Ve Sầu Mùa Hạ

Chương 6: Tay trong tay


Chuông hết tiết vang lên, đây là tiếng chuông tượng trưng cho sự giải phóng, mặc dù chỉ có mười phút, nhưng đối với đám học sinh cấp ba học hành nặng nề mà nói là vượt qua bốn mươi phút chờ đợi, thậm chí vài học sinh còn có thể tranh thủ chợp mắt mơ một giấc mơ trong khoảng thời gian mười phút này.

Không thư giãn giống như các bạn cùng lớp khác, Hạ Sàn do dự trên ghế một hồi sau đó mới đứng dậy đi tới văn phòng.

Giáo viên tiếng Anh đang chờ hắn ở đó.

Tuy rằng tính tình giáo viên ôn hòa, nhưng Hạ Sàn nghĩ, không có một giáo viên nào có thể dễ dàng tha thứ cho học sinh làm bài tập về nhà của các môn học khác trong tiết học của mình, đây là sự khiêu khích rõ ràng đối với quyền uy của giáo viên.

Lúc từ chỗ ngồi đứng lên, Giang Bạch Du giữ chặt góc áo của hắn, áo ngắn tay thuần cotton bị căng ra một khoảng, bởi vậy có thể thấy được chất lượng đồng phục học sinh rất tốt, trường học rất tận tâm trong vấn đề này.

“Làm, làm gì?” Hạ Sàn lắp bắp hỏi cậu.

“Không làm gì cả.” Giang Bạch Du chống đầu nhìn Hạ Sàn, vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, cậu híp mắt, lông mày rậm tựa như lưỡi đao rú ra khỏi vỏ, sắc bén giống như ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào phòng học, “Sợ cậu khóc. ”

Hạ Sàn trợn trắng mắt nhìn cậu, giải cứu góc áo bị hai ngón tay của cậu vê ra,”Ai, ai khóc chứ? Có, có phải chuyện lớn gì đâu.”

Quần áo tạm thời không thể trở lại hình dáng ban đầu, phần đó dài hơn phần còn lại, Hạ Sàn lấy tay kéo căng ra, hiệu quả không rõ ràng.

“Ôi, hôm nay nhóc nói lắp lợi hại quá..” Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Giang Bạch Du cứ như vậy không chớp nhìn chằm chằm Hạ Sàn, nhìn hắn nhíu mày rồi lại nhìn hắn dùng bàn tay trắng nõn thon dài loay hoay với góc áo trắng trơn.

Cậu đang suy nghĩ, trông nhóc nói lắp yếu đuối ngốc nghếch nhưng lúc làm việc gì đó thì trông rất vui mắt, tay cũng đẹp, lông mi cong cong vểnh lên như trăng lưỡi liềm.

Hạ Sàn vỗ vỗ quần áo xong, liếc mắt nhìn bạn cùng bàn xấu tính của mình, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy góc áo Giang Bạch Du.

Trong không khí vang lên một tiếng “thình” nặng nề từ vải vóc, một luồng gió thuận thế mà sinh ra xé vào mái tóc vụn trước trán Giang Bạch Du.

Lấy độc trị độc, Hạ Sàn vừa chạy vừa quay đầu lại, “Đúng vậy, rất lợi hại. ”

Giang Bạch Du nhìn người biến mất bên ngoài phòng học, thật lâu sau mới nở một nụ cười bất lực.

Nhóc nói lắp có thù tất báo, không thể chịu thiệt thòi.

Văn phòng không xa lạ gì đối với Hạ Sàn, bàn làm việc của giáo viên tiếng Anh cách chỗ của thầy Thẩm không xa.

Bây giờ không có nhiều giáo viên trong văn phòng, không phải chuẩn bị giáo án thì chính là sửa bài cho học sinh. Sau khi giáo viên tiếng anh nhìn thấy Hạ Sàn tới thì kéo một cái ghế trong băng ghế đưa cho hắn, “Ngồi xuống đi. ”

“Cám ơn cô Trương.”

Giáo viên tiếng Anh họ Trương, là một giáo viên nhỏ nhắn cao chừng một mét năm, nếu bọn họ cùng nhau đứng nói chuyện, Hạ Sàn cao hơn cô cả cái đầu. Vì quan tâm đến cái cổ của cô nên Hạ Sàn tiếp nhận lòng tốt.

Cô Trương đẩy kính trên sống mũi, kính mắt nhỏ hẹp tôn lên vẻ đẹp thanh tú của cô, chỉ nhìn hình tượng bên ngoài thì cô chính là kiểu người không ai ghét nổi.

“Em mới chuyển tới học kỳ này đúng không?” Cô Trương hỏi hắn.

“Vâng.” Hạ Sàn gật đầu.

“Đừng lo lắng, không phải cô muốn phê bình em mà chỉ muốn nói chuyện với em mà thôi. Khóa này là khoá học sinh thứ hai cô dẫn dắt, bốn năm năm thời gian nói dài cũng không dài, phương pháp giảng dạy của cô vẫn còn nhiều thiếu sót, vì vậy cô có xu hướng muốn lắng nghe ý kiến của các em.”Cô Trương khẽ cười, nụ cười này làm giảm bớt cảm giác xa lạ do vẻ ngoài xinh đẹp của cô mang lại “Em không chấp nhận phương thức giảng dạy của giáo viên hay là có khó khăn với môn tiếng Anh này?”

Cô ám chỉ chuyện Hạ Sàn lên lớp làm bài tập môn khác.

“Bởi vì em vừa mới chuyển tới cho nên cô đặc biệt để ý đến bài thi của em kỳ này. Cô thấy em có nền tảng rất tốt, đặc biệt là ngữ văn, tuy em dùng những câu cơ bản nhưng hầu như không mắc lỗi gì, em có thể trao đổi với cô không? Hoặc là có ý kiến gì cũng có thể nói ra.”

Trong mắt cô có chờ mong, Hạ Sàn nhìn thấy được là bởi vì hắn cũng từng có sự chờ mong như thế.

Hắn trốn tránh ánh mắt của giáo viên, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đặt trên đùi của mình, hắn nói: “Chỉ là em không có hứng thú với tiếng anh thôi.”

Hạ Sàn nghĩ, kỳ lạ quá, lúc hắn nói mấy lời này không hề nói lắp, chẳng lẽ đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng hắn sao?

Con người ta sẽ không nói lắp khi họ giải thích những suy nghĩ thực sự của họ à? Còn nói dối thì sao?

“Tiếng Anh thực ra là một môn học rất thú vị giống như tiếng Trung, thậm chí còn đơn giản hơn tiếng Trung nhiều. Nếu em không bài xích nó từ tận đáy lòng, em sẽ phát hiện ra nó rất dễ.”

Giáo viên tiếng anh tin lời Hạ Sàn nói, cô đã cố gắng loại bỏ định kiến của Hạ Sàn đối với môn học tiếng anh này. Điểm mấu chốt và trách nhiệm của cô với tư cách là một giáo viên là không từ bỏ bất kỳ học sinh nào. Hơn nữa, từ bỏ một môn học là một lựa chọn chẳng mấy sáng suốt đối với một học sinh cấp ba.

Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, có thể nhiều hơn một phần thì vẫn cần nhiều hơn một phần.

Hạ Sàn ngẩng đầu lên nhìn giáo viên nói: “Cô ơi, em, em không có thành…thành kiến với tiếng anh, chỉ là, mọi người đều có thứ mình thích …và cả những thứ không thích, cố gắng … ép buộc bản thân phải học tập có thể sẽ không có kết quả tốt.”

Hạ Sàn cảm thấy những lời này của mình sẽ làm tổn thương người khác, hắn từ chối lòng tốt của cô Trương còn vô cùng thẳng thắn, nói mình chẳng hề ưa môn tiếng anh chút nào. Nhưng hắn lại không thấy sự thất vọng như mong đợi trong mắt cô Trương.

“Tất nhiên, giáo viên không bắt ép em phải chấp nhận những gì mà em ghét. Chỉ là hầu hết thời gian trong cuộc sống không phải do chính chúng ta lựa chọn. Ví dụ, kỳ thi tuyển sinh đại học, em phải có được một số điểm nhất định mới có thể vượt qua nó, vài người không giỏi toán, vài người không thích ngữ văn, cũng có những người như em không muốn học tiếng Anh, nhưng mất một môn học đồng nghĩa với việc thêm một khuyết điểm. Không đủ sức thì làm sao có thể cạnh tranh được với hàng nghìn người đây? Con đường nào cũng khó khăn, nếu đã bước lên con đường này thì hãy cố gắng làm cho nó tốt nhất có thể.”

“Huống chi, cô cảm thấy em cũng không ghét môn tiếng anh này đến thế, đương nhiên đây chỉ là trực giác của cô.”

Những lời này giống như một cái gai chọc vào cảm xúc nhạy cảm ẩn giấu trong lòng Hạ Sàn, bàn tay trên đùi hắn bất giác cuộn lại,sau đó lại giãn ra.

Hắn không tránh né tầm nhìn của giáo viên như lúc nãy nữa, hắn nói: ” Cô à, trực giác của cô sai rồi.”

Để nói những lời này trôi chảy, hắn gần như nói từng từ một.

Khi đi, hắn và giáo viên đều đứng lên, cô Trương quả thật thấp hơn hắn rất nhiều, cô ngửa đầu nhìn học sinh của mình nói: “Đi xem các bạn học khác đi, bọn họ đều rất cố gắng học tập.”

Trên con đường thi đại học, không ai không cố gắng. Tất cả tuổi trẻ không hối tiếc đều được đúc trong mồ hôi. Đời người chỉ có thể mang theo một tuổi trẻ và nỗ lực có thể làm cho tuổi trẻ này toả sáng rực rỡ. Tất cả học sinh múa bút thành văn, vùi đầu học tập đều đang mạ vàng cho tuổi trẻ của mình.

Hạ Sàn đi ngang qua từng phòng học, những bóng dáng vẫn cúi đầu trong giờ học xuất hiện trước mắt hắn như cưỡi ngựa ngắm hoa. Trong lòng Hạ Sàn xúc động, bởi vì hắn cũng là một thành viên trong đó, không có bất kỳ một người nào có thể phủ nhận một đám thiếu niên lấy ước mơ làm động lực tiến về phía trước, ngày đêm không ngừng này.

Hắn đụng phải Thẩm Thanh ở ngoài hành lang.

Thẩm Thanh khác thường ôm bả vai hắn, không biết còn tưởng rằng bọn họ là bạn học cùng lớp chơi rất thân với nhau.

Thẩm Thanh nói với hắn: “Thầy Thẩm cho em mười phút đi vệ sinh, mười phút sau trở lại lớp học nha.”

Sau đó anh giơ sách giáo khoa trong tay lên, ” Tiết này là môn ngữ văn mà em thích nhất.”

Sự dịu dàng phía sau tròng kính giống như gió đầu xuân từ từ mà đến, thổi vạn vật lay động lớn lên, đồng thời xua tan đi nỗi phiền muộn trong lòng Hạ Sàn mà hắn không muốn thừa nhận.

Hắn mỉm cười đáp lại.

Hạ Sàn đột nhiên cảm thấy quyết định chuyển trường của mình rất đúng, bởi vì mọi người ở đây đều rất tốt.

Trường không có sân thượng để học sinh có thể nhìn lên bầu trời một góc 45 độ bày tỏ nỗi buồn, bởi vì không an toàn nên dù có thì cũng bị khóa chặt, chỉ sợ không để ý là học sinh sẽ trèo lên.

Hạ Sàn ngồi ở cầu thang tầng trên cùng, trước mặt hắn là một bức tường kính, cánh cửa chắn biển mây đỏ cuồn cuộn và những hành cây xanh mơn mởn của trường học, rừng cây bao phủ con đường bọn họ đi tới từ trường đến tận cổng trường..

Những đám mây cuồn cuộn biến mọi thứ nặng nề trở nên nhẹ nhàng sống động, giống như tâm trạng tồi tệ của Hạ Sàn dần dần được giải tỏa.

Trên người Giang Bạch Du giống như lắp một cái radar bắt Hạn Sàn, cho dù Hạ Sàn ở đây, cho dù bây giờ là giờ học, cậu cũng sẽ chuẩn xác xuất hiện trước mặt Hạ Sàn.

“Đẹp như vậy à?” Cậu đứng trước mặt Hạ Sàn nhìn xuống từ trên cao.

Hạ Sàn muốn kéo cậu ra, bởi vì cậu đã che khuất mất cảnh đẹp phía trước.

“Cậu cản tôi rồi.”

Thế nhưng Giang Bạch Du không có mắt nhìn, không nhúc nhích.

“Tôi không đẹp hơn những thứ đó à?”

Cậu là hot boy được trường công nhận, tuy hơi hung dữ nhưng vẫn có nữ sinh xếp hàng dài tỏ tình với cậu.

“Cắt, tự mình đa tình.” Hạ Sàn lười nhìn cậu.

“Nhóc nói lắp cậu không biết điều.” Giang Bạch Du nhéo mặt hắn, ngồi xuống bên cạnh.

Hạ Sàn liếc mắt nhìn cậu một cái, “Báo cáo cậu, trốn…học. ”

“Tôi xin nghỉ phép ra ngoài đi vệ sinh.”

Cho nên đi vệ sinh trở thành lý do xin phép nghỉ vạn năng hả, nhà vệ sinh cũng có nhiều người vô tội lắm được không?!!!

Giang Bạch Du tiếp tục nói: “Lúc đi ngang qua đây thấy một nhóc nói lắp u sầu, là một người bạn cùng bàn có trách nhiệm, tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải an ủi cậu ấy.”

Ngài đi ngang qua thật đấy à? Đây là tầng sáu, phòng học của bọn họ ở tầng bốn, Hạ Sàn thầm mắng mỏ trong lòng.

“Vậy tôi muốn hỏi bạn cùng bàn nhỏ của tôi, tại sao cậu lại ghét tiếng anh?”

“Chỉ..là ghét thôi. ”

“Ghét cỡ nào?”

Ánh mắt Hạ Sàn chòng chọc đảo quanh một vòng, sau đó nói: ” Ghét giống như ghét cậu vậy.”

Chút buồn bực trong lòng hắn đã biến mất sạch sẽ, lúc này còn có tâm tình cùng nói giỡn với Giang Bạch Du.

Giang Bạch Du gật đầu, “À ~ thế cũng không tính là rất ghét.”

Đây là lần thứ hai Hạ Sàn cảm thấy cậu tự mình đa tình.

Giang Bạch Du đoán chừng thời gian tiết học này đã trôi qua gần một nửa, cậu đứng dậy, thuận thế nắm lấy cổ tay Hạ Sàn, “Đi, về lớp đi.”

Hạ Sàn đi theo phía sau cậu, Giang Bạch Du người cao chân dài, chưa bao giờ biết cái gì gọi là cầu thang phải đi từng bước một, ba bước làm một, Hạ Sàn lảo đảo đi theo phía sau.

“Cậu buông tôi ra, tôi…tôi sẽ tự đi. ”

Lúc này Giang Bạch Du mới phát hiện chiều cao kém mang đến rất nhiều phiền toái, cậu nghiêng đầu liếc Hạ Sàn một cái, “Nhóc lùn, nếu không nhanh thì buổi học sẽ kết thúc mất.”

Mồm nói những lời ghét bỏ nhưng vẫn đi chậm lại, bước từng bước xuống một vẫn không buông cổ tay đang nắm trong tay ra.

“Tôi không có lùn, hơn nữa, bài học này tôi đã biết thuộc lòng rồi.”

Nửa câu sau mơ hồ có ý khoe khoang.

“Ồ ~ vậy cậu giỏi thật đấy.”

“Vốn…đã rất giỏi rồi. ”

” Kể cho tôi nghe một chút đi.”

“Còn lâu mới kể cho cậu nghe.”