Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 57: Lập thu (3)


Trong nháy mắt đó ta dường như nghe được tiếng Thái Tử nín cười, ta càng cảm thấy xấu hổ nên duỗi tay đẩy hắn, "Thả ta xuống dưới."

Thái Tử từ trong lòng ngực ta ngẩng đầu lên, vì mới vừa kịch liệt vận động nên gương mặt hắn phiếm hồng, trên trán và đuôi mắt đều có vương chút mồ hôi mỏng. Ta nhìn vẻ mặt hắn nhìn ta liền có cảm giác không ổn, ta sợ hắn sẽ nói vài lời quá đà không nên để người khác nghe được.

Đúng lúc này có một tiểu hầu gia cùng đội tiến đến gần, "Hi đường đệ thật đúng công thần của chúng ta." Hắn làm bộ cũng muốn tới ôm ta, chỉ là tay còn chưa kịp đụng tới quần áo của ta thì đã bị Thái Tử dùng một chân đá văng sau khi xoay người thả ta xuống, "Về mà ôm đệ đệ của ngươi đi."

Tiểu hầu gia ai da một tiếng che lại chỗ vừa bị đá, thanh âm ủy khuất nói "Đường đệ cũng là đệ đệ mà, Thái Tử ca ca cũng quá keo kiệt đi."

Bình thường hắn cũng chẳng bao giờ gọi Thái Tử là Thái Tử ca ca, nửa câu sau rõ ràng là bắt chước ta. Ta vẫn là không nhịn xuống được, nắm tay thành quyền đuổi theo tiểu hầu gia.

Tiểu hầu gia nhìn thấy ta đuổi tới liền lập tức xoay người nhanh chân chạy biến. Nhưng có thể là do vừa rồi hắn vận động quá độ, hơn nữa bị Thái Tử đạp một chân nên chạy chưa xa đã bị ta bắt được ấn trên mặt đất. Ta áp ngồi ở trên người tiểu hầu gia hung hăng đánh hai cái, hắn quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, "Đệ đệ tha mạng!"

Vậy mà hắn còn học cách Thái Tử nói chuyện, ta còn đang định đấm hắn thêm hai cái thì Thái Tử đã đi đến. Hắn lôi ta từ trên người tiểu hầu gia lên, lại đạp một phát lên mông tiểu hầu gia.

Tiểu hầu gia kêu thảm thiết ra tiếng, "Nhị đường ca, ngươi tệ quá vậy, ngươi muốn phế ta luôn à!"

Thái Tử hừ cười, "Còn nói luyên thuyên nữa thì đừng trách cô phế ngươi thật, cút mau đi."

Tiểu hầu gia không dám tiếp tục quậy nữa, thành thành thật thật bò dậy.

Thi đấu có kết quả thắng thua, đội thua tất nhiên phải chịu phạt. sau một lúc thì cũng thương thảo xong biện pháp xử phạt, đội thắng sẽ bôi phấn lên mặt đội thua.

Nhưng Thái Tử đột nhiên sửa lại lời, nói là để một đại nam nhân bôi phấn lên mặt một đại nam nhân khác thật chả có ý tứ gì, hắn gọi một đội cung nữ lại đây, bảo cung nữ chịu trách nhiệm bôi mặt đội xanh.

Ta nhận ra những cung nữ đó cũng không phải cung nữ bình thường, tất cả đều là người hầu hạ bên người các công chúa, nên không khỏi quay đầu nhìn về bốn phía.

Chẳng lẽ hôm nay cũng giống buổi yến tiệc hôm nọ sao? Các công chúa đang ở chỗ nào đó nhìn à?

Người ở đây cơ bản đều là chưa có hôn sự, chợt có cung nữ tuổi trẻ mỹ mạo đến trát phấn lên mặt nên mặt những người này có chút hồng. Mà kẻ khoa trương nhất chính là Nhiếp Văn Nhạc, hắn nhìn thấy cung nữ đi đến liền bỗng nhiên chui đầu vào cả thùng bột mì, tự mình lăn mặt qua lại.



Lâm Trọng Đàn thì hoàn toàn ngược lại, hắn đạm cười tiếp nhận hình phạt, cuối cùng còn tự mình tặng khăn lụa cho cung nữ.

Cung nữ đó lập tức cả mặt đỏ bừng, không dám nhận khăn tay mà chỉ nhanh chóng xoay người rời đi.

Sau khi đá cầu kết thúc thì chúng ta đều đến khu điện ôn tuyền ở gần đó để tắm gội thay quần áo. Khu này dùng các bình phong làm từ cây trúc để ngăn thành một đám bể tắm

Ta nhìn Nữu Hỉ đang giúp ta cởi đống quần áo để đá cầu nặng trịch "Nữu Hỉ, ngươi đến Ngự Thiện Phòng hỏi xem còn trà sữa từ đợt khoa yến trước không, ta muốn uống."

Nữu Hỉ đáp vâng, sau khi giúp ta cởi bỏ quần áo liền rời đi. Ta liền tự mình tháo xõa tóc dài, thật cẩn thận tiến vào trong bồn tắm. Từ sau lần chết đuối thì mỗi lần đi tắm ở bể ta có chút sợ.

Đang lúc ta định lấy đậu tắm để xoa lên thân thể thì ngoài bình phong bỗng nhiên có động tĩnh, ta ngẩng đầu nhìn lại liền phát hiện là Lâm Trọng Đàn.

Lâm Trọng Đàn đã tẩy sach bột mỳ trên mặt, trên da còn đọng chút bọt nước, như là vội vã chạy lại đây đến mặt cũng chưa kịp lau. Ta chỉ nhìn hắn một cái liền quay mặt đi.

Không lâu sau, một bàn tay lấy đi đậu tắm trong tay ta, "Sao lại không có ai hầu hạ bên cạnh vậy?"

"Nữu Hỉ đi Ngự Thiện Phòng rồi." Ta ngẩn ra, định đoạt đậu tắm về, nhưng Lâm Trọng Đàn bắt cả hai tay ra sau, ta căn bản lấy không được.

"Lâm Trọng Đàn!" Ta hạ giọng buồn bực nói.

Đậu tắm bỗng cọ qua lên lưng ta.

Lâm Trọng Đàn ừ một tiếng, lại nói: "Ta chỉ giúp ngươi tắm gội thôi, không làm gì khác."

Hắn giống như thật sự chỉ định lại đây giúp ta tắm gội, cử chỉ cũng không quá phận gì cả, nhưng cái ta muốn không phải cái này. Ta nghĩ nghĩ, cố ý từ trong bồn tắm đứng lên, "Vậy giúp ta tắm đi."

Hô hấp của Lâm Trọng Đàn nặng nề hơn một chút, hắn nhấp môi dưới, mới tiếp tục giúp ta chà sát thân thể. Hai tròng mắt ta nhìn chằm chằm hắn, một lát sau ta đem hắn kéo vào trong nước, lại ngồi vào trong lòng ngực hắn.



"Vì sao ngươi lại tặng cung nữ kia khăn tay?" Ta hỏi hắn.

Lâm Trọng Đàn nghe ta hỏi như vậy liền cong khóe môi lên có ý cười. Hẳn là hắn tưởng ta ghen đây mà, thật là nông cạn.

"Có vài vị công chúa trong cung đã tới tuổi gả chồng, ta không thể không ngụy trang một chút. Tặng khăn tay là do ta muốn cho công chúa nghĩ ta là đồ háo sắc, không thể phó thác cả đời." Lâm Trọng Đàn giải thích với ta.

Kỳ thật ta có chút kinh ngạc, loại người tham quyền thế như Lâm Trọng Đàn mà lại không muốn cưới công chúa sao.

"Ngươi không muốn làm phò mã ư? Nếu là phò mã thì nhất định tiền đồ của ngươi sẽ càng tốt." Ta nói.

Lâm Trọng Đàn dùng ngón tay xuyên qua mái tóc dài tán ở sau lưng ta, "Tiểu Địch muốn để cho ta làm phò mã sao?"

Ta hừ một tiếng, "Không muốn, còn lâu ta mới cùng phu quân của muội muội mình ở bên nhau."

Không biết là những lời này của ta kích thích vào chỗ nào của Lâm Trọng Đàn, hắn bỗng nhiên càn rỡ mà thò mặt qua hôn ta, ta không muốn để hắn thực hiện được ý đồ nên vẫn luôn trốn, vậy mà hắn theo sau lại chui vào trong nước.

Loại phát triển này vượt qua suy đoán của ta, ta bắt lấy đầu tóc Lâm Trọng Đàn định đẩy hắn đi, nhưng khi ta cúi đầu nhìn thấy tân Trạng Nguyên lang dùng một loại tư thái cực tham lam đê tiện để hầu hạ ta thì trừ bỏ e lệ, bực mình, ghê tởm, lòng ta lại sinh ra tâm trả thù quỷ dị.

Nhưng ta không cao hứng được lâu, bởi vì sau đó Lâm Trọng Đàn bỗng cắn vào eo ta một nhát. Ta đau đến mức hít hà ngay lập tức, tức giận đến mức đánh luôn Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn để kệ cho ta đánh, chỉ là không cho ta đánh vào mặt, nói là đợi lát nữa còn muốn gặp người.

"Ngươi, ngươi điên rồi? Cắn ta......" Ta ngượng ngùng không nói nổi hết câu, Lâm Trọng Đàn sau khi cắn ta lại khôi phục thành bộ dạng công tử ôn nhu, ôn hòa xin lỗi ta.

"Thực xin lỗi, Tiểu Địch, ta không nhịn được."

Ta bị tức giận đến phát nghẹn, mà Lâm Trọng Đàn lại một lần nữa chui vào trong nước. Một lát sau, hắn từ trong nước chui ra, còn định hôn môi ta. Ta ngại hắn dơ, duỗi tay ngăn, "Đủ rồi, Nữu Hỉ chắc cũng sắp trở lại rồi, ngươi trở về đi."

Lâm Trọng Đàn bị ta cự tuyệt, trong mắt hiện lên một tia mất mát, nhưng vẫn là nói: "Ừ."

Ta nhìn bóng dáng hắn rời đi, đột nhiên cảm thấy Lâm Trọng Đàn bất quá cũng chỉ như vậy. Ta nhịn không được cười nhạo một tiếng, cầm lấy một viên đậu tắm khác trên mâm để bắt đầu tắm cho sạch sẽ, ta không muốn lưu lại bất cứ hương vị gì của Lâm Trọng Đàn, mà đúng lúc này, ta nghe được từ bên ngoài vang lên tiếng nữ tử thét chói tai.