "Tiền, tiền, tiền, anh chỉ muốn tiền đúng không?" Diệp Đan Quỳnh tức giận. 

 Trong đầu cô đang rối ren như tơ vò mà tên ngốc này chỉ muốn trả tiền điện thoại di động. 

 Diệp Đan Quỳnh trực tiếp mở ngăn kéo tủ đầu giường ra. 

 "Đây là mười nghìn tệ, quá đủ để đền bù cho chiếc điện thoại di động của anh. Bây giờ anh có tiền rồi, mau cút khỏi đây!" 

 Diệp Đan Quỳnh khó chịu, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tiền ném cho Lưu Phong. 

 Lưu Phong cầm lấy tiền, vẫy vẫy bên tai, sau đó rút ra một số tiền đặt lại chiếc tủ đầu giường: “Tôi chỉ muốn tiền đền bù cho chiếc điện thoại di động của mình. Còn hai nghìn hai trăm tệ, nể mặt chị tôi nên trả lại cho cô!"