Trương Hiển là người nhỏ nhen. Lần vào kinh này nhất định sẽ hạ bệ quan nhân nhà nàng. Sở Lâm Lang mất ngủ mấy ngày rồi quyết định gõ núi dọa hổ, hù dọa một phen, ngăn chặn nguy cơ trước mắt.
Nhưng nhược điểm này cũng không thể quá lớn, kẻo chó cùng rứt giậu, nên lấy cữu tử của Trương Hiển, một viên quan lương nhỏ làm bia ngắm là vừa.
Tất nhiên, những việc Sở Lâm Lang làm đều giấu quan nhân nhà mình. Dù sao mấy trò liều lĩnh ngông cuồng này, người quân tử khiêm tốn như Chu Tuỳ An tuyệt đối không nghĩ ra nổi.
Trước khi gả vào Chu gia, nàng chỉ là thứ nữ của một thương nhân buôn muối ở Giang Hoài, lớn lên trên thuyền chở muối, giúp phụ thân giao thiệp với bọn phu khuân thương buôn, nên có khá nhiều mánh khóe xảo quyệt.
Chỉ tiếc nàng tuy có năng lực nhưng lại là thân nữ nhi, trong mắt phụ thân nàng, dù tinh ranh đến đâu cũng là hàng lỗ vốn gả đi. Hoàn toàn không bằng tên nhi tử khốn nạn có thêm hai lạng thịt giữa háng.
Đến khi Sở Lâm Lang đến tuổi cập kê, vì một lần sơ ý suýt bị huynh trưởng tính kế, bị phụ thân đem gả cho một lão quan muối làm thiếp.
Khi nàng rơi vào vũng bùn nhơ nhớp, Chu Tùy An đã cứu nàng thoát khỏi tình cảnh ấy, không màng xuất thân của nàng, trái ý mẫu thân mình cương quyết cưới nàng làm vợ.
Ân nghĩa như vậy, dù có kết cỏ ngậm vòng (*) cũng không báo đáp hết. Sau khi gả vào Chu gia, Sở Lâm Lang hết lòng chăm lo cục diện lộn xộn suy sụp của nhà phu quân, cuối cùng cũng đến lúc cung phụng phu quân đi làm quan.
(*Thành ngữ của Trung Quốc thường được dùng để nói về lòng biết ơn sâu sắc và quyết tâm báo đáp của một người với ân nhân của mình, thể hiện đạo lý "ân tình phải đền đáp".)
Để xứng đôi với phu quân, ngoài việc tính toán bàn tính, Sở Lâm Lang cũng dành không ít tâm huyết cho sách vở, coi như cũng thuộc lòng mấy quyển thơ cổ, cũng có chút giao thiệp với cánh phong nhã.
Tiếc thay làm phu nhân quan gia tuy nhìn thì phong quang, nhưng lại tốn tâm huyết hơn cả làm bà vợ mấy tên lái buôn. Mấy hôm trước, phu quân nàng xảy ra bất hòa với đồng liêu. Chàng ấy là người cứng cỏi, không chịu nhận lỗi với người ta. Nhưng Sở Lâm Lang lại am hiểu đối nhân xử thế, biết phu quân mình đã gây họa lớn.
Mấy ngày trước, nàng từ một quan quyến của viên quan nhỏ có quen biết nghe ngóng được mấy vụ kiện cũ ở Liên Châu, liền mạnh dạn sắp đặt một phen, lén sau lưng Chu Tùy An đến nói chuyện với Lâm nương tử để nhờ hoà giải.
Ít nhất phải khiến Trương Hiển kiêng dè, không dám tùy tiện vào kinh chơi xấu. Dù sao quan nhân đã đắc tội tên tiểu nhân họ Trương kia, đành phải liều mạng cứu ngựa chết thành ngựa sống, tình hình có tệ cũng không thể tệ hơn được nữa.
Đúng lúc này, Hạ Hà lại hỏi: "Đại nương tử, ngài không phải còn muốn mua vải may cổ áo quan cho đại quan nhân sao? Chốc nữa chúng ta đến tiệm vải nào?"
May cổ áo quan có quy cách riêng. Sở Lâm Lang lại lấy từ trong lòng ra chiếc mai rùa, rất thành kính mà lắc lắc - Ừm, đông nam là cát tường.
Thế là nàng nói: "Đông nam... được rồi, đến tiệm vải Vinh Thăng đi!"
Hạ Hà đã quen với thói mê tín của nương tử. Ngay cả địa điểm chặn xe Lâm nương tử hôm nay cũng là Sở Lâm Lang lắc mai rùa tám lần mới quyết định.
Cái mai rùa kia có lai lịch lắm, là một lão thương nhân muối tặng cho đại nương tử hồi nàng còn là cô nương.
Theo lời lão thương nhân muối, cái mai rùa này là hậu duệ đời thứ ba ngàn hai trăm của con rùa lớn mà Nữ Oa cưỡi khi vá trời năm xưa, bói toán rất linh nghiệm.
Sở Lâm Lang hoàn toàn tin tưởng điều này, dù sao năm đó nàng có thể tình cờ gặp Chu Tùy An, từ nữ nhi thứ không ra gì của thương nhân muối trở thành phu nhân quan gia, cũng hoàn toàn nhờ sự chỉ dẫn của cái mai rùa này. Trước khi ra cửa lắc ba cái là thói quen hàng ngày của Sở Lâm Lang, không thể qua loa được.
Chỉ là hôm nay không biết vị tiên rùa hậu duệ đời thứ ba ngàn hai trăm có phải đang lười biếng không mà chỉ dẫn lại chẳng phải con đường thênh thang gì.
Xe ngựa chưa đi được bao lâu đã bị một nhóm người chặn đường. Sở Lâm Lang thò đầu ra nhìn.
Con đường vốn khá rộng, bị chặn đến mức nước cũng không lọt, một đám nam nhân mặt che kín vây quanh một chiếc xe ngựa đang đánh nhau. Xung quanh chiếc xe ngựa đó cũng có vệ sĩ, nhưng đám hổ lang vây quanh quá đông, có vẻ như sắp không chống đỡ nổi.
Lần này không cần lắc mai rùa nữa, Sở Lâm Lang lập tức quả quyết hô: "Mau quay đầu ngựa lại, chạy nhanh!"
Xa phu cũng nhận ra có gì không ổn, vội vàng quay đầu ngựa lại, chuẩn bị rời xa chỗ đao quang kiếm ảnh.
Nhưng ngay lúc này, từ chiếc xe ngựa đang bị vây đột nhiên nhảy ra một nam nhân cao lớn cầm đao, tay kia của hắn ta còn xách một tên nam nhân gầy yếu, rồi giẫm lên thành xe nhảy một cái, hai người nhảy phắt lên xe ngựa của Sở Lâm Lang.
Nam nhân kia đẩy gã gà gầy vào trong xe, giật lấy dây cương của xa phu dùng sức quất một cái, con ngựa liền như được thả cương, điên cuồng lao về phía trước.
Đám người phía sau lại cầm đao đuổi theo, mang vẻ quyết không buông tha.
Nha hoàn trên xe sợ đến mức không nhịn được mà la thất thanh, chỉ có Sở Lâm Lang còn tương đối bình tĩnh, nhìn qua nhìn lại với gã nam nhân gầy yếu còn chưa hồn vía bên cạnh, rồi nghe hắn nói chuyện với tên nam nhân cao lớn đang cầm cương.
Tên nam nhân cầm cương không quay đầu lại, dù có nghe thấy câu hỏi của gã gầy yếu trong xe, hắn ta cũng chỉ đáp lại đơn giản.
Vị trí họ bị chặn lúc nãy vừa hay là cổng thành Liên Châu, nhìn hướng xe ngựa của họ cũng là vừa vào thành, lại nghe giọng nói của hai người họ mang âm điệu ngoại địa, có lẽ không quen thuộc địa giới Liên Châu, Sở Lâm Lang lớn tiếng nói với tên nam nhân cầm cương: "Nếu hảo hán muốn bảo toàn tính mạng, có thể rẽ sang hướng đông ở phía trước, đó là doanh trại đồn trú của Liên Châu, bọn ác nhân phía sau tuyệt đối không dám xông vào doanh trại..."
Sở Lâm Lang nói lời này cũng là thăm dò. Nếu tên nam nhân nhảy lên xe nàng là lương dân, chắc chắn sẽ nghe lời nàng, đuổi đến doanh trại để bảo mệnh. Nhưng nếu không nghe, tránh doanh trại... tức là những nam nhân nhảy lên xe không phải loại chim có thể thấy ánh sáng! (*)
(*Ý chỉ loại người làm việc đen tối nên phải giấu giấu giếm giếm)
Quả nhiên điều đáng sợ đã xảy ra! Tên nam nhân kia nghe lời Sở Lâm Lang, đến ngã tư lại không chút do dự rẽ sang hướng tây.
Sở Lâm Lang cười lạnh trong lòng, quả nhiên không phải là hạng lương thiện!
Nhưng nàng sớm đã đề phòng hắn rồi, tên gian đồ này tuyệt đối không ngờ, rẽ sang đông thực ra là phủ nha Tri phủ Liên Châu. Còn doanh trại Liên Châu lại ở phía tây. Nếu hắn là gian nhân, rẽ sang đâu cũng đều là đường chết cả!
Đợi lát nữa đến gần doanh trại, nàng sẽ lớn tiếng kêu la, bảo bọn cuồng đồ cướp xe này đầu hàng!
Đúng lúc này, đám ác đồ đuổi theo phía sau dường như cũng nhận ra xe ngựa đang chạy về hướng doanh trại, dần cũng không dám đuổi theo nữa.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy cổng lớn doanh trại, Sở Lâm Lang lập tức vươn cổ kêu to: "Cứu mạng! Có người bắt cóc xe ngựa nhà thông phán đại nhân!"
Nàng vừa la lên, Hạ Hà phía sau cũng tỉnh táo mà hùa theo, giọng the thé của các nữ tử vang thẳng lên tận chín tầng mây. Binh sĩ đứng gác ở doanh trại nhận ra xe ngựa nhà Chu thông phán, lại thấy thông phán phu nhân thò đầu ra kêu cứu, lập tức gõ cồng đồng, một đám binh sĩ ùa ra vây kín xe ngựa.
Viên quan binh cầm đầu rút kiếm ra, mặt hầm hổ quát lệnh những người trên xe xuống.
Sở Lâm Lang sớm đã rút trâm cài tóc trên đầu ra, một tay kẹp chặt gã nam nhân gầy yếu trong xe, đặt mũi trâm vào cổ hắn, rồi quát tên nam nhân cao lớn đang cầm cương: "Mau dừng xe, không thì ta sẽ bảo người băm các ngươi thành thịt nát!"
Gã nam nhân gầy yếu bị khống chế rất bất đắc dĩ, hắn cũng không ngờ một mỹ phụ yếu ớt yểu điệu như cành liễu mà sức mạnh ở cổ tay mềm mại kia lại suýt siết gãy cổ hắn.
Gã gà gầy bị siết đến mức suýt lộn tròng mắt, vội kêu lên: "Tư Đồ tiên sinh... mau... mau dừng xe... cứu ta!"
Tên nam nhân cầm cương sớm đã dừng xe khi binh sĩ ùa tới, lúc này nghe tiếng kêu trong xe liền quay đầu nhìn lại.
Mãi đến lúc này, Sở Lâm Lang mới nhìn rõ mặt tên nam nhân cầm cương...
Hắn ta trông chừng hai mươi tuổi, đang độ tráng niên, y phục trắng vốn mặc đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, như máu La Sát vậy. Nhưng mũi cao mày kiếm kia lại toát lên khí chất nho nhã của kẻ sĩ, hoàn toàn không thấy khí chất phỉ tặc giang hồ, thật là tuấn tú cực kỳ!
Đây thực sự là một mỹ nam tử hiếm có khó tìm... Sở Lâm Lang vô tình đối mặt với hắn ta, chỉ cảm thấy đôi mắt sâu thẳm dưới đôi lông mày kia không có sức sống bừng bừng của nam tử thanh xuân. Vốn phải như gió trong trăng sáng, đôi mắt nho nhã đạm nhiên lại toát lên vẻ hàn ý lạnh lẽo tựa như vực sâu, đặc biệt khi trừng mắt nhìn sang như thể xuyên thấu tận xương tủy.
Khi hắn ta nhìn rõ kẻ khống chế lại là một nữ tử trông có vẻ yếu ớt, không biết vì sao lại sững người một chút, hơi nheo con mắt, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Sở Lâm Lang là một phụ nhân đã xuất giá sao có thể đối mặt với nam nhân bên ngoài? Nàng lập tức theo bản năng cúi mắt tránh đi.
Nhưng tay nàng lại siết chặt một nam nhân bên ngoài khác, hoàn toàn không nới lỏng để tránh hiềm nghi, siết đến mức gã gà gầy kia lại lộn tròng mắt lần nữa.
Đúng lúc này, tên nam nhân cầm cương tên Tư Đồ kia cuối cùng cũng giãn bớt sát khí trong mắt, đánh giá kiểu tóc phụ nhân của nàng, ổn giọng nói: "Tại hạ vì cứu chủ nên gấp gáp mà đã làm phiền vị phu nhân này, chúng ta không phải bọn cuồng ngạo vô lễ, xin phu nhân mau buông tay, kẻo không thể vãn hồi..."
Đúng lúc này, đám binh sĩ đã vây quanh, chĩa đao thương kiếm kích vào cổ tên nam nhân.
Sở Lâm Lang thấy quan binh đã khống chế được tên cầm đầu mới thả lỏng tay, vội đẩy gã gà gầy trong lòng ra, để quan binh nhảy lên bắt lấy hắn.
Mãi đến lúc này, Sở Lâm Lang mới thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh một tiếng: "Không phải bọn cuồng ngạo vô lễ? Vậy sao nghe lời ta nói lại rẽ sang hướng tây? Các ngươi là loại rắn chuột gì thẩm vấn sẽ rõ!"
Tên nam nhân cầm cương kia nhướn mày kiếm, lạnh đạm mà giải thích: "Phu nhân nhất thời hoảng loạn, có lẽ đã nhận nhầm đường rồi. Doanh trại ở phía tây, chứ không phải phía đông như phu nhân chỉ. Hôm nay tri phủ Liên Châu không có ở phủ, hung thủ ám sát chúng ta rất đông, nếu đến đó, chỉ sợ mấy tên nha dịch trực ban ở nha môn không chống đỡ nổi."
Nghe nói khâm sai triều đình phái xuống muốn đến huyện bên thanh tra, từ sáng sớm nay, quan lại trong châu huyện đều đi cả rồi, ngay cả phu quân Chu Tùy An của Sở Lâm Lang cũng đi.
Sở Lâm Lang nghe lời tên nam nhân nói không nhịn được mà sững sờ. Nàng không ngờ tên nam nhân nói giọng ngoại địa này lại quen thuộc nội vụ Liên Châu đến vậy. Tên nam nhân đầy máu này có lai lịch gì? Sao lại biết rõ đến thế?
Chẳng lẽ... Chưa kịp nghĩ nhiều, binh sĩ đã lục soát trên người gã gà gầy, tìm thấy một tấm long bài vào cung.
Tấm bài đó không lớn lắm, vàng chói lọi, tên binh sĩ tìm thấy lệnh bài nhìn màu sắc của nó, không nhịn được mà theo thói quen cắn thử...
Sau đó, mỗi lần sau này Sở Lâm Lang hồi tưởng lại cảnh tượng, trong vốn từ hơi nghèo nàn của nàng, chỉ có từ "gà bay chó sủa" mới có thể miêu tả được.
Tri phủ đại nhân nhận được tin vội vàng chạy về, từ trong kiệu lăn ra ngoài, bò lổm ngổm đến gặp.
Trương Hiển nghe nói nữ quyến Chu gia gây họa lớn, ẩn trong đám quan viên quỳ mọp mà trên mặt là bộ dạng vui mừng khi người gặp hoạ.
Còn phu quân Chu Tùy An của nàng thì sắc mặt xanh mét - nghe tin nương tử nhà mình từng dùng trâm chọc vào cổ vị kia, cũng quỳ phịch xuống đất, mặt như sắt đen, hận không thể cúi đầu xuống tận bụi trần.
Tóm lại, quan viên một châu Liên Châu, ùn ùn quỳ hết trước mặt gã gà gầy... không đúng, là vị Lục hoàng tử đương triều gầy yếu chưa giận đã tự uy kia.
Hóa ra lần này bệ hạ có ý đồ cải cách, dùng thủ đoạn lôi đình, vị khâm sai đi thanh tra dân tình biên cương lần này cũng không phải hạng tầm thường mà chính là Lục hoàng tử Lưu Lăng của bệ hạ.
Hắn ta một đường ẩn danh, không lộ thân phận hoàng tử, nhưng lại gây ra sấm sét liên miên, chém giết quan tham trên đường đi của mình.
Liên Châu nằm ở biên cương, trời cao hoàng đế xa, phong tục dân gian nơi đây cũng rất hung hãn. "Dám kéo hoàng đế xuống ngựa" chính là để miêu tả cái khí phách ngu dân này.
Lục hoàng tử cũng đã giết đến nghiện, chuyên chọn gan rắn của bọn đầu rắn, thậm chí ở huyện bên cạnh liên tiếp chém chết ba tên quan tham.
Vừa khéo nhị đệ của một trong số người chết kia là một tên ác bá nổi tiếng trong vòng trăm dặm. Vị hiền đệ này hoành hành ngang ngược, dựa vào có tiền có bạc, lại quen biết bọn sơn tặc lâm tặc, hoàn toàn là hoàng đế ở đất này, quan viên bản địa ngày thường đều không dám trêu vào.
Thế là tên này ở vùng biên càng nuôi lớn gan, thậm chí sinh lòng giết gà dọa khỉ!
Nghe nói huynh trưởng của hắn bị người chém chết, nhất thời cũng nổi gan ác, sai thuộc hạ che mặt giả làm đạo tặc, một đường theo dõi, cuối cùng sáng sớm tụ tập người xông vào Liên Châu, định ám sát vị khâm sai đại nhân ngay giữa phố, rồi đổ tội cho lưu tặc.
Nếu tên ác bá kia nếu biết người mình ám sát chính là Lục hoàng tử đương triều vi phục xuất hành, chỉ sợ cũng không dám gây ra trận thế lớn như vậy đâu? Tiếc thay rõ ràng là ác bá châm lửa, lại liên lụy đến Sở Lâm Lang - con cá trong chậu này.
Tri phủ tất nhiên có lỗi sơ xuất trong việc trị lý địa phương, nhưng tội trạng của nương tử Chu Tùy An còn lớn hơn.
Mụ phụ nhân này dám siết cổ vị đường đường là hoàng tử, là tội lớn cả nhà phải chém đầu!