Cái gì?
Giang Nguyên trừng mắt nhìn Dương Vân Dương, trong lòng tràn đây nghỉ hoặc. Chuyện này liên quan gì đến mình, còn quân đội và các ban nghành liên quan rốt cuộc là chuyện gì?
- Chẳng lẽ là chuyện của mình năm đó?
Giang Nguyên cau mày suy nghĩ một chút, hình như không phải, cho dù thật sự có người ngay cả trên máy bay cũng nhìn chằm chằm, bắt đầu hoài nghỉ thân phận của mình, nhưng cũng không thể biết rõ như vậy chứ?
Có điều, lúc này Giang Nguyên thật sự không chút sợ hãi, nếu thật sự có người đến tìm, cùng lắm mình gia nhập vào cái Thiên Y viện gì đó, con bài đó chắc rất lớn, giúp mình chống đỡ có lẽ không thành vấn đề.
Dù sao năm đó đối phương để có được cái rương đã giết cả Cô Lang để diệt khẩu, xem ra đối phương hẳn là không thể một tay che trời, cho dù có nghỉ ngờ mình cũng không thể nào hành động lỗ mãng.
Nghĩ tới đây, Giang Nguyên cũng bình tĩnh lại, nhìn Dương Vân Dương cười nói:
- Trưởng phòng Dương, chuyện này vì sao lại dính đến cháu cháu không phải là người thích gây chuyện phiền toái đâu!
Dương Vân Dương cười hì hì nói:
- Yên tâm, lần này không phải là cháu gây rắc rối, là họ muốn làm phiền cháu!
Giang Nguyên nhấp môi, sau đó bất đắc dĩ nói: - Có thể đừng để họ làm phiền cháu không?
- Haha, thằng nhóc cháu, đúng là chuyện như vậy, người khác thì muốn mà không được, còn cháu được mà không muốn. Đi thôi, đi thôi. Ông cụ nghe nói hôm nay cháu về nên cố ý ở nhà chờ cháu đấy!
Dương Vân Dương nhìn bộ dạng không hài lòng của Giang Nguyên thì vỗ mạnh vai Giang Nguyên, cười ha hả nói.
- Chúc mừng Dương lão đã giải được hết độc, không còn để lại chút tàn dư gì nữa...
Vẫn trong thư phòng đó, sau khi Giang Nguyên kiểm tra một lượt cho Dương lão cũng thở phào nhẹ nhỏm, mỉm cười chúc mừng ông cụ Dương.
- Haha, cùng vui, cùng vui.
Ông cụ Dương tinh thần phấn chấn, ngồi trên nhuyễn tháp, cười ha hả. Mặc dù ông đã cảm nhận được sức khỏe của mình đã hoàn toàn khỏe mạnh lại, nhưng giờ sau khi nghe Giang Nguyên xác nhận trong lòng vẫn thở phào.
Đợi sau khi ông cụ Dương mặc xong quần áo, hai người ở thư phòng tán dóc. Lúc này Tiểu Bảo dang ngoan ngoãn đang ngồi dưới đất vui vẻ chơi chiếc xe quản gia mua cho nó.
- Đứa nhỏ này không tệ.
Ông cụ Dương hiền lành nhìn Tiểu Bảo đang chơi đồ chơi trên mặt đất, mỉm cười nói:
- Cháu vì nó đã chạy đi Lỗ Sơn à?
Giang Nguyên cười cười, trong mắt có chút tiếc nuối, gật đầu nói:
- Đúng vậy. Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.
- Haizz, đó cũng là ý trời đã định, cháu cũng đừng buồn quá, dù sao cứu được Tiểu Bảo cũng là nhờ trời cao bảo hộ rồi!
Ông cụ Dương an ủi hai câu, sau đó mỉm cười nhìn Tiểu Bảo trên mặt đất, nói:
- Tiểu Bảo đến đây, đến đây với ông nội!
Nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn ông cụ Dương, sau đó lại nhìn Giang Nguyên, thấy Giang Nguyên không phản đối lúc này nó mới cười tủm tỉm ôm chiếc xe chạy tới.
Ông cụ Dương đưa tay ôm Tiểu Bảo ngồi lên đùi, vui đùa với Tiểu Bảo hai câu, nhìn Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn ngồi chơi chiếc xe nhỏ trong lòng ông liền ngẩng đầu cười, nhìn Giang Nguyên, sau đó nói:
- Giang Nguyên, lần này chắc cháu phải tiếp tục ở Bắc Kinh một thời gian đấy!
- Ban nãy cháu mới nghe Trưởng phòng Dương nói, nhưng vì sao ạ?
Giang Nguyên hơi nhíu mày, sau đó nhìn ông cụ Dương bất đắc dĩ nói:
- Nếu việc này không liên quan lắm đến cháu thì tốt nhất là miễn đi ạ.
Ông cụ Dương nhìn vẻ không tình nguyện của Giang Nguyên thì cười nói:
- Chẳng còn cách nào khác. Ai bảo lần này tên tuổi của cháu lớn quá cho nên lần này cháu muốn chạy cũng không chạy được.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Giang Nguyên bắt đầu đau khổ.
- Yên tâm, chuyện lần này đối với cháu mà nói cũng là một chuyện tốt. Chẳng qua giờ ngày nào cháu cũng mang cái danh bác sĩ nổi tiếng mà cứ chạy lung tung khắp nơi thì cũng không hay đâu.
Ông cụ Dương mỉm cười nói. -Á?
Giang Nguyên nghe thấy ông cụ Dương nói vậy không khỏi hoặc, sau đó hỏi:
- Dương lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Còn chẳng phải do tivi nói cháu là quân y sao?
Nói đến chuyện này, ông cụ Dương cũng dở khóc dở cười. Kể ra ông cũng không ngờ cuối cùng sự việc thành ra thế này.
- Cho nên, giờ quân đội đành phải cho cháu một thân phận, sau đó bộ phận tuyên truyền cũng sẽ tiếp tục. tuyen truyền cháu thành một điển hình. Cho nên giờ cháu không thể nào thoát thân được đâu.
Lúc này ông cụ Dương cũng bật cười ha hả.
Nghe thấy vậy, trên mặt Giang Nguyên thật sự vô cùng cổ quái, phía quân đội phải cho mình một thân phận?
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Nguyên đắng chát. Năm ngoái đội trưởng nói đợi khi hoàn thành nhiệm vụ về nước, mình có thể nhập quân tịch, ít nhất cũng được. làm một trung úy gì đó. Nếu tất cả đều thuận lợi, giờ mình đã là một quân nhân chính thức rồi. Nhưng không ngờ, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, mình thật sự lại mang thân phận quân nhân?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!