Sáng ngày hôm sau, Hạ Ngôn nhận được thông báo của hiệp hội múa, việc phê duyệt đã đi đến giai đoạn cuối cùng. Điều này có nghĩa là nhất định phải tìm được địa điểm trước, hiệp hội múa có yêu cầu nhất định với việc chọn địa điểm của đoàn múa, vì vậy những nơi tìm được trước đó đã bị loại bỏ vài nơi, còn lại phố Thắng Phương, Nguyên Võ, Thiên Sứ và một chỗ ở cạnh nhà hát lớn quốc gia.
Hạ Ngôn thích nhất phố Thiên Sứ, mặc dù Văn Liễm nói như vậy, nhưng cô vẫn định chiều nay sẽ đến đó một chuyến.
Từ Mạn làm đồ ăn sáng xong rồi bưng ra đặt lên bàn ăn, bà nhìn Hạ Ngôn, “Sáng nay em đi gặp Đường Dịch, đừng nói về chuyện của cô.”
Hạ Ngôn gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ không rứt dây động rừng.”
Từ Mạn ừm một tiếng.
Bà ôm Hạ Tri Kỳ đặt lên đùi, gắp một miếng trứng đút cho nhóc ăn, còn dặn dò: “Phải uống sữa nữa, con biết chưa?”
Hạ Tri Kỳ cầm bình sữa, đôi mắt chớp chớp, gật đầu.
Hạ Ngôn nhìn vậy, lòng vô cùng ấm áp.
Ăn sáng xong cô đi thay quần áo, quay lại ôm Hạ Tri Kỳ, nói với Từ Mạn một tiếng rồi ra ngoài.
Cô vừa đi ra, ba vệ sĩ kia đã nhìn thấy ngay, họ lập tức đứng dậy ngó qua.
Hạ Ngôn muốn bắt một chiếc taxi, nhưng hết chiếc này đến chiếc khác bị gọi mất, cô không bắt kịp, đây là lần đầu tiên cô gặp phải giờ cao điểm như vậy, đã đứng gần đó gần mười phút đồng hồ, sau đó có một chiếc Bently màu đen dần đỗ lại trước mặt cô.
Ba người vệ sĩ Văn Liễm phái tới đây, cho dù Hạ Ngôn có mù mặt cũng nhớ được rồi, cô đi về phía bên cạnh vài bước, vệ sĩ kia cũng đi theo cô, cả người như một bức tường chặn trước mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn liếc qua, người vệ sĩ kia thầm lùi lại vài bước, cô hừ lạnh một tiếng.
Cô đưa tay gọi một chiếc taxi khác, kết quả vừa định mở cửa thì có một đôi nam nữ chen lên xe trước: “Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi đang vội.”
Hạ Ngôn: “…”
Cô lùi lại.
Đợi thêm vài phút nữa thì có một chiếc xe nữa đến, Hạ Ngôn đang định ngồi lên thì có người đột nhiên hất tay cô ra khiến cô hơi loạng choạng, lúc này bỗng có suy nghĩ muốn mua một chiếc xe để tiện đi lại.
Cô ngẩng đầu lên đã thấy vệ sĩ tức giận xông đến nắm lấy tay mở cửa xe.
Hạ Ngôn thấy vệ sĩ thô lỗ như vậy thì khẽ ngây ra, sau đó lớn giọng: “Cậu buông tay ra đi.”
Vệ sĩ dừng lại, nhìn Hạ Ngôn qua đôi mắt kính râm.
Hạ Ngôn cảm thấy đau đầu không thôi, cô nhìn sang chiếc Bently bên đường: “Làm phiền cậu rồi.”
Vệ sĩ vừa nghe vậy thì thở phào, cậu đi qua mở cửa mời Hạ Ngôn lên xe, Hạ Ngôn nhìn đồng hồ, quả thực không thể lần mần thêm được nữa, cô bèn lên xe,
Xe khởi động, rất nhanh đã đến cửa đoàn múa.
Nhìn cánh cửa quen thuộc, Hạ Ngôn hơi ngây người, cô mở túi lấy hai tờ 100 đồng đặt lên phía trước rồi nói: “Cảm ơn.”
Sau đó cô mở cửa xuống xe,
Vệ sĩ nhìn hai tờ 100 đồng màu đỏ thì ngẩn ra, vài giây sau cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho Văn Liễm: “Sếp, tôi đưa cô Hạ Ngôn đến đoàn múa, cô ấy trả 200 đồng tiền xe.”
Vạch rõ ranh giới với anh như vậy.
Văn Liễm đang họp, anh cầm điện thoại lên nghe, nghe xong lạnh giọng nói: “Cậu cũng dám nhận?!”
Vệ sĩ: “…”
Vệ sĩ: “Cô ấy một mực muốn trả.”
Văn Liễm nhẹ giọng: “Vậy sao?”
Vệ sĩ: “…”
Tối nay nhất định phải nghĩ cách trả tiền lại.
—
Có khá nhiều người ở đoàn múa, chỉ cần Đường Dịch ở trong đoàn thì ắt sẽ có nhiều người.
Giây phút Hạ Ngôn đi vào đại sảnh, xung quanh đột nhiên như dừng lại vậy.
Không ai ngờ rằng, Hạ Ngôn đã biến mất được hai năm rưỡi lại đột nhiên quay trở lại, hơn nữa còn giành được giải thưởng của cúp Vân Thường, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Lễ tân thấy Hạ Ngôn thì lập tức ra đón: “Cô Đường Dịch đang đợi cô.”
Hạ Ngôn ‘ừm’ một tiếng, sau đó đi vào thang máy cùng lễ tân.
Cô vừa bước vào những người khác cũng không dám đi thang máy nữa, họ đứng ở bên ngoài đợi chuyến tiếp theo.
Ánh mắt Hạ Ngôn vẫn rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, đại sảnh của đoàn múa mới bắt đầu có tiếng bàn luận:
“Cô Đường Dịch tìm cô ta sao? Hối hận vì đã đá cô ta ra khỏi đoàn múa rồi?”
“Tôi thấy thì là vậy.”
“Cô ta sinh con rồi đấy, nhưng hoàn toàn không nhận ra.”
“Đúng thế, vẫn rất xinh đẹp.”
“Mọi người có nghe nói chuyện gì không? Hai năm rưỡi này Văn Liễm vẫn luôn tìm cô ta, bây giờ đang theo đuổi đấy.”
“Người như anh ấy cũng sẽ theo đuổi phụ nữ sao?”
“Liệu có phải là vì đứa bé?”
“Vì đứa bé gì chứ? Nếu như vì đứa bé thì theo đuổi làm gì, đưa tiền là được, nhất định là vì yêu rồi.”
“Tôi nghe nói trong giới nhà giàu mọi người đều đang chú ý đến chuyện Văn Liễm theo đuổi Hạ Ngôn, nói anh ấy suýt thì quỳ xuống cầu xin người ta quay lại.”
Những người nghe được lời này gần như không dám tin, vừa nói xong, có người khẽ chọc người vừa nói một cái, mấy học sinh vũ đạo lập tức lùi về phía sau một bước, lập tức nhìn thấy Hạ Tình đứng ở cách đó không xa.
Học sinh kia ho khan một tiếng, che miệng cười nói với bạn thân: “Có người ấy à, hai năm rưỡi này vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đến Văn Liễm đấy.”
Sắc mặt Hạ Tình lập tức tái đi, cô ta nhìn về phía thang máy, dừng lại ở tầng ba.
—
Hạ Ngôn đi ra khỏi thang máy, Đường Dịch đứng dậy, bà ta mặc bộ xường xám được thêu dệt, chỉ về phía đối diện, “Ngồi đi.”
Hạ Ngôn kéo ghế ra ngồi xuống, Đường Dịch xoay máy tính ở trước mặt qua cho Hạ Ngôn xem một đoạn video, đoạn video ấy là điệu [Đôn Hoàng] do bà ta cải biên, vô cùng hút mắt.
Yên lặng xem xong.
Đường Dịch nhấn phím tạm dừng, “Xem xong rồi chứ?”
Hạ Ngôn thu lại tầm mắt, gật đầu.
Đường Dịch hỏi: “Hay không?”
Hạ Ngôn ngẩng đầu lên, “Cô có điều gì muốn nói sao?”
Đường Dịch cười, bình thường luôn rất ít cười, vừa cười đã khiến gương mặt lạnh lùng kia dịu dàng hơn một chút, trước kia Hạ Ngôn đã từng rất thích nụ cười của bà ta.
Nhưng bây giờ thì không.
Đường Dịch: “Đến Paris tham gia cuộc thi múa cổ điển quốc tế, em có hứng thú không?”
Hạ Ngôn: “Không hứng thú.”
Đường Dịch khựng lại, bà chỉ vào đoạn video, “Điệu múa này sẽ do em nhảy, em phụ trách nhảy chính.”
Hạ Ngôn lắc đầu: “Em không có hứng thú.”
Đường Dịch hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ từ chối.
Bà nói: “Cô trò chúng ta…”
“Không phải, chúng ta đã không còn là cô trò nữa rồi.” Hạ Ngôn nhướng mắt lên, bình tĩnh nói.
Đường Dịch thấy ánh mắt cô thì ngây ra, Hạ Ngôn đứng dậy, “Cô Đường Dịch, em còn nghĩ cô có chuyện quan trọng gì, thật xin lỗi, em đi trước đây.”
Nói xong Hạ Ngôn xoay người rời đi.
Đường Dịch thấy cô nhấn nút thang máy mới phản ứng lại, bà đè tay xuống mặt bàn, “Hạ Ngôn, em đừng có mà hối hận, đúng là không biết tốt xấu.”
Hạ Ngôn đi thẳng vào thang máy, sau đó nhấn nút đóng lại.
Thang máy đi xuống tầng một, mấy học sinh ở đại sảnh uống trà thấy cô đi ra thì dừng động tác trên tay lại.
Hạ Ngôn ra ngoài cửa, chiếc Bently thấy vậy lập tức lái đến trước mặt cô, Hạ Ngôn nhìn qua bầu trời xám xịt, lại nhìn những chiếc xe taxi không gọi lại được.
Thôi vậy, bỏ thêm 200 đồng nữa.
Cô mở cửa xe ngồi vào.
Vệ sĩ thấy cô chịu ngồi lên nên cũng vui vẻ, lập tức khởi động xe.
Hạ Ngôn nói: “Phiền cậu đưa tôi về đường Kim Nguyên.”
“Cô Hạ Ngôn, cô cứ yên tâm.”
Sau đó xe xuất phát, nhưng khi đi ngang qua toà nhà CBD lại dừng lại, Hạ Ngôn đang định hỏi sao vậy.
Cửa xe đột nhiên mở ra.
Văn Liễm cởi cúc áo khoác ngồi lên, cổ áo anh khẽ mở, Hạ Ngôn nhìn anh một cái, mím môi nhìn qua vệ sĩ, vệ sĩ chột dạ đeo kính râm lên.
Văn Liễm phủ tay lên bàn tay đặt lên tay vịn giữa hàng ghế của cô, hỏi: “Trưa nay đi đâu ăn? Anh đưa em đi.”
Hạ Ngôn thu cổ tay lại: “Về nhà ăn.”
Văn Liễm: “Được, vậy đưa em về nhà.”
“Lái xe đi.” Anh phân phó.
Sau khi xe khởi động Văn Liễm lập tức quay sang nhìn cô, vài giây sau, anh mở điện thoại đưa qua, “Sau khi đoàn múa được thành lập phải có nhà đầu tư, đây là những đơn vị anh đã giúp em chọn trước, họ đều có ý muốn đầu tư vào đoàn của em.”
Hạ Ngôn rũ mi, nhìn những đơn vị trên màn hình điện thoại.
Đoàn múa của Đường Dịch có mấy đơn vị đầu tư lớn, Đường Dịch và Hạ Tình càng nổi tiếng, giá trị của đoàn múa càng cao.
Đây quả thực là chuyện cần phải suy nghĩ đến.
Văn Liễm thấy cô nhìn chăm chú, miệng nở nụ cười, anh đưa điện thoại cho cô, Hạ Ngôn bất giác nhận lấy, đọc những tên đơn vị trên đó.
Rất nhiều đơn vị ở đây cũng đầu tư vào đoàn múa của Đường Dịch.
Nhưng cô không để ý, chỉ cần đối phương không nhúng tay vào việc vận hành là được.
Văn Liễm xắn ống tay áo lên: “Cố gắng chọn mấy đơn vị không đầu tư chỗ Đường Dịch.”
Hạ Ngôn ngẩng đầu lên, đáy mắt cô là dấu hỏi.
Văn Liễm nhìn vào mắt cô, anh nói tiếp: “Bởi vì rất có khả năng họ sẽ sát nhập hai đoàn múa vào làm một, dù sao thì đoàn múa mới của bọn em chưa đủ nổi tiếng.
Hạ Ngôn ngây ra, cô gật đầu.
Lúc này chuông điện thoại của cô vang lên, có tin nhắn mới trên wechat.
Cô mở túi lấy điện thoại ra, nhấn mở.
Văn Liễm bèn im lặng, anh dựa lưng về phía sau, nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nới cổ áo, nhưng khi thấy cô chăm chú trả lời tin nhắn của đối phương, yết hầu của Văn Liễm khẽ cuộn.
Đột nhiên anh nghiêng người qua, đè cô lên lưng ghế, chặn môi cô lại.
Hạ Ngôn giật mình, sau đó cắn lại môi anh.
Xì một tiếng.
Văn Liễm hơi buông ra, anh dùng ngón tay lau đi vết máu trên môi cô, nói: “Cũng nên để anh làm hết trách nhiệm của người tình chứ?”’
Hạ Ngôn ngẩng đầu lên, cười lạnh, “Anh biết trách nhiệm của người tình là gì không?”
Đôi mắt dài hẹp của anh khẽ chớp.
Quả thực anh không biết.
Anh liếc nhìn điện thoại, Hạ Ngôn lại giấu điện thoại ra sau lưng.
Đáy mắt Văn Liễm lập tức lạnh đi, hỏi: “Em giấu làm gì?”
Hạ Ngôn nhìn anh, “Anh nên tìm hiểu về trách nhiệm của người tình trước đi.”
Nói xong cô lập tức đẩy vai anh ra, Văn Liễm nheo mắt nhìn cô, vài giây sau anh cầm điện thoại lên, dựa lưng lên ghế, tìm wechat của Phó Lâm Viễn.
Văn Liễm: [Trách nhiệm của người tình là gì?]
Phó Lâm Viễn: [???]