Tiết mục biểu diễn trong lễ kỷ niệm trường cơ bản đã xác định, sau khi ban cán sự nhất trí quyết định, cuối cùng lựa chọn sân khấu kịch “Bạch Tuyết và bảy chú lùn.”
Ban cán sự tổ chức sôi động, hàng cuối cùng ngủ tới tối tăm trời đất. Đợi đến khi đám người Tưởng Tuyết Chinh biết được chuyện Hạ Sàn sẽ vào vai nấm lùn, bọn họ mới biết lớp mình dựng vở kịch “Bạch Tuyết và bảy chú lùn” thỏa mãn trái tim thiếu nữ.
Đội mũ nấm ngồi trên sân khấu?
Trông ngu dễ sợ luôn ấy!
Trai đẹp sẽ làm chuyện này sao?
Tất nhiên là không thể.
Chiều thứ tư có một tiết thể dục, lớp trưởng mượn tiết học này để diễn tập tiết mục biểu diễn. Vai trò chính đã được xác định, quần áo cần thiết được chuẩn bị đầy đủ thông qua cho thuê và mua sắm online.
Đám Giang Bạch Du cao lớn, bị lớp trưởng bắt đi làm hậu cần vận chuyển đạo cụ.
Trường học có một thính phòng lớn có thể chứa hàng ngàn người.
Bốn người Giang Bạch Du, Tưởng Tuyết Chinh ngồi ở hàng ghế khán giả, tư thế ngồi của ông lớn chân dài.
Trên sân khấu hiện ra cảnh hỗn loạn của buổi diễn tập đầu tiên, lớp trưởng và lớp phó văn nghệ bận rộn xoay vòng vòng.
Bên cạnh sân khấu có một hàng hoa và một cây đại thụ, dưới tàng đại thụ có một cây nấm đang ngồi xổm.
Đầu nấm có màu đỏ, rải rác những chấm trắng. Một cái cửa mở ra vừa hay có thể chứa một người trong đó, mặt Hạ Sàn lộ ra từ cửa sổ.
Hai bên sân khấu hơi tối, nhưng khuôn mặt trắng trẻo và đôi mắt trong veo của Hạ Sàn vẫn hiện rõ trong bóng tối.
Hắn tận tâm tận lực ngồi xổm dưới tàng cây lớn, nghiêm túc nhìn Bạch Tuyết không quá trắng ở giữa sân khấu, Bạch Tuyết mặc một chiếc váy bồng bềnh, nói lời thoại sứt sẹo kiểu Trung Quốc.
Tưởng Tuyết Chinh đụng đầu gối vào Giang Bạch Du: ” Này, làm đầu nấm cũng không ngu lắm nhỉ.”
Cũng…cũng đáng yêu lắm ha.
Giang Bạch Du nhìn cây đại thụ làm ô bảo hộ cho cây nấm kia, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Cậu tuyên bố, “Ít nấm quá, phải thêm ba cây.”
Ba đôi mắt đồng loạt nhìn qua, Lâm Nhất Bạch chỉ vào chính mình, “Ý mày là ba bọn tao á hả?”
Giang Bạch Du: “Đúng vậy.”
“Còn mày thì sao?”
Giang Bạch Du quay đầu lại trên lối đi, “Đương nhiên tao là cái cây kia.”
Tới lúc diễn tập lần hai.
Hạ Sàn nhìn sang bên trái, lại nhìn sang bên phải.
Ngoài hắn ta thì còn có thêm bốn cây nấm, từ khi nào mà có nhiều nấm như vậy chứ?
Đây là… Gia đình nấm đó hả?
Sân khấu gần như chật ních.
Hắn đẩy cửa sổ của Lâm Nhất Bạch ra, “Các cậu…cũng là nấm à?”
Nhìn Hạ Sàn núp sau cây nấm ở khoảng cách gần, Lâm Nhất Bạch bị đôi mắt lấp lánh sáng như sao của hắn thu hút.
Quả nhiên, người đáng yêu làm thực vật cũng đáng yêu.
Cậu ta gật đầu, biên độ hơi lớn, đầu nấm làm từ miếng bọt biển lắc lư trước sau. Hạ Sàn vô thức muốn dùng tay đỡ lấy, nhưng tay ở trong mũ nhất thời không lấy ra được, hắn nảy ra ý tưởng dùng đầu nấm của mình chống lên cái đầu sắp rơi xuống của Lâm Nhất Bạch.
Lâm Nhất Bạch buồn bực: “Cái thứ này điều khiển chẳng dễ chút nào.”
Chờ cậu ta ổn định lại, Hạ Sàn mới nói: “Cái… Đầu nấm này to… to quá, các…các cậu lấy nó ở đâu thế? ”
Hắn nhớ chỉ có một cây nấm đạo cụ.
Lâm Nhất Bạch: “Mua.”
Ngày hôm qua Giang Bạch Du kéo bọn họ đi mua cùng, mỗi người bị ép chọn một cái.
Hạ Sàn nhìn kỹ, quả thật có bốn cây nấm, nhưng người ngồi xổm ở trong góc lại không phải Giang Bạch Du, mà là Đặng Tử Kinh vốn nên diễn đại thụ.
Ánh mắt u oán của Đặng Tử Kinh từ trong cửa sổ truyền cho Hạ Sàn, dường như cậu ta có chuyện muốn nói, cuối cùng chỉ là há miệng vô ích.
“Giang… Giang Bạch Du đâu?” Hạ Sàn hỏi.
Tưởng Tuyết Chinh vẫn luôn vật lộn với cái khăn trùm đầu toát cả mồ hôi hột mới chuẩn bị xong. Cậu ta gian nan vươn tay ra từ trong mũ chỉ chỉ phía trên Hạ Sàn, “Ở đó đó! ”
Quả nhiên, từ khi Đặng Tử Kinh trở thành nấm Hạ Sàn đã nảy sinh suy đoán này.
Giang Bạch Du trở thành cây đại thụ.
Cây đại thụ chậm rãi di chuyển tới, sau đó mạnh mẽ chen vào giữa đội ngũ. Tưởng Tuyết Chinh bị chèn sang một bên, cậu ta hùng hùng hổ hổ ổn định thân hình nấm tròn trịa của mình, “Giang Bạch Du, ông chú mày! ”
Giang Bạch Du phá lệ không đánh lại, chỉ có một mình cậu đứng, bọn nấm đều ngồi xổm, bởi vậy Hạ Sàn ngửa đầu nhìn cậu.
” Sao…sao cậu lại làm đại thụ.”
Đại thụ là nhân vật của Đặng Tử Kinh.
Giang Bạch Du mắt không đỏ, tim không đập trả lời: “Đặng Tử Kinh đổi với tôi.”
Hạ Sàn chuyển ánh mắt nghi ngờ sang Đặng Tử Kinh, vẻ mặt Đặng Tử Kinh trầm mặc, không nhìn ra vui hay buồn.
Hạ Sàn miễn cưỡng tiếp nhận câu trả lời này.
Buổi diễn tập diễn ra gần một tiếng, so với nhân vật chính cần phải di chuyển, nấm và đại thụ chỉ cần giữ nguyên vị trí của mình là được.
Tục ngữ có câu, nhiều người sẽ gặp chuyện không tốt, nhiều nấm sẽ thành món hầm.
Đám người Tưởng Tuyết Chinh không phải loại có thể yên tĩnh làm một cây nấm.
Bốn cây nấm màu sắc khác nhau tạo thành một vòng, phía sau Hạ Sàn là cây đại thụ và một cây nấm khác.
Giang Bạch Du dành thời gian liếc nhìn Đặng Tử Kinh một cái, nghĩ thầm: Ở đây có một cây nấm giả làm đại thụ đây!
Cậu đã không vừa mắt Đặng Tử Kinh từ lâu, thời thời khắc khắc tìm cơ hội bám lấy Hạ Sàn.
Đặng Tử Kinh bị Giang Bạch Du lườm một cái rụt vào trong đầu nấm, càng lúc càng gần tới Hạ Sàn.
Hạ Sàn cũng không biết phía sau xảy ra chuyện gì, hắn đang ăn đồ ăn vặt của Tưởng Tuyết Chinh, lắp bắp vui vẻ kể cho bọn họ nghe chuyện cười về nấm.
“Nơi đó… có một bệnh nhân tâm thần… suốt ngày mặc quần áo đen, cầm ô đen ngồi xổm ở cửa bệnh viện, để hiểu được tình trạng của anh ta, bác sĩ đã…cũng mặc quần áo đen, cầm ô đen ngồi xổm…trước cửa, bệnh nhân tâm thần đó vẫn luôn im lặng, cho đến một ngày, anh ta…đột nhiên mở miệng hỏi bác sĩ: ” Ông cũng là nấm à?”
“Ha ha… Hahahahahahaha… Ợ.”
Mấy người nghe chuyện cười xong vẻ mặt khó hiểu, bọn họ hai mặt nhìn nhau, thấy đối phương cũng hoang mang giống mình thì yên tâm.
Ồ… Thì ra không chỉ có mình không thấy chuyện cười này buồn cười.
Nhưng Hạ Sàn cứ như là bị điểm vào huyệt cười, cười không có ngừng lại được.
Buồn cười tới vậy luôn hả?
Hắn cười tới mất sức rồi dựa lưng vào cái cây lớn vốn tận tâm đứng sau lưng mình.
Mà đại thụ Giang Bạch Du lại đang lo que cay sẽ mắc vào cổ họng hắn, cậu dễ dàng lấy que cay ra khỏi tay Hạ Sàn đang cười ngặt nghẽo, “Buồn cười đến thế sao?”
Hạ Sàn vừa cười vừa gật đầu, “Cực kỳ… cực kỳ…buồn cười, sao cậu không cười?”
“Ha ha…có cười. “Giang Bạch Du cười qua loa hai tiếng, ném quen cay cho Tưởng Tuyết Chinh, “Thứ này mày tự đi mà ăn, đừng lấy ra gây họa cho người khác được không hả? ”
Mùi xông lên.
Tưởng Tuyết Chinh cảm thấy Giang Bạch Du là một thằng đàn ông rất cầu kỳ.
Sao có thể kì thị quen cay được chứ? Mỹ vị nhân gian đó.
Trong nhận thức của cậu ta về cuộc sống, đối với một người đàn ông có ba điều không thể thiếu, bóng rổ, game và que cay.
Hạ Sàn còn tựa vào người Giang Bạch Du, vừa rồi ngồi xổm hai chân tê dại, hiện tại vừa lúc giãn ra.
Hắn chỉ huy Giang Bạch Du đứng như thế nào để cho hắn dựa vào thoải mái một chút.
“Cậu đúng là ông lớn, biết hưởng thụ.” Ngoài miệng Giang Bạch Du ghét bỏ hắn nhưng hành động lại không hề chậm trễ.
Đặng Tử Kinh bị chèn sang một bên, lúc này trong lòng cậu ta tràn ngập hối hận, vừa rồi chỉ cần cậu ta nhanh hơn một chút, nói không chừng Hạ Sàn có thể tựa vào người cậu.
Cậu vừa ngốc vừa học ngu, động tác chậm chạp còn nhút nhát.
Hạ Sàn hẳn là sẽ không thích loại bạn bè như cậu đâu.