Vi Vi đã dễ dàng thành công trong việc săn mồi. Cô cảm thấy tuyệt vời. Không, có thể nói là tuyệt nhất. Cô chưa bao giờ mơ rằng mình sẽ bắt được một con mồi trẻ trung và tươi ngon như vậy. Hôm nay là một ngày đánh dấu trong lịch sử săn mồi của cô. Quả nhiên Bành Hồ thật tuyệt vời.
"Ừm... Chúng ta đang đi đâu vậy? Tôi chóng mặt quá..."
Người đàn ông bị vác trên vai như một gói hàng rên rỉ, toả ra mùi rượu nồng nặc. Vi Vi cố gắng giữ anh ta và tiếp tục bước đi, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Có biển báo sông Đài ở đây, vậy chỉ cần đi thêm khoảng 3km nữa là đến nhà Quyền Thanh Sơn. Con mồi nặng hơn dự kiến nên tốc độ sẽ chậm, nhưng một giờ chắc là đủ.
"Ô, cô gái kia là sao vậy?"
"Nhỏ con thế mà giỏi thật..."
Người qua đường bắt đầu xì xầm khi nhìn thấy cô băng qua đường. Vi Vi lo lắng rằng người ta sẽ phát hiện ra cô là ma cà rồng, nhưng không có gì đáng ngại xảy ra.
Vi Vi bất giác hát nho nhỏ. Những chủ nhân trước đây của cô phần lớn sống xa trung tâm thành phố. Vì vậy, khi đi săn vào đêm khuya, cô phải mất nhiều thời gian để tìm kiếm con mồi và phải hết sức cẩn thận để không bị phát hiện.
Nhưng Bành Hồ này thì khác. Không chỉ có con mổi ở khắp nơi, chúng còn tự đi lảo đảo đến gần và như thể nói
"Xin hãy bắt tôi đi". Người đàn ông cô đang vác trên lưng chính là trường hợp như vậy.
Con mồi này là một người đàn ông lảo đảo tiến đến gần khi Vi Vi, lâu ngày mới ra ngoài, đang đi lang thang và bị mê hoặc bởi những biến hiệu và ánh đèn rực rỡ. Anh ta mặc áo khoác nâu, đeo kính, với mái tóc dựng đứng như một con vẹt đầu vàng, và tiến đến với vẻ mặt tự tin.
"Chúng ta cùng chơi nhé?"
Đối mặt với lời đề nghị đột ngột, Vi Vi im lặng nhìn anh ta. Mặc dù không có phản hồi, người đàn ông vẫn không nản chí và ngồi xuống bên cạnh. Anh ta toả ra mùi rượu nồng nặc và bắt đầu nói về công việc của mình và số tiền anh ta có.
"Em thật sự ít nói đấy. Nhưng không lạnh sao? Em đang mặc đồ thể thao mà. Bên trong áo nỉ là gì vậy? Chơi với anh đi. Dù sao anh cũng đã lạc mất bạn rồi."
"Anh không có bạn đi cùng sao?"
"Không có, không có. Em muốn đến một quán bar tốt không? Hay là đến nhà anh?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mặt Vi Vi và đưa ra một đề nghị thực sự tốt. Thật tuyệt vời khi một con người tự nguyện trở thành con mồi. Vi Vi gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Kế hoạch là làm cho người đàn ông này gần như bất tỉnh ở nhà anh ta, sau đó dùng điện thoại mang theo để gọi
Quyền Thanh Sơn đến. Mặc dù say rượu, nhưng máu trẻ và tươi nên không sao cả. Quyền Thanh Sơn chắc chắn sẽ hồi phục sức lực sau khi uống máu.
"Đi thôi."
Vi Vi đứng dậy và bảo người đàn ông dẫn đường.
"Ừm... Điện thoại của tôi đâu rồi..."
Mọi thứ đều tốt, chỉ có một điều đáng bực mình là người đàn ông lảo đảo đến mức không thể xác định được hướng đi. Anh ta say đến mức gần như sắp ngã gục.
Vi Vi thở dài và vác anh ta lên. Cô đã thay đổi kế hoạch. Thay vì đến nhà người đàn ông này, cô quyết định đưa anh ta đến nơi Quyền Thanh Sơn đang nằm. Mặc dù cô phải cẩn thận để không bị Nam Nguyên phát hiện...
nhưng chắc sẽ ổn thôi.
May mắn thay, trong mắt mọi người, Vi Vi không phải là một ma cà rồng đã săn mồi thành công, mà chỉ là một con người đang vác một kẻ say rượu.
Sau khi đi được 30 phút, Vi Vi đã khá mệt. Mồ hôi đổ đầm đìa dù đang giữa mùa đông. Người đàn ông cõng trên lưng càng lúc càng nặng hơn. Mặc dù sức mạnh đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng có vẻ như thể lực vẫn chưa tăng lên do ít hoạt động.
Muốn nghỉ ngơi một lát, Vi Vi rẽ vào một con hẻm vắng người. Khi phát hiện ra một sân chơi, cô đặt người đàn ông xuống ghế băng như ném rồi ngồi phịch xuống.
"Cái gì vậy, đây là đâu... Sân chơi... là sân chơi à... Tôi thấy không khỏe..."
"Chịu đựng thêm một chút nữa thôi. Tôi sẽ sớm làm cho anh cảm thấy dễ chịu."
Vi Vi nói như đang dỗ dành người đàn ông đang rên rỉ.
"Cảm giác? Làm thế nào... cô định làm tôi dễ chịu? Hehe..."
Người đàn ông cười khúc khích, không biết số phận của mình. Liệu có nên giải thích cho anh ta biết rằng khi máu bị hút, anh ta sẽ cảm thấy khoái cảm tột đỉnh không nhỉ...
Trong khi Vi Vi đang suy nghĩ, người đàn ông có vẻ đã lấy lại được sức lực, anh ta ngồi thẳng người dậy, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể đang lảo đảo. Anh ta cựa quậy mông và di chuyển gần hơn về phía Vi Vi. Mùi rượu nồng nặc khiến cô nhăn mặt một cách tự nhiên. Đôi mắt của người đàn ông say rượu trông rất đục ngầu.
"Hử? Cô nói làm thế nào để tôi dễ chịu, hay là chúng ta nếm thử một chút ở đây? Cũng chẳng có ai..."
"Nếm thử?"
"Đúng vậy, nếm thử."
Đây là lần đầu tiên con mồi tự mời mọc nếm thử, Vi Vi mở to mắt ngạc nhiên. Người đàn ông nở nụ cười nhơn nhơn và lẩm bẩm rằng không cần phải giả vờ ngây thơ. Anh ta nói sẽ cho cô xem một ví dụ và bắt đầu cởi thắt lưng của mình.
Đó là một chiếc thắt lưng với một viên đá cubic lớn. Đây là lần đầu tiên cô thấy một viên đá quý lớn đến vậy. Vi Vi nhìn chằm chằm vào nó. Không biết anh ta lấy nó ở đâu, nhưng đó chắc chắn là một món đồ hiếm có. Liệu có nên lấy nó sau không?
"Cô thích sáng sủa nhỉ. Nhân tiện, của anh rất to đấy? Đừng có ngạc nhiên nhé."
Người đàn ông tự tin lôi ra một miếng thịt đỏ từ trong quần. Với những gì anh ta đã cảnh báo là to, kích thước thực sự khá đáng thất vọng. Mà này, lôi bộ phận sinh dục ra ngoài ở nơi công cộng một cách bừa bãi. Anh ta không có chút xấu hổ nào sao? Tình trạng của anh ta quá kỳ lạ... Vi Vi tự hỏi liệu Thanh Sơn có thể ăn được không.
Trong khi cô đang suy nghĩ, đột nhiên người đàn ông nắm lấy gáy Vi Vi và cố gắng kéo xuống. Vi Vi cứng cổ chống lại và trừng mắt nhìn. Người đàn ông cười ngượng ngùng.
"Haha. Mút ở đây thì hơi kỳ nhỉ?"
"....."
"Vậy để anh tự làm một mình trước nhé. Nhìn kỹ vào."
Người đàn ông vẫn giữ cổ Vi Vi, nhanh chóng dùng ngón trỏ và ngón cái vuốt lên xuống bộ phận sinh dục của mình.
"Hự, hự... Dù sao cũng phải có món ăn kèm chứ. Hãy kéo khóa này xuống một chút."
Vừa nói về món ăn kèm mặc dù không phải đang ăn, người đàn ông kéo phăng chiếc áo khoác thể thao của Vi Vi xuống tới ngực. Khi thấy khe ngực trắng trẻo lộ ra, mắt người đàn ông sáng lên đầy thán phục.
"Ôi chết tiệt, tuyệt quá. Đẹp như khuôn mặt vậy. Đầu ngực em màu gì vậy? Chắc là hồng nhạt. Hự, hưưu..."
Tay người đàn ông di chuyển nhanh hơn. Vi Vi nhận ra anh ta định làm gì và cau mày. Mặc dù là một Vi Vi ngây thơ về thế giện, cô vẫn có một số kiến thức về tình dục. Người huấn luyện đã từng giải thích, và những chủ nhân trước đây thường tự sướng để đạt khoái cảm khi họ cảm thấy chán. Vi Vi đã từng nhìn lén những video về nam nữ giao hợp.
"T-tôi, tôi sắp ra rồi. Hự..."
Trong khi Vi Vi cảm thấy ghê tởm và bối rối trước tình huống bất ngờ này, người đàn ông có vẻ như sắp kết thúc việc tự sướng chỉ sau 30 giây chạm vào bộ phận sinh dục của mình. Biết được kết cục sẽ như thế nào, Vi Vi vội vàng đứng dậy và cố gắng lùi lại.
"Ối!"
Bất ngờ, cơ thể người đàn ông ngã về phía trước. Có thứ gì đó đã đá mạnh vào lưng anh ta. Vi Vi phản xạ đứng bật dậy và quay lại nhìn.
"Thanh Sơn?"
Vi Vi ngạc nhiên thốt lên. Người đá vào người đàn ông là Thanh Sơn. Anh đứng đó như một sứ giả của địa ngục, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang rên rỉ nằm dài trên đất. Đôi mắt vốn uể oải giờ đầy vẻ khinh miệt lạnh lùng. Làm sao mà người vừa nằm rên rỉ trên giường lại có thể ở đây được? Có phải anh ấy đã phát hiện ra cô biến mất nên đi tìm không?
"Em đang làm gì ở đây?"
Đôi mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông chuyển sang Vi Vi. Cô cảm thấy căng thẳng. Việc cô ra ngoài mà không nói gì khiến cô lo lắng. Không phải cô bỏ trốn. Liệu anh ấy có hiểu lầm không?
"Em không bỏ trốn đâu."
"Anh biết."
May mắn thay, anh ấy không hiểu lầm.
"Làm sao anh tìm thấy em?"
"Bằng điện thoại. Anh có thể theo dõi vị trí mà."
Nghe Thanh Sơn nói vậy, Vi Vi lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Nhìn qua nhìn lại, nó trông rất bình thường, làm sao có thể theo dõi được nhỉ?
"Vi Vi."
Thanh Sơn cúi người xuống để nhìn thẳng vào mắt Vi Vi đang ngồi trên ghế băng. Đôi mắt vốn mệt mỏi giờ có một ánh nhìn sâu thẳm. Cử động của anh cũng chậm chạp hơn bình thường. Có lẽ nên nói rằng sức mạnh giữ thăng bằng cơ thể hơi lỏng lẻo, khiến cho mỗi chuyển động của anh trông có vẻ phản lực lớn hơn. Vì vậy, cô không thể rời mắt khỏi anh theo ý muốn.
"Tại sao em lại ra ngoài? Hử? Còn tên biến thái kia là ai?"
Kéo... ééc.
Thanh Sơn phát hiện ra khóa kéo áo khoác thể thao của Vi Vi đã bị kéo xuống tới ngực và kéo lại lên đến cổ cho cô.
"Em đi săn..."
"...Săn? Em đói à?"
"Không phải vậy... Em muốn mang về cho anh."
"...Trời ơi."
Thanh Sơn cúi đầu và bật cười khúc khích, có vẻ như không tin nổi. Vi Vi không hiểu phần nào trong lời nói của mình khiến anh cười, nhưng cô lấy can đảm từ phản ứng không tệ của anh. Hy vọng được khen ngợi, cô chỉ vào người đàn ông đang rên rỉ trên đất.
"Anh không uống cái đó à? Em đã khó khăn lắm mới săn được..."
Thực ra việc săn rất dễ dàng, nhưng cô muốn khoe khoang một chút nên nói dối. Trái với mong đợi, Thanh Sơn nhíu mày. Nụ cười trên môi anh biến mất.
"Bẩn lắm. Hôi quá. Nồng nặc mùi tinh dịch."
"Tinh dịch?"
"Đừng nhìn. Mắt em sẽ hỏng mất."
Thanh Sơn càu nhàu như một đứa trẻ, nắm cổ tay Vi Vi và kéo cô đứng dậy. Cơ thể Vi Vi đang thả lỏng bị kéo mạnh về phía Thanh Sơn. Anh dùng hai tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô để cô khỏi ngã. Cảm nhận được cơ thể Vi Vi áp sát, anh tự nhiên hít một hơi thật sâu. Trong khoảnh khắc đó, một mùi hương ngọt ngào tràn ngập mũi anh.