Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 49: Anh và Quý Như Trác cùng rơi xuống nước, cứu người nào trước?


Khương Nùng nhớ lại khoảnh khắc khi mảnh thủy tinh vỡ cắt qua da thịt cô chảy máu, cổ tay đã được băng bó cẩn thận vẫn còn hơi đau, chỉ vì lúc Quý Như Trác xác nhận chuyện mình bị ung thư phổi khiến cô kích động đến mức đánh mất lý trí, mới có thể đâm sâu như vậy.

Lúc này bị Phó Thanh Hoài nhắc nhở, cô mới nhận ra mình đã không còn một mình nữa.

Trầm mặc một lát, Khương Nùng dùng giọng mũi rất nặng nói: "Anh Ba, em."

Phó Thanh Hoài nhìn cô cuộn tròn nằm trong lòng anh, ngay cả vị trí nơi trái tim đang đập trong l*иg ngực cũng bị sức nặng vô cùng mềm mại đè lên, cơn giận còn sót lại cũng dịu đi một cách kỳ lạ, anh thừa nhận chuyện Khương Nùng vì Quý Như Trác mà cắt cổ tay đã khiến cơn ghen ập đến có hơi dữ dội, anh thậm chí còn nghĩ đến một vấn đề nan giải từ xưa đến nay, trầm tư một lúc rồi hỏi:

"Anh Ba và Quý Như Trác cùng rơi xuống nước, Nùng Nùng sẽ cứu ai trước?"

Khương Nùng bị câu hỏi của anh làm cho ngẩn người, nâng khóe mắt đỏ hoe như bôi phấn hồng lên.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thanh Hoài nở nụ cười nhàn nhạt, anh cũng cảm thấy vấn đề này quá hoang đường, liền đặt cô xuống giường, rồi thấp giọng nói: “Anh Ba rót cho em một ly nước nóng."

Rót nước chẳng qua chỉ là cái cớ để giải tỏa bầu không khí, bóng dáng thon dài trầm tĩnh của anh vừa đi về phía bình phong, vài tia sáng len lỏi qua khe hở trên tấm màn cửa đang đóng chặt, rơi xuống ngay dưới chân anh.

Khương Nùng bọc mình trong chiếc chăn đen tràn ngập mùi hương của anh, chăm chú nhìn anh, thật lâu sau mới hơi hé môi nói: “Như Trác bị bệnh, em sẽ tận lực thuyết phục anh ấy đi điều trị, nếu không trị hết em sẽ giúp anh ấy hoàn thành di nguyện của mình, nếu đổi lại là anh Ba, em sẽ đi theo anh."

Lời nói của cô rất nhẹ, nhưng không chút trốn tránh, cô đã trả lời rất rõ ràng câu hỏi vừa rồi của Phó Thanh Hoài.

Anh và Quý Như Trác cùng rơi xuống nước, cứu người nào trước?

Phó Thanh Hoài quay ngược trở lại, đứng bên mép giường nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một thôi thúc mãnh liệt muốn ôm cô, cánh tay dài khỏe mạnh của anh cũng thật sự làm như vậy, ôm chặt thân thể vô cùng quật cường của Khương Nùng vào trong ngực.

Cổ họng Khương Nùng như thiêu đốt, vô thức áp trán vào chiếc áo sơ mi đen của anh, trong lúc hít thở còn ngửi thấy mùi rượu mạnh, cùng với cảm giác nóng bỏng phát ra từ những cơ bắp rõ ràng trên l*иg ngực, hơi nóng đó cũng khiến cô bừng tỉnh, cong ngón tay níu lấy áo anh: "Rượu và thuốc lá đều không phải thứ tốt lành gì, đều là bùa đòi mạng, anh Ba, anh có thể vì em mà bỏ không."

Căn bệnh ung thư phổi của Quý Như Trác phần lớn là do anh nghiện thuốc lá nặng mấy năm qua, cho dù ai tới khuyên, có khuyên thế nào cũng không bỏ được.

Khương Nùng sợ, sợ sẽ có một ngày loại chuyện không còn thuốc cứu chữa này thật sự sẽ phát sinh trên người Phó Thanh Hoài, câu vừa rồi cô nói sẽ đi theo anh không hề có nửa phần giả dối, nếu như đến cuối cùng ngay cả anh cũng không còn...

Khương Nùng thật sự không muốn sống nữa, cô nghẹn ngào nói bằng giọng mũi: "Anh phải sống đến trăm tuổi."

Phó Thanh Hoài dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt cho cô, cảm thấy hơi lạnh, dừng lại hồi lâu rồi nói: “Anh Ba đã từng nói phong thủy Phó gia nuôi dưỡng con người, anh và Nùng Nùng sẽ sống lâu trăm tuổi ở đây.”

Giọng nói dễ nghe của anh trở nên dịu dàng vô cùng, ngoài việc cố ý dỗ Khương Nùng vui, anh cũng đang nói sự thật.

Liệt tổ liệt tông Phó gia đều sống trên trăm tuổi, bao gồm cả người cha đoản mệnh của anh, cũng qua đại thọ chín mươi tuổi mới chết vì bệnh.

Đầu Khương Nùng choáng váng, lại hỏi: "Vậy anh cả của anh không phải bệnh nặng lắm."

"Trên dưới Phó gia cấm hút thuốc là bởi vì kể từ khi Phó Thu Sinh mắc bệnh ho khan liền không thể ngửi được cái mùi đó." Phó Thanh Hoài đề cập tới người anh cùng huyết thống của mình với giọng điệu nhạt nhẽo vô vị, giống như anh đang kể cho cô nghe chuyện gia đình người khác, lại cười nói: "Theo anh Ba thấy, anh ta hẳn là có thể kéo dài thêm hai ba mươi năm nữa mới đi."

Khương Nùng không ngờ anh lại có thể an ủi người khác như vậy, cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cào cào lên chiếc áo sơ mi tơ lụa, cuối cùng nói: "Em coi như anh đã đồng ý bỏ rượu."

Phó Thanh Hoài chưa nói có đồng ý hay không, nhưng sau đó lại đi ra ngoài thuận tiện bảo Lương Triệt đem đổ hết tất cả rượu quý bên trong viện.

Lương Triệt không dám hỏi nhiều, không chút chậm trễ xắn tay áo lên, bưng từng thùng rượu thượng hạng đắt tiền nổi tiếng ra khỏi viện, bước rất nhẹ, thỉnh thoảng còn len lén liếc nhìn về phía phòng ngủ chính.

Thầm nghĩ, sau này gia chủ thật sự sẽ không uống rượu nữa à?

Lúc này ở trong phòng, không biết Phó Thanh Hoài tìm ở đâu ra một cái lư hương cổ, đốt đàn hương lên, sau đó cầm một quyển kinh Phật ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, anh nói đốt cái này là để tĩnh tâm.

Khương Nùng không hiểu, chỉ cảm thấy mùi quá nồng, ngay cả không khí hít thở cũng trở nên thơm nồng đến ngộp thở.

Đầu gối của cô bị thương không tiện xuống đất, chỉ có thể nằm trên giường, sau lưng còn kê thêm một cái gối mềm mại, cầm điện thoại di động màu đen bên cạnh lên.

Cái này đã được Phó Thanh Hoài đưa ba phút trước.

Anh không cho phép cô đã bị thương như vậy còn muốn ra ngoài tìm Quý Như Trác, có gì muốn nói thì gọi video nói.

Để tạo không gian cho cô, Phó Thanh Hoài đã chủ động đi thẳng ra ngoài bình phong, lúc này xung quanh thật yên tĩnh, đôi hàng mi dài mảnh của Khương Nùng đang cụp xuống, cố gắng đợi cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại, triệt để thuyết phục bản thân tiếp nhận chuyện Quý Như Trác mắc bệnh ung thư, mới dám gọi video.

Điện thoại vang lên không tới mấy giây đã được kết nối.

Quý Như Trác đang ở trong phòng trà của hội sở Tàng Nguyệt, nơi đầy ánh sáng rực rỡ, như thể muốn cho cô nhìn thấy thật rõ, anh đã thay một bồ đồ trắng khác, trên làn vải được thêu hoa văn tre trúc tinh xảo, cũng tôn lên gương mặt thanh nhã không hề có trạng thái bệnh tật.

Có lẽ biết cơn giận vẫn còn nghẹn trong lòng Khương Nùng, nên anh liền cười lấy lòng: "Đầu gối còn đau không?"

Khương Nùng cảm thấy không buồn cười chút nào, chỗ đó đau muốn chết, cô lạnh lùng nói: "Nụ cười này để lại cho Tô Hà đi, nó không có tác dụng với em đâu."

Quý Như Trác nghe thấy vậy ý cười cũng nhạt đi ba phần, nhìn cô qua màn hình điện thoại: "Nùng Nùng, niệm tình thời gian của anh không còn nhiều, đừng để Tô Hà bị cuốn vào, được không?"

Bây giờ anh lại lấy cái này ra để uy hϊếp cô thỏa hiệp.

"Anh không nói với cô ấy ——" Khương Nùng nói tới đây liền không thể nói tiếp nữa, cô hít một hơi thật sâu, rồi dừng lại một lúc, ánh mắt run rẩy dời khỏi gương mặt Quý Như Trác, bên trái là Phó Thanh Hoài đang ngồi cách đó không xa, nhìn những ngón tay thon dài như ngọc của anh đang thờ ơ lật xem kinh Phật, mới có thể khiến mình không khóc.

Sau vài giây lấy lại bình tĩnh.

Khương Nùng quay đầu lại, thanh âm hơi khàn tiếp tục điều muốn nói: "Tô Hà đánh mất cả tôn nghiêm yêu anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả quyền được biết cũng không có sao?"

Quý Như Trác lạnh lùng trả lời: "Không có."

"Như Trác."

Tâm trạng Khương Nùng lại sắp kích động, cách đó không xa Phó Thanh Hoài lại lật kinh Phật, nhưng tạo ta tiếng động khá lớn, phần nào nhắc nhở cô đừng quá nóng nảy.

Lợi dụng lúc cô đang xuất thần, Quý Như Trác ở bên kia điện thoại thấp giọng nói: "Tô Hà có liên quan gì đến anh? Cô ấy là con gái của người giàu nhất Lạc Thành, tương lai sẽ thừa kế gia tài bạc vạn, hôn nhân của cô ấy, con cái của cô ấy, sẽ không chút liên quan gì đến nhà họ Quý, Nùng Nùng, cuộc sống của Tô Hà từ khi sinh ra chưa từng gặp phải khó khăn hay đau khổ, hà cớ gì để cô ấy bị cuốn vào, tận mắt chứng kiến

quá trình anh chết đi chứ."

Khương Nùng ngây người nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Quý Như Trác, đôi môi run rẩy.

Giọng điệu của Quý Như Trác hơi nặng nề, anh cũng phản ứng kịp nên hòa hoãn lại: "Anh chưa bao giờ yêu Tô Hà, ở cùng cô ấy bất quá cũng chỉ là một hợp đồng giao dịch theo nhu cầu mà thôi, nếu anh đã bệnh nặng như vậy còn liên lụy đến cuộc sống sau này của cô ấy, thì chẳng khác nào hại người."

Đạo lý này cô hiểu, chỉ là nó quá khó để chấp nhận, cô dùng ngón tay lạnh ngắt đè lên mắt.

Một hồi lâu sau.

Cô mới dùng giọng điệu gần như bình tĩnh nói: "Anh muốn giấu giếm mọi chuyện cho đến khi anh chết rồi, dùng một phần di thư đánh cho em và Tô Hà trở tay không kịp, bây giờ bị em phát hiện bệnh án giả, lại phí hết tâm tư muốn thuyết phục em đừng nói với Tô Hà."

Quý Như Trác không nói nên lời, nhìn vẻ mặt trống rỗng của Khương Nùng.

Cho đến khi cô cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: "Em bị anh thuyết phục rồi, nhưng có một điều kiện."

Quý Như Trác biết điều kiện này e là không có chỗ để thương lượng.

Khương Nùng nhìn anh bằng đôi mắt trong veo nhưng ngoan cố đến đáng sợ: “Bệnh này anh nhất định phải điều trị, nếu không em sẽ đích thân ngồi trên sóng truyền hình đưa tin, nhà giám định đồ cổ nổi tiếng trong giới Quý Như Trác đang mắc bệnh ung thư phổi—— "

*

Phó Thanh Hoài tùy tiện ném quyển kinh Phật lên bàn, đi vòng qua bình phong, nhìn thấy Khương Nùng dùng sức ấn đầu ngón tay lên màn hình điện thoại di động đến mức trắng bệch, liền cố ý trêu chọc:

"Nùng Nùng của anh có hứng thú theo nghiệp kinh doanh không? Dáng vẻ uy hϊếp người khác này, anh Ba thích."

Cảm xúc tiêu cực của Khương Nùng nhất thời bị anh đánh bay, không còn muốn khóc nữa: “Như Trác lăn lộn trong giới giám định đồ cổ này nhiều năm, từ trước đến nay đều rất kín miệng, anh ấy càng không thừa nhận mình yêu Tô Hà thì trong lòng càng có quỷ, Tô Hà mà uy hϊếp anh ấy đi chữa bệnh còn hiệu quả hơn em khóc một trăm lần."

Phó Thanh Hoài ngồi xuống mép giường, nhìn kỹ mí mắt đỏ hoe của cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa rồi nói: “Đối với anh ta em khóc một trăm lần cũng không có tác dụng, nhưng với anh Ba, khóc một lần là đủ rồi.”

Đêm nay anh nói mấy câu tình cảm khá nhiều, Khương Nùng bị anh làm cảm động, nhịn không được nắm ngón tay dài của anh.

Giống như một đứa trẻ không có nhà để về không có cảm giác an toàn, muốn tìm kiếm sự ấm áp.

Phó Thanh Hoài để mặc cho cô nắm, nhưng anh không hôn cô như thường lệ, hành vi cũng rất tuân thủ quy củ.

Khương Nùng bị mùi đàn hương nồng nặc trong phòng làm cho đầu óc choáng váng, muốn dập tắt nó đi, nhưng anh không cho còn dụ dỗ, nói: “Anh Ba bảo bác sĩ sắc cho em một chén thuốc, uống xong buổi tối có thể ngủ ngon."

"Em sắp khỏe rồi."

Khương Nùng cảm thấy cơn đau ở đầu gối đã qua là được rồi, nó nằm trong phạm vi cô có thể chịu đựng.

Nhưng dường như Phó Thanh Hoài lại không cảm thấy như vậy, anh tìm ra một cái cớ hoàn hảo: "Em cảm thấy sắp khỏe chỉ là ảo giác mà thôi. Khi thuốc tê hoàn toàn hết tác dụng, ban đêm em nhất định sẽ kêu đau, hay là em muốn kêu đến vỡ tim anh Ba?"

Mấy lời tình cảm lại tới rồi.

Khương Nùng đối với sắc đẹp của bất kỳ ai cùng đều miễn dịch, chỉ duy nhất đối với Phó Thanh Hoài là không thể.

Đúng lúc thư ký bưng thuốc vào, đứng yên ở phòng ngoài, không dám tùy tiện tới gần.

Phó Thanh Hoài đi tới lấy thuốc, không bao lâu, bàn tay với những khớp xương rõ ràng mạnh mẽ bưng một cái chén sứ có hoa văn thủy mặc trở lại, đưa cho Khương Nùng đang bị mê hoặc cả trái tim.

Một phút sau.

Khương Nùng vốn không muốn uống thuốc, cũng ngoan ngoãn uống hết, vị đắng chát thật đậm lan từ đầu lưỡi đến cổ họng, ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng đổi màu, trông thật đáng thương, nhưng Phó Thanh Hoài chỉ bình tĩnh ngồi bên mép giường nhìn cô, không có hôn nhẹ để an ủi.

Thuốc này có tác dụng trấn định tâm thần và dễ ngủ.

Chút mong đợi của Khương Nùng tan vỡ, nhưng nhanh chóng cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, uể oải chui vào trong chăn bông màu đen, làn da lộ ra bên ngoài cổ áo trắng nõn nà, ngay cả bả vai rồi đến phần lưng cũng dần dần bất động, người cũng ngủ say sưa.

Lúc này Phó Thanh Hoài mới đặt chén sứ lên tủ đầu giường, tắt đèn, đồng thời dập tắt luôn chiếc lư hương tỏa ra mùi đàn hương thật lâu vẫn chưa tan trong không khí.

Không xông hương, vết thương dưới áo sơ mi của anh liền rỉ máu, quyện vào lớp vải mỏng.

...

Vết thương ở đầu gối Khương Nùng chỉ dưỡng ba ngày.

Cô không thể vắng mặt trong kỳ tiếp theo của tiết mục Lắng Nghe, sau khi liên lạc từ xa với Đông Chí về các vấn đề công việc, liền nói muốn đến đài Tân Văn.

Tưởng rằng Phó Thanh Hoài sẽ tiếp tục bá đạo yêu cầu cô phải ở nhà dưỡng thương, phải mất một phen thuyết phục.

Ai ngờ vừa mới dứt lời, người đàn ông đang lười biếng ngồi trên chiếc ghế chân cao liền đặt ly trà xuống, anh mượn trà đậm để kìm nén ham muốn uống rượu, trong con ngươi sáng màu có chút nhàn nhã nhìn cô, không phân biệt được thật giả hỏi: "Chủ bá Khương, có cần trợ lý riêng không?"

"Hả?"

Đường đường là một ông trùm kiểm soát cả giới kinh doanh lại làm trợ lý cho cô?

Khương Nùng ngồi trên một chiếc ghế khác, đầu gối gầy gò trắng nõn vẫn còn quấn băng gạc, một tấm chăn nhung mềm mại đắp lên trên đùi cô, đầu ngón tay chậm rãi nắm lấy mép chăn, suy nghĩ một chút, rồi khẽ mở miệng nói: “Trong đội thì không thiếu, nhưng em có thể tự bỏ tiền thuê anh mấy ngày."

Giá trị con người của Phó Thanh Hoài quý không thể tả, không ai trong giới có thể mời được.

Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, anh nghe xong liền tưởng thật, trước khi ra khỏi cửa, khuôn mặt tuấn mỹ hơi nghiêng, nghiêm túc bàn bạc với cô về tiền lương: “Chủ bá Khương, cô định ra giá bao nhiêu để mời tôi đây?"

Thân thể Khương Nùng bị ôm lên, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh, đuôi mắt liếc nhìn nhóm thư ký đi theo phía sau, tự động hạ giọng: "Trong thời gian thử việc không có lương."

Phó Thanh Hoài bật cười, hiếm khi thấy anh không hề chống cự mà lựa chọn nhượng bộ khi bàn bạc về lợi ích tiền bạc: "Được, trong thời gian thử việc anh Ba nhất định sẽ biểu hiện thật tốt cho chủ bá Khương thấy."

Vành tai mềm mại của Khương Nùng bị anh trêu chọc mà đỏ ửng, cô mím môi, biết tỏng Phó Thanh Hoài cố tình làm vậy, đặc biệt là âm cuối hơi khàn, vẻ mặt lại lạnh lùng, không hề ăn nhập gì với dáng vẻ lừa người của anh:

"Đã gọi chủ bá Khương, phiền anh đừng có anh Ba anh Ba nữa, lần sau nhớ dùng kính ngữ để xưng hô."

Kính ngữ? Phó Thanh Hoài nghe thấy lời này liền nghiêng đầu nhìn sang, đám thư ký đi phía sau đều lộ vẻ khϊếp sợ, suy cho cùng người ngoài nhìn thấy gia chủ Phó gia đều hận không thể ba quỳ chín lạy, khi nào cần anh dùng kính ngữ để nói chuyện chứ?

Cả đời mình e rằng Phó Thanh Hoài còn không biết sử dụng như thế nào nữa kìa.

Nhưng rất nhanh liền nhìn thấy được.

Khương Nùng ngồi xe lăn xuất hiện ở tòa nhà Trung Tâm Tân Văn, xa xa nhìn thấy Đông Chí điên cuồng chạy tới, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cũng dám xông tới đây: “Chủ bá Khương, chị làm em lo muốn chết, sao lại té bị thương chứ, đầu gối thế nào rồi, chị có khỏe không?"

Giọng nói tê tâm liệt phế, Khương Nùng hơi tránh ra một chút, nhìn lỗ mũi đỏ bừng của cậu ta: "Lau trước đi đã."

Dứt lời, đầu ngón tay trắng nõn liền đưa cho cậu ta một tờ khăn giấy sạch sẽ.

Đông Chí ngượng ngùng cười cười, gần đây bị khí lạnh xâm nhập vào người, có hơi cảm mạo.

Sau khi quan tâm lãnh đạo xong, mới chú ý thấy một đôi tay tinh xảo đến hoàn mỹ đặt trên xe lăn, cậu ngơ ngác nhìn lên, ống tay áo cũng chỉnh tề, tiếp tục men theo cánh tay thon dài đi lên...

Đông Chí trợn tròn hai mắt khϊếp sợ, nhìn thấy Khương Nùng dẫn theo một người đàn ông mặc áo khoác cashmere hơi mỏng, nhưng khuôn mặt bị che hết bởi một cái khẩu trang.

"Chủ bá Khương, đây là—"

"Tôi đi đứng bất tiện, trợ lý mới tuyển." Trước khi Khương Nùng vào đài Tân Văn, sợ dung mạo của Phó Thanh Hoài sẽ gây náo động trong đài, nên đã ép anh đeo một cái khẩu trang đen vào,, điều này đã được dự kiến trước.

Phó Thanh Hoài đeo một cặp kính gọng vàng trên sống mũi, mặt mày vô cùng tuấn mỹ.

Đứng bên cạnh Khương Nùng như vậy, khiến Đông Chí cứ nhìn đi nhìn lại mấy lần, bán tín bán nghi gật đầu: “Đeo khẩu trang mà còn đẹp lạ lùng như vậy, em còn tưởng là nam minh tinh đỉnh lưu nào đó nữa chứ."