Giản Hành Chi khiêu khích nhìn công tử Vô Ưu cách đó không xa, Tần Uyển Uyển bị che kín tầm mắt.
Công tử Vô Ưu đối diện mỉm cười, đôi mắt đào hoa dịu dàng nhìn chăm chú sau lưng Giản Hành Chi: “Chắn hẳn vị cô nương này là Quân tử kiếm năm nay?”
Giọng nói cao quý hoa lệ này thật khiến lòng người ngứa ngáy.
Vừa rồi Tần Uyển Uyển không nhìn rõ dáng vẻ của thanh niên kia, chỉ lờ mờ thấy được một dáng hình anh tuấn.
Nghe thấy giọng nói kia, nàng không kiềm được muốn xem thử người nọ, bèn thò đầu từ bên trái ra.
Giản Hành Chi lập tức nâng tay trái lên, lấy tay áo ngăn tầm mắt của nàng.
Tần Uyển Uyển lại thò người qua bên phải, Giản Hành Chi lập tức nâng tay phải lên, ngăn cản tầm mắt nàng.
Tần Uyển Uyển nhận ra Giản Hành Chi cố ý, nàng chui phía dưới tay áo của y, giữ chặt bàn tay định tóm lấy nàng, xuất hiện trước mặt công tử Vô Ưu: “Nếu người chiến thắng cuộc thi là Quân tử kiếm, vậy đó chính là ta.”
Trong lúc nói, rốt cuộc nàng cũng thấy được tướng mạo công tử Vô Ưu, không khỏi ngây người.
Túi da đẹp nhất mà đời này nàng từng gặp cũng chỉ được như Giản Hành Chi, mà tướng mạo người trước mặt không hề dưới cơ Giản Hành Chi.
Có điều tướng mạo Giản Hành Chi mang đến cảm giác khí khái anh hùng, bạch mai tu trúc, thanh tuấn ngời ngời.
Còn người thanh niên này lại có thêm sự nhã nhặn tri thức của riêng người đọc sách.
Nói trắng ra là trông có học thức hơn Giản Hành Chi.
Hơn nữa không biết tại sao rõ ràng ngũ quan hoàn toàn khác biệt, nhưng Tần Uyển Uyển lại cảm thấy người trước mặt lại có cảm giác tương tự Giản Hành Chi khó tả.
Nàng không kiềm được dán mắt lên mặt công tử Vô Ưu, quan sát tỉ mỉ.
Công tử Vô Ưu giống như không hề nhận ra, chỉ mỉm cười để nàng quan sát.
Hai người nhìn nhau không nói, Giản Hành Chi thấy nàng nhìn công tử Vô Ưu ngây ngốc, tức quá hóa cười: “Lãnh thưởng thì lãnh thưởng đi, ngây ra đó làm gì?”
Lời nhắc vừa phát ra, Tần Uyển Uyển hoàn hồn, cứ nhìn chằm chằm người ta đúng là không lịch sự lắm.
Nàng lập tức đỏ mặt, hơi ngượng ngùng: “Ta… ta…”
“Ngại quá.” Công tử Vô Ưu đột nhiên chủ động lên tiếng, giúp Tần Uyển Uyển giải vây: “Cô nương dung mạo thiên tiên, tại hạ diện kiến lần đầu không nói nên lời, mạo phạm rồi.”
Người sáng suốt đều nhận ra vừa rồi Tần Uyển Uyển nhìn hắn đến ngây người, kết quả hắn mở miệng ôm hết trách nhiệm vào người.
Giản Hành Chi khó tin nhìn thanh niên kia, theo bản năng định sửa lại.
Nhưng y vừa mở miệng, 666 kịp thời nhắc nhở: “Ngài không muốn quay về bị đánh chết thì im đi!”
Người ta đã đưa bậc thang cho Tần Uyển Uyển, y còn tiếp tục phá đám, Tần Uyển Uyển quay về không đánh chết y mới lạ.
Lời này khiến Giản Hành Chi ngậm miệng.
Y tức nghẹn, nhìn MC bước đến làm dịu bầu không khí, tíu tít nói: “Xem ra không chỉ chúng ta yêu Tần tiên nữ, công tử Vô Ưu cũng vậy!”
“Ngươi có thể trao giải đàng hoàng không?”
Giản Hành Chi không tìm được chỗ xả giận, quay đầu nhìn MC.
MC bị nói kháy, nghẹn một hồi mới quay đầu nói: “Được rồi, vậy chúng ta tuyên bố, tuyển thủ Tần Uyển Uyển giành được Quân tử kiếm năm nay.
Mời công tử Vô Ưu lên phát phần thưởng!”
Dứt lời, âm nhạc vui vẻ vang lên.
Hai người hầu bưng danh mục giải thưởng tới, công tử Vô Ưu nhận phần thưởng, trao cho Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nhận xong, công tử Vô Ưu lịch sự nói: “Chúc mừng.”
“Chúc mừng!”
MC tiên phong vỗ tay, cả sân đấu đều vui mừng.
Cũng chính lúc này, một tiếng “ting” trong đầu Giản Hành Chi, âm thanh hoan hô đi cùng với tiếng nói vui vẻ của 666:
“Chúc mừng hoàn thành 【 nhiệm vụ mười: Giúp đỡ nữ chính trở thành Quân tử kiếm Hoang Thành, lấy được Ngọc Linh Lung】.
Điểm tích lũy +2000.
Vai diễn nhân vật -1000.
Tổng điểm tích lũy: 5235.”
Giản Hành Chi không bị điểm tích lũy vào sổ mà choáng váng đầu óc, y vẫn nhìn chằm chặp Tần Uyển Uyển và công tử Vô Ưu.
“Phần thưởng cụ thể, tối nay các người đến Lầu Đăng Nguyệt(*) lãnh đi.” MC quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển giải thích: “Phần thưởng hơi nhiều, có lẽ các người phải cử thêm vài người nữa.”
(*) Tòa lầu bước lên cung trăng
“Vậy…” Tần Uyển Uyển nhìn về phía công tử Vô Ưu: “Ba câu hỏi mà công tử Vô Ưu sẽ trả lời ta, hỏi ở đâu đây?”
“Lầu Đăng Nguyệt.” Công tử Vô Ưu giơ tay chỉ lên lầu cao cách đó không xa, giọng nói ôn hòa: “Lát nữa, tại hạ sẽ bảo người đưa y phục trang sức qua, trước tiên cô nương sửa soạn sơ lược một phen.
Tại hạ ở đó chờ cô nương.”
“Được rồi.”
Tần Uyển Uyển thở phào, nàng giơ tay hành lễ: “Làm phiền công tử, vậy Uyển Uyển về trị thương trước.”
“Đợi đã.” Công tử Vô Ưu đột nhiên lên tiếng.
Tần Uyển Uyển tò mò ngẩng đầu, thấy công tử Vô Ưu nhìn Giản Hành Chi, mỉm cười duỗi tay: “Vị công tử đây có thể trả chim sơn ca cho ta rồi chứ?”
Giản Hành Chi biết hắn đòi cái gì, móc chim sơn ca bị trói kín mít trong tay áo ra, ném về phía công tử Vô Ưu.
“Cầm đi.”
Nói xong, Giản Hành Chi vươn tay kéo Tần Uyển Uyển xuống đài.
Chim sơn ca phía sau được công tử Vô Ưu giải Chú cấm thanh, lập tức mắng chửi: “Giản Hành Chi, đồ tiểu nhân nhà ngươi! ĐM nhà ngươi! Ngươi…”
Công tử Vô Ưu nghe chim sơn ca mắng chửi, giơ tay bóp miệng chim của hắn.
Chim sơn ca đỏ mắt nhìn công tử Vô Ưu.
Công tử Vô Ưu giơ tay lên lướt qua một cái, thương tích trên người nó lập tức biến mất.
“Có một con chim bói cá đang nhìn chằm chằm ngươi bên dưới…” Công tử Vô Ưu nhìn Thúy Lục lạnh mắt trừng chim sơn ca dưới đài, mỉm cười nhắc nhở: “Còn mắng nữa, con chim kia đi lên là phiền phức đấy.”
Chim sơn ca ấm ức ngậm miệng, xoay đầu.
Hắn đánh không lại con chim bói cá kia.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi bước xuống đài, nàng không nhịn được quay đầu nhìn công tử Vô Ưu.
Giản Hành Chi vòng tay qua bả vai nàng, xoay mặt nàng lại.
Tần Uyển Uyển bị bóp mặt, nghiêng đầu ngước mắt nhìn y, ngọng nghịu nói: “Người làm gì vậy?!
“Còn nhìn…” Giản Hành Chi liếc công tử Vô Ưu, ý vị sâu xa, quay đầu uy hiếp nàng: “Còn nhìn nữa, đánh đứt đầu cho nàng xem!”
Tần Uyển Uyển cứng đờ, nhất thời không rõ y muốn đánh đứt đầu nàng hay là đầu công tử Vô Ưu.
Nhưng cho đù là đầu ai, nàng cũng đều hi vọng có thể ở yên vị trí nên ở của nó.
Nàng ho khẽ một tiếng, giải thích: “Ta cảm thấy hắn trông hơi giống người.”
Giản Hành Chi không tin chuyện hoang đường của nàng.
Lúc nãy, y đã nhìn kỹ người kia rồi, mắt, mũi, miệng, lông mày đều chẳng giống y chút nào, còn chẳng bằng thư sinh tướng số mà lúc trước gặp ở chợ đêm.
Nhớ đến thư sinh kia, Giản Hành Chi không khỏi quay đầu nhìn công tử Vô Ưu.
Công tử Vô Ưu đúng lúc nhìn sang, hai người nhìn nhau chốc lát.
Công tử Vô Ưu mỉm cười, gật đầu với y.
Giản Hành Chi hờ hững dời mắt, giả vờ không thấy, kéo Tần Uyển Uyển rời đi.
Hai người trở về trước mặt nhóm Thúy Lục.
Nam Phong thấy Tần Uyển Uyển thì chạy như bay tới, nó vẫn còn ở dạng kiến, đứng không tới đầu gối Tần Uyển Uyển, ôm chân nàng khóc nức nở: “Chủ nhân! Người cực khổ rồi, chủ nhân!”
“Này.” Giản Hành Chi lấy chân đá nhẹ vào nó: “Nước mắt không chảy.”
Động tác Nam Phong cứng đờ.
Tần Uyển Uyển khom lưng ôm nó lên, phủi bụi trên vỏ nó, trấn an: “Không sao, ta an toàn trở về rồi.”
“Cụ thể xảy ra chuyện gì?” Thúy Lục nhíu mày: “Lúc nãy, cậu mang hạt châu xanh chạy đi.
Hồi lâu sau, công tử Vô Ưu đột nhiên xuất hiện, mang hạt châu trở về, kế tiếp các người bỗng dưng xuất hiện lại.”
“Quay về rồi nói.”
Giản Hành Chi vơ lấy Nam Phong từ trong lòng Tần Uyển Uyển, ôm nó: “Lắm người nhiều mắt.”
Năm người xoay người bước lên con đường chuyên dụng trải thảm đỏ, ra khỏi sân thi đấu, chợt nhìn thấy xe ngựa Ninh gia đậu ở cửa.
Ninh Bất Ngôn vén rèm nhìn nhóm người mỉm cười: “Nghe nói cô giành được Quân tử kiếm, ta nghĩ chắc trở về hơi phiền phức, bèn cố tình đến đón.”
“Đa tạ Ninh đạo quân.”
Tần Uyển Uyển cảm ơn Ninh Bất Ngôn, dẫn nhóm người lên xe.
Sau khi lên xe, Ninh Bất Ngôn châm trà cho Tần Uyển Uyển: “Nghe nói trên sàn đấu xảy ra chuyện, là chuyện gì thế?”
Hiện giờ đang trong xe ngựa, cuối cùng Tần Uyển Uyển có thời gian kể lại chuyện xảy ra trong Mật cảnh.
“Hóa ra Quân Vô Duyên kia là Thẩm Tri Minh.
Hơn hai trăm năm trước, ông ta đã trúng ma chủng, về sau bị Quân Thù phát hiện…”
“Sau khi Thẩm Tri Minh chết, ma chủng bèn chạy lên người Quân Thù.
Hình như chấp niệm của bọn họ đều là ta, vì thế chạy vào Mật cảnh muốn giết ta.
Các người biết không, trận chiến đó vô cùng nguy hiểm, ban đầu đất rung núi chuyển, Càn Khôn đảo ngược…” Tần Uyển Uyển nhớ tới hung hiểm trong ma chủng, uống ngụm nước, nhớ lại vẫn rùng mình: “Không ngờ sau đó còn có Tam muội chân hỏa, sấm sét giáng xuống, lại thêm Cực âm hàn băng.
Lúc đó, thật ra Quân Thù chẳng đáng là gì, nhưng Mật cảnh này gần như giế.t chết ta! May mà sư phụ kịp thời tìm được cách phá mở Mật cảnh!” Tần Uyển Uyển nhìn sang Giản Hành Chi cảm kích.
Giản Hành Chi khẽ ho một tiếng, chột dạ xoay đầu, mặt dày nói: “Đương nhiên.”
“Người kịp thời ngừng hành vi bi.ến thái của Mật cảnh kia, sau đó vào cứu ta.
Chúng ta cứ như vậy như vậy, như vậy như vậy…”
Tần Uyển Uyển khoa trương kể lại quá trình bọn họ đánh nhau với Quân Thù, kể đến cuối cùng, mọi người đều nghe đến mê mẩn.
“Vậy…” Thúy Lục tò mò: “Quân Thù thật sự đã chết rồi?”
“Chết rồi.”
Giản Hành Chi khẳng định: “Ta đã xác nhận một lượt.”
“Nhưng tu vi Thẩm Tri Minh Độ Kiếp nghìn năm, ma chủng của ông ta… cũng diệt được sao?”
Tu vi càng cao, sức mạnh tà niệm sinh ra càng mạnh, cho nên dù thần hồn Thẩm Tri Minh đã diệt nhưng ma chủng vẫn còn có thể ký sinh lên người Quân Thù.
“Kiếm ý của Uyển Uyển khác với chúng ta.
Bất kể kiếm ý của chúng ta là gì thì bản chất thật ra đều là lấy sát ngăn sát.” Giản Hành Chi giải thích: “Nhưng kiếm ý của Uyển Uyển không chủ sát mà là chủ sinh chủ thiện, đây vừa đúng là thiên địch của ma chủng.
Mà thân thể bản thân Quân Thù không thể tiếp nhận được tu vi hai người Quân Vô Duyên và Thẩm Tri Minh, hắn không thành ma, chỉ có nước chết.”
Nói tới đây, đề tài của mọi người hơi nặng nề.
Thúy Lục thở dài: “Hay là chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi.”
“Ví dụ như?”
Ninh Bất Ngôn quay đầu nhìn Thúy Lục, Thúy Lục sáng mắt: “Ta cảm thấy công tử Vô Ưu rất đẹp trai!”
“Tỷ cũng thấy thế hả?”
Nói tới chuyện này, Tần Uyển Uyển lập tức kích động, vui vẻ nói: “Hắn đúng là rất, rất đẹp, rất có khí chất.
Tỷ có thấy cây quạt hắn cầm không? Ta…”
“Ta cảm thấy đề tài này không vui chút nào.”
Giản Hành Chi cắt ngang đoạn đối thoại của hai cô gái, mặt lạnh tanh nói: “Đề tài kế tiếp.”
“Không vui sao?”
Thúy Lục nhìn bốn người đàn ông xung quanh: “Mấy người không cảm thấy hắn đẹp trai à?”
“Không cảm thấy.”
Bốn người đàn ông đồng thanh.
Tạ Cô Đường nói trước: “Ta cảm thấy kiếm tu vẫn đẹp hơn.”
“Không sai.” Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Tại hạ cũng cảm thấy thế.”
“Ừ.” Giản Hành Chi tán thưởng: “Các người rất có phẩm vị.”
Thúy Lục, Tần Uyển Uyển: “…”
Hai người nhìn ba tên kiếm tu mèo khen mèo dài đuôi, quyết định giữ vững im lặng.
Nhóm người trở lại Ninh phủ.
Tần Uyển Uyển nhìn thấy một vị thiếu niên bưng vài khay y phục trang sức vào phòng, hành lễ với Tần Uyển Uyển, kính cẩn nói: “Đây là đồ công tử tặng cho cô nương, hi vọng tối nay cô nương có thể nhận thưởng vẻ vang.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội thi lễ lại với thiếu niên: “Công tử khách sáo rồi.”
Thiếu niên mỉm cười đáp lễ, chào hỏi mấy câu rồi xoay người rời đi.
***
Giản Hành Chi nhìn đống đồ lòe loẹt, mở miệng châm biếm: “Gặp mặt mà làm như thành thân không bằng, tên này đầu óc có vấn đề à?”
“Oa.” Giản Hành Chi vừa nói xong, Thúy Lục phát ra tiếng kinh ngạc: “Y phục này đẹp quá!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, tò mò nhìn qua, hình như quần áo này cùng một chất liệu với quần áo trên người công tử Vô Ưu, áo đỏ kim tuyến, trông vô cùng lộng lẫy.
Ngoại trừ quần áo, đá quý và giầy đều đủ cả.
Tần Uyển Uyển nhìn đống đồ này, bỗng nhiên cảm động.
Từ khi tới nơi này, đã lâu rồi nàng không nhìn thấy đá quý lớn như vậy, mặc chất liệu vải đẹp như vậy!
Biết sớm đánh nhau có loại phần thưởng này, nàng đã đánh lâu rồi!
Nàng và Thúy Lục tíu tít đánh giá đống đá quý và hoa phục, Giản Hành Chi khoanh tay tựa cửa đứng nhìn.
Một sát sau, y khẽ xí một tiếng, xoay người rời đi.
Tần Uyển Uyển nghe y bỏ cửa, cầm trâm cài suy nghĩ lại, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Có phải y không vui không?”
“Cậu ta có vui bao giờ?”
Thúy Lục nhìn ra ngoài, sau đó quay đầu cầm trâm cài: “Ta cảm thấy cây trâm này xứng với bộ y phục này, tối nay mặc cái này đi.”
Tần Uyển Uyển cầm trâm cài, không biết sao thấy hơi bỏng tay, gượng cười: “Đẹp lắm.”
Vừa dứt lời, Nam Phong vui vẻ chạy vào: “Chủ nhân, rất nhiều người Ninh gia tới chúc mừng.
Người gặp không?”
“Gặp.” Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Đương nhiên phải gặp.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển ra ngoài chào hỏi người Ninh gia đến chúc mừng.
Đợi đến tối, sắp tới thời gian đến Lầu Đăng Nguyệt, Tần Uyển Uyển vẫn chưa không thấy bóng dáng Giản Hành Chi.
Nàng đến phòng Giản Hành Chi tìm, chợt thấy hơi bất an.
“Giản Hành Chi đâu?”
Nàng hỏi tất cả mọi người một lượt.
Thúy Lục đang vẽ móng tay nên không biết, Tạ Cô Đường lắc đầu, chỉ có Nam Phong đáp: “Giản đạo quân nói phiền lòng, đi ra ngoài rồi.”
“Vậy…” Tần Uyển Uyển nghèn nghẹn, bỗng nhiên hơi tủi thân: “Y không đến Lầu Đăng Nguyệt với ta à?”
“Giản đạo quân nói nếu ngài không trở về, bảo Thúy Lục tỷ tỷ đi với người.”
Nam Phong đáp đâu ra đấy.
Tần Uyển Uyển sững người, sau đó giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Ừ, biết rồi.”
Mặc dù nói biết, nhưng nghĩ tới một mình đến Lầu Đăng Nguyệt, công tử Vô Ưu kia chẳng biết là người hay quỷ, vậy mà Giản Hành Chi yên tâm để nàng đi như thế, bỗng dưng nàng có chút không vui.
Những nghĩ lại, cảm thấy Giản Hành Chi cũng chẳng nợ nàng, là do nàng đã quá ỷ lại vào y.
Nàng điều chỉnh tâm trạng, tắm rửa đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng trước gương, quay đầu nhìn hoa phục đặt trên bàn.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng vẫn quyết định mặc quần áo của mình đi.
Tần Uyển Uyển đang định đứng dậy, chợt nghe một giọng nói lười nhác truyền từ cửa sổ tới: “Không mặc y phục mới à?”
Tần Uyển Uyển lập tức quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi tựa nghiêng bên cửa sổ nhìn nàng.
Nàng hơi vui vẻ: “Người về rồi?”
“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu, lại hỏi lần nữa: “Y phục người ta tặng, không mặc bất lịch sự thì sao?”
“Gì mà lịch sự với chẳng không?” Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Ta chỉ đi hỏi vài chuyện thôi.”
Giản Hành Chi bĩu môi, đột nhiên ném túi Càn Khôn từ đằng sau tới.
Tần Uyển Uyển đón lấy, nghe thấy Giản Hành Chi nói: “Thay trang phục đẹp đi, tránh bị người ta coi thường, chúng ta chẳng phải không mua nổi.”
Tần Uyển Uyển ngây ra, Giản Hành Chi xoay người rời đi.
Nàng do dự chốc lát, mở túi Càn Khôn, trút ra rất nhiều quần áo trang sức, cảm giác như người này đóng gói cả con phố mang về.
“Người mua nhiều như vậy làm gì?”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc, chạy ra ngoài, lớn tiếng hỏi.
Giản Hành Chi bực mình: “Ta làm sao biết nàng thích bộ nào? Mua hết thôi.”
“Linh thạch từ đâu ra?”
Tần Uyển Uyển cau mày, Giản Hành Chi không vui: “Lấy trong mộ, nàng lo nhiều thế làm gì?”
Tần Uyển Uyển nghẹn lời, nhìn quần áo chất thành đống, lòng bỗng vui vẻ, lại cảm thấy niềm vui này không đúng lắm.
Nàng thẹn thùng chọn một bộ, ăn diện một phen, cuối cùng bước ra cửa.
Giản Hành Chi dẫn theo Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong đợi ở ngoài.
Nghe thấy nàng ra, y quay đầu oán trách: “Nàng ở bên trong ấp…”
Giản Hành Chi tắt tiếng, nhìn cô gái đi tới, ngây ngẩn cả người.
Tần Uyển Uyển mặc váy dài tay rộng, thân trắng viền lam, buộc eo cúp ngực, trâm ngọc vấn tóc nửa đầu, mặc dù không lộng lẫy nhưng lại hết sức dịu dàng.
Màu phối gần với đạo bào xanh lam trên người y, bỗng dưng khiến tim y đập nhanh một nhịp.
Tần Uyển Uyển thấy y không nói, thấp thỏm hỏi: “Không… không hợp sao? Hay là ta thay bộ khác.”
“Không.” Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh, dời mắt: “Rất đẹp, đi thôi.”
Tần Uyển Uyển không nhịn được nhìn Thúy Lục và Tạ Cô Đường.
Thúy Lục vui vẻ vỗ quạt lên cánh tay nàng: “Đẹp lắm rồi, đi đi.”
Tần Uyển Uyển nhếch môi, khá vui vẻ.
Nàng đi tới cạnh Giản Hành Chi, muốn nói gì đó với y.
Đã lâu nàng không mặc y phục đẹp như thế, không biết sao lại thấy hơi ngượng ngùng.
Nàng ho khẽ một tiếng, xoa dịu bầu không khí: “Lâu rồi ta không mặc loại y phục này, cảm giác hơi lạ lẫm.
Hơn nữa ăn gió nằm sương với người quen rồi, phát hiện y phục đơn giản mặc thoải mái hơn.”
Giản Hành Chi không lên tiếng.
Một lát sau, y cãi lại: “Đạo cung ở Tiên giới của ta nằm tại đất lành, mặc dù không lớn như Tịch Sơn của nàng nhưng bàn về giá thì đắt hơn nhiều.
Tính tổng lại, giá cả hẳn tương đương Tịch Sơn.”
Tần Uyển Uyển ngớ người, sao đột nhiên y lại muốn so nhà ai có giá hơn?
Nàng nhất thời tức giận: “Đó là do phụ mẫu ta thích thanh tĩnh, chứ không phải không mua nổi.
Nếu người muốn so tiền, chẳng mấy ai trên Tiên giới có thể hơn được phụ mẫu ta!”
“Đó…” Giản Hành Chi cảm giác hơi mất mặt, lập tức phản bác: “Đó là do ta còn nhỏ, nếu ta sống mấy nghìn mấy vạn năm, chắc chắn ta còn giàu hơn phụ mẫu nàng!”
“Vậy thì sao!” Tần Uyển Uyển nghe y chê cha mẹ mình, lập tức phát cáu, niềm vui quần áo mang đến lúc nãy đều bay sạch, chỉ đáp: “Dù sao hiện giờ người cũng chẳng có!”
“Nàng… nàng đợi đó!”
Giản Hành Chi nghẹn họng, chỉ nói: “Nàng đợi đó cho ta!”
Hai người nói chuyện không hợp, nửa câu cũng ngại phiền, hừ một tiếng rồi quyết định mặc kệ người kia, xoay đầu hậm hực.
Chiến tranh lạnh đến thẳng Lầu Đăng Nguyệt.
Chim sơn ca và MC lúc trước đã đợi ở cửa từ sớm, thấy nhóm người đi tới, MC thân thiện bước lên: “Ai trong các vị đi nhận phần thưởng với ta?”
“Ta!” Nam Phong nhiệt tình giơ tay.
MC nhìn người bên cạnh: “Không còn ai khác sao?”
“Cần nhiều vậy à?” Tạ Cô Đường tò mò.
MC gật đầu: “Phần thưởng rất nhiều, một người chắc chắn mang không hết.”
“Vậy chúng ta đi chung.”
Thúy Lục lên tiếng, nhìn Tạ Cô Đường.”
“Ta bảo vệ Uyển Uyển.” Giản Hành Chi sắp xếp nhiệm vụ cho mình.
Năm người phân công xong, MC bèn dẫn ba người rời đi.
Chim sơn ca lạnh mắt nhìn Giản Hành Chi, quay đầu hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Mời tiên tử.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng vào cửa.
Cửa chỉ cho phép một người đi vào, cả hai cùng bị kẹt.
Tần Uyển Uyển lập tức trừng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi thấy ánh mắt hung dữ của Tần Uyển Uyển, bất giác lùi một bước, nhường nàng vào trước.
Hai người đi một trước một sau, được chim sơn ca dẫn lên lầu.
Đến tầng cao nhất, chim sơn ca kính cẩn mở miệng: “Công tử, tiên tử đến rồi.”
Giọng công tử Vô Ưu truyền từ trong ra: “Mời vào.”
Nói xong, cửa phòng “két” một tiếng, Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi bước vào.
Vừa mới vào, cửa “ầm” một cái, đóng lại.
Tần Uyển Uyển theo bản năng quay đầu, lập tức nghe thấy giọng công tử Vô Ưu truyền từ gian trong ra: “Vào ngồi đi.”
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát.
Giản Hành Chi bước lên trước, lúc đi ngang không quên cười nàng: “Lá gan tí tẹo mà còn đòi xông lên trước.”
Tần Uyển Uyển không phục, nhưng lại cảm thấy y nói đúng.”
Nàng nên nhường y xông lên.
Nàng đi theo Giản Hành Chi vào trong, chỉ thấy bên trong phòng trừ một cái bàn ra thì chẳng có gì.
Căn phòng không có mái nhà, ánh trăng trực tiếp rót vào, công tử Vô Ưu đưa lưng về phía bọn họ, đứng trước ảo ảnh trời sao, giơ tay xê dịch ngôi sao.
“Mời ngồi.”
Hắn đưa lưng về phía họ lên tiếng.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng ngồi xuống.
Công tử Vô Ưu xoay người, ung dung ngồi đối diện họ, mỉm cưởi hỏi: “Hai vị có câu hỏi gì?”
Bỗng nhiên Tần Uyển Uyển có ảo giác rằng nàng và Giản Hành Chi giống như một đôi phu thê nhỏ đến xem vô sinh.
Mà Giản Hành Chi nhìn bộ dạng thành thạo xem bói của công tử Vô Ưu, ánh mắt đào hoa vẫn luôn ẩn chứa ý cười của y, không khỏi nhíu mày: “Có phải… chúng ta từng gặp ở đâu không?”
Động tác của công tử Vô Ưu khựng lại.
Giản Hành Chi đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc la lên: “Là ngươi!”
Tần Uyển Uyển mù mờ.
Giản Hành Chi mở miệng khẳng định: “Ta nhớ ra ngươi rồi, thầy bói ở chợ đêm kia!”
Công tử Vô Ưu mỉm cười nhấp một ngụm trà, bình tĩnh ngẩng đầu.
“Đã lâu không gặp, công tử tìm được tình yêu chưa?”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Tần Uyển Uyển: “Ăn gió nằm sương với người lâu rồi, vẫn thấy y phục đơn gian thoải mái hơn.” —— Giản Hành Chi, ta không để tâm người nghèo.
Giản Hành Chi: “Nhà ta ở Tiên giới đắt hơn nhà nàng.” —— Ta không nghèo.
Tần Uyển Uyển: “… Vì sao người chê bai nhà của ta? Nhà của ta có rất nhiều tài sản!”
Giản Hành Chi: “Vì sao nàng khinh thường ta? Bây giờ ta còn nhỏ, sau này chắc chắn có tiền.
Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Tần Uyển Uyển: “…Người còn dám nói tuổi với ta? Người chê ta già?”
Giản Hành Chi: “Ta không có ý đó…”
Tần Uyển Uyển: “Ta già rồi, người đi tìm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đi.”
Giản Hành Chi “Có phải nàng vẫn chê ta nghèo không?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi: “Thôi, nàng đi tìm người có tiền đi.”
Tần Uyển Uyển: “Quả nhiên người chê ta già.”
Giản Hành Chi: “Quả nhiên nàng chê ta nghèo.”
Đám người vây xem: “… Khả năng lý giải ngôn ngữ của hai người có thể tệ hơn nữa được không?”
------oOo------