“Chợ đêm gì?”
Tần Uyển Uyển nhạy bén quay đầu, Giản Hành Chi khựng lại, sau đó ậm ừ cho qua: “Thì hôm nàng bắt Yên Vô Song, ta tự về nhà, gặp hắn trên đường nên ta xem bói.”
“Người còn tin cái này à?”
Tần Uyển Uyển ngạc nhiên, người đã phi thăng mà còn tìm thầy coi bói?
“À…” Giản Hành Chi không đáp được, vội lảng sang chuyện khác: “Nàng có gì muốn hỏi thì mau hỏi đi, chuyện này không quan trọng.”
Tần Uyển Uyển được nhắc nhở nên không dây dưa với Giản Hành Chi nữa.
Nàng quay đầu nhìn công tử Vô Ưu, vừa định mở miệng, đã thấy công tử Vô Ưu dựng thẳng hai ngón tay: “Câu hỏi thứ hai.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lập tức trợn mắt.
Giản Hành Chi buột miệng hỏi: “Cái ban nãy cũng coi là câu hỏi?”
“Từ khi ta bắt đầu bảo các người hỏi, mỗi một câu hỏi đều tính một câu.
Câu hỏi thứ ba.”
Công tử Vô Ưu dựng ba ngón tay.
Giản Hành Chi tức giận, vừa định mở miệng, Tần Uyển Uyển đã bịt miệng y, giành hỏi trước: “Ngài biết hai vị tiên quân tên là Thượng Tuế và Thái Hằng tới từ Tiên giới năm đó đã mang Lận Ngôn Chi đi đâu và làm gì sau khi hắn nhập ma không?”
“Câu cô hỏi là hai câu.”
Công tử Vô Ưu nhắc nhớ nàng: “Chỉ có thể chọn một.”
Tần Uyển Uyển đờ người.
công tử Vô Ưu nhẹ nhàng phe phẩy quạt, quan sát Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển nghiến răng, rốt cuộc đưa ra quyết định: “Đi đâu.”
Biết nơi đến rồi, nàng sẽ từ từ điều tra sau đó họ đã làm gì.
Nói không chừng đến thẳng đó có thể tìm thấy cha mẹ nàng thì sao?
Công tử Vô Ưu gật đầu, giơ tay lên, nhìn ảo ảnh tinh tú biến dổi trước mắt Tần Uyển Uyển.
Công tử Vô Ưu nhắc nhở nàng: “Nhắm mắt lại, nghĩ đến câu hỏi của mình.”
Tần Uyển Uyển nghe lời hắn, nhắm mắt lại, dường như nàng xuyên qua ngân hà, vô số ánh sao lướt qua người, cuối cùng khung cảnh dừng lại trước một cổng thành mộc mạc.
Hình như nàng ngồi trên thuyền nhỏ, xung quanh là sóng xanh dập dềnh, đằng trước là một bến đò, cạnh bến đò trồng cây liễu.
Lên bờ chưa được bao lâu, nàng nhìn thấy một hàng cây liễu vây quanh tường đá, cổng thành xây đắp từ đá xanh viết hai chữ “Hoa Thành.”
Hai bờ núi nhỏ xanh tươi, gió nhẹ vỗ về, rõ ràng là phong cảnh Giang Nam.
Vừa dứt lời, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển, âm thanh máy móc lạnh lùng của hệ thống vang lên:
【 Nhiệm vụ năm: Hỉ sự Hoa Thành, đi đến Hoa Thành, lấy được Ngọc Linh Lung.
Điểm tích lũy nhiệm vụ +2000.
Có nhận hay không?】
Nhiệm vụ mới đã mở khóa.
Tần Uyển Uyển mở to mắt, lẳng lặng nhận nhiệm vụ, thầm tính toán trong lòng.
Đích đến nhiệm vụ cụ thể như thế, rõ ràng độ khó nhiệm vụ lần này giảm đi rất nhiều.
Nàng còn muốn dò hỏi tình hình cha mẹ, nhưng lại nhớ ba câu hỏi đã hỏi xong, hỏi thêm thì quá mạo muội.
Tần Uyển Uyểndo dự chốc lát, cuối cùng vẫn đứng lên: “Ta đã biết đáp án, đa tạ công tử Vô Ưu.”
“Cô nương rất xinh đẹp.” Công tử Vô Ưu thấy nàng không hỏi thêm, mỉm cười: “Ta thấy hẳn cô nương và hai vị tiên nhân kia rất quen thuộc, thôi thì ta lại nói thêm cho cô nương một tin.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội ngẩng đầu.
Công tử Vô Ưu nói ra tin tức khiến Tần Uyển Uyển vô cùng vui mừng: “Hai vị tiên nhân rất an toàn, cô nương có thể yên tâm.”
Nghe nói thế, trái tim vẫn luôn treo cao rốt cuộc cũng hạ xuống.
Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng hành đại lễ, chân thành cảm ơn: “Đa tạ công tử.”
“Ngươi từng gặp họ?”
Giản Hành Chi nhìn công tử Vô Ưu, nhíu mày.
Công tử Vô Ưu giả vờ không nghe thấy, xoay đầu uống trà.
Giản Hành Chi còn định nói gì, Tần Uyển Uyển vội kéo y: “Đi thôi, đừng quầy rầy người ta.
Công tử Vô Ưu…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn công tử Vô Ưu, cười xòa: “Bằng hữu ta không hiểu chuyện, xin lỗi ngài, ngày khác có duyên gặp lại.”
“Sẽ có duyên thôi.”
Công tử Vô Ưu quay đầu, nói một cách sâu xa.
“Vậy thì may quá.” Tần Uyển Uyển thầm nghĩ loại boss tình báo này cần phải lôi kéo, bèn giả vờ phấn khởi: “Ta cầu còn không được.
Nếu sau này có cơ hội, ta còn muốn nhờ công tử Vô Ưu chỉ dạy thêm phương pháp chế tạo Mật cảnh.
Mật cảnh lần này ngài làm quá xuất sắc, tập hợp Tam muội chân hỏa, Cực âm hàn băng, sấm sét,…”
“Cô nương hiểu lầm rồi.” Công tử Vô Ưu cắt lời nàng: “Mật cảnh ta thiết lập không có những thứ này.”
Tần Uyển Uyển ngây người, nhìn thấy công tử Vô Ưu nâng quạt chỉ về phía Giản Hành Chi: “Những thứ nàng nói hẳn đều do y làm.”
Không khí đông đặc.
Bầu không khí yên lặng kỳ dị.
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi vờ thờ ơ huýt sáo, huýt tiểu khúc giống như chẳng có gì xảy ra, xoay đầu đi ra ngoài.
Có điều đi một lúc, bước chân y nhanh hơn, sau đó vội vàng mở cửa chạy.
Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm, thi lễ tạm biệt công tử Vô Ưu, sau đó ra ngoài.
Đến ngoài cổng, nàng nhìn thấy nhóm Nam Phong đứng chờ ở đó, mỗi người cõng một bọc hành lý to.
Giản Hành Chi trốn sau lưng Tạ Cô Đường, giả vờ bình tĩnh chào hỏi: “Ra rồi à?”
“Mọi người cõng cái gì vậy?”
Tần Uyển Uyển cảm thấy tò mò.
Nam Phong nghe nàng hỏi, vẻ mặt lập tức đưa đám, kêu than: “Chủ nhân, bọn họ tặng cho chúng ta bánh nướng trị giá chín nghìn linh thạch đấy! túi Càn Khôn ba người chúng ta đựng đầy hết rồi mà còn không chứa hết, chỉ đành lấy bọc hành lý vác.”
“Đống bánh nướng này…” Mặt Thúy Lục không cảm xúc: “Đủ để mấy người chúng ta ăn tới kiếp sau.”
“Nhưng cũng không thể không lấy…” Tạ Cô Đường cau mày: “May mà đống bánh nướng này có thể trữ nửa năm.
Chúng ta tìm Ninh Bất Ngôn nghĩ cách, quyên tặng đống bánh nướng này đi.”
Nhóm người nói tới nói lui, sau khi quyết định sự đi hay ở của bánh nướng, Thúy Lục sực nhớ: “Muội hỏi hết ba câu hỏi chưa? Kết quả thế nào?”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng dời mắt lên người Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi trốn trốn núp núp sau lưng Tạ Cô Đường, tiếc rằng Tạ Cô Đường không cao bằng y, cứ nhìn thấy đầu của y di động phía sau Tạ Cô Đường.
Tần Uyển Uyển bước tới.
Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhường sang một bên, để Giản Hành Chi xuất hiện.
Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Ta có thể giải thích, thật ra lúc đó…”
Lời còn chưa dứt, nắm đấm mang theo pháp ấn Tịch Sơn móc một cú thật mạnh vào bụng Giản Hành Chi.
Tiếng nói của Giản Hành Chi ngưng bặt.
Tần Uyển Uyển lạnh mặt rút tay lại, xoay người bỏ đi.
Nàng vừa mới xoay người, Giản Hành Chi phun một búng máu, ôm bụng quỳ xuống đất.
Tạ Cô Đường và Nam Phong vội vã bước lên đỡ y.
“Tiền bối!”
“Đạo quân!”
“Cậu…” Thúy Lục cũng bị dọa sợ, cẩn thận quan sát Giản Hành Chi: “Cậu không sao chứ?”
“Mạnh… mạnh quá.”
Nói xong, Giản Hành Chi “bịch” một cái, ngã nhào xuống đất.
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu y chỉ có một suy nghĩ.
Không hổ là tiên nữ do y đích thân dạy dỗ, cú đấm này rất có sức!
Lúc Giản Hành Chi tỉnh lại đã là đêm khuya.
Y mở bừng mắt, cảm giác bụng man mát, hình như đã ổn rồi.
Y thở phào, đang định thả lỏng nằm yên, đột nhiên nhận ra bất thường.
Nơi này có người!
“Nói nghe xem.” Giọng Tần Uyển Uyển chậm rãi vang lên: “Vì sao muốn châm lửa đốt ta? Là báo thù sao?”
“Không phải.” Giản Hành Chi lập tức ngồi dậy, xin lỗi Tần Uyển Uyển ngồi kế bên: “Ta chỉ muốn mở Mật cảnh cứu nàng, cho nên ta thử hết tất cả những cách có thể nghĩ! Ta tuyệt đối không có ý báo thù!”
Tần Uyển Uyển không nói.
Nàng nhìn y, ánh mắt một mảng tịch mịch.
“Vậy chi bằng người báo thù ta cho xong.”
Dù sao cố ý báo thù còn có thể khống chế.
Muốn cứu nàng nhưng suýt hại chết nàng, thậm chí bạn chẳng thể nói y ngốc, hình như người bình thường đều sẽ có suy nghĩ này.
Bạn chỉ có thể nói hai người bát tự tương khắc, mệnh không hợp.
“Thôi vậy…”
Tần Uyển Uyển hơi mệt mỏi, nàng đỡ trán: “Số mệnh hai ta tương khắc.
Sau này trở về Tiên giới, người cách xa ta một chút.”
“Ta không thể hứa với nàng.”
Giản Hành Chi lập tức từ chối.
Y còn muốn theo đuổi nàng mà!
Tần Uyển Uyển không hiểu vì sao Giản Hành Chi từ chối, nàng bỗng cảm giác được sống lưng chợt lạnh.
Cứ có ảo giác người nào đó muốn ám sát nàng.
Nàng suy nghĩ, mặc dù tu tiên rồi nhưng cũng không thể mê tín quá.
Nàng không muốn thảo luận chuyện số phận, bèn bàn bạc với Giản Hành Chi: “Ngày mai, ta quyên góp bánh nướng cho Ninh gia, dự định lên đường đến Hoa Thành.”
“Hoa Thành?”
Giản Hành Chi ngồi dậy: “Phụ mẫu nàng đi đến đó?”
“Đúng vậy.”
Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cảnh tượng cuối cùng ta nhìn thấy là Hoa Thành.
Năm đó, phụ mẫu ta phong ấn Lận Ngôn Chi nhập ma xong, thì đi đến Hoa Thành, muốn độ hóa hắn.
Còn về sau xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ khi đến Hoa Thành, chúng ta mới biết được.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy chúng ta đi.”
“Hơn nữa đến Hoa Thành, ta vẫn còn muốn tìm một người.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, Giản Hành Chi tò mò: “Ai?”
“Liễu Phi Nhứ.”
Giản Hành Chi ngây người.
Y ngẫm nghĩ hồi lâu, Tần Uyển Uyển nhắc y: “Người còn nhớ những kẻ cạnh tranh trở thành nam sủng của Hoa Dung lúc ở Quỷ Thành không? Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Ninh Bất Ngôn, còn có một người…”
“Ta nhớ rồi.” Giản Hành Chi nhớ lại: “Cái tên mặc y phục hồng phấn, quanh thân luôn có bướm bay, thi toán không điểm.”
“Lúc trước, ta không nhớ ra.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hôm nay, ta biết được ngay từ ban đầu, Thẩm Tri Minh đã định dùng Tô Nguyệt Ly làm đỉnh lô thay đổi thể chất từ miệng Quân Thù.
Trong trí nhớ Tần Vãn, đời trước chủ yếu có năm người đàn ông bên cạnh Tô Nguyệt Ly.
Bọn họ lần lượt là Thẩm Tri Minh, Ninh Bất Tu, Quân Thù, Liễu Phi Nhứ và một vị lão tổ thiếu niên của Vô Tương Tông.”
“Thế thì sao?”
Giản Hành Chi không hiểu, Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y: “Người không phát hiện sao, hôm nay đã có ba người trong năm người này là ma chủng.
Hơn nữa dựa theo trong sách, nếu Tô Nguyệt Ly là Mary Sue, Thẩm Tri Minh không nên lợi dụng cô ta như vậy.
Thế nhưng ngay từ ban đầu, Thẩm Tri Minh đã thỏa thuận với một tu sĩ nuôi Thanh long cùng chia sẻ đỉnh lô, lấy Ngọc Linh Lung.
Từ đầu tới cuối, ông ta không hề có tình cảm với Tô Nguyệt Ly.”
“Cho nên ý nàng là…” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Có lẽ ký ức kiếp trước của Tần Vãn đã sai.”
“Thậm chí ngay cả sự tồn tại của Ngọc Linh Lung mà Tần Vãn cũng không biết.” Tần Uyển Uyển suy luận: “Ký ức của cô ấy chưa chắc đã sai, nhưng thứ cô ấy nhìn thấy chưa chắc là thật.
Cô ấy cảm thấy mọi người đều yêu Tô Nguyệt Ly, cho nên cùng nhau vây quanh người Tô Nguyệt Ly.
Nhưng nếu chúng ta đổi góc độ, năm người này tập hợp bên cạnh Tô Nguyệt Ly không phải vì tình yêu, mà vì thèm muốn thể chất của Tô Nguyệt Ly thì sao? Người nghĩ xem, Quân Thù yêu Tô Nguyệt Ly là toàn tâm toàn ý yêu cô ta, sao lại chia sẻ với người khác? Nếu như năm người này đều trúng ma chủng, liên thủ với nhau lấy Ngọc Linh Lung, lợi dụng Tô Nguyệt Ly thay đổi thể chất, mở Đăng Tiên Môn phi thăng.
Vậy có phải rất nhiều chuyện kiếp trước càng logic hơn không?”
“Mà năm đó, nếu Lận Ngôn Chi chưa chết, trở thành Tà Thần, vậy có khả năng hắn là kẻ thật sự đứng sau màn trù tính.
Lấy tình tình của hắn, không muốn Ninh Bất Tu phi thăng cũng là chuyện bình thường.”
Giản Hành Chi tiếp lời, đột nhiên hiểu ý Tần Uyển Uyển: “Vậy nghĩa là nếu như Lận Ngôn Chi không chết, có khả năng một trong năm người này, có một người là Lận Ngôn Chi?!”
Tần Uyển Uyển thấy y hiểu ra, gật đầu: “Ý ta chính là như vậy.”
“Thế ngày mai chúng ta lên đường…” Giản Hành Chi ra quyết định: “Đến Hoa Thành tìm Liễu Phi Nhứ, xem thử rốt cuộc hắn là ai.”
“Ừm.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng đứng dậy: “Người nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi trước đây.”
Nói xong, nàng bước đến cạnh cửa, ngẫm nghĩ, vẫn quay đầu lại nhìn Giản Hành Chi, lạnh lùng nói: “Cảm ơn đồ hôm nay người tặng, đẹp lắm.”
Giản Hành Chi nghe thấy Tần Uyển Uyển khen mình, y cũng muốn khen lại, bèn vắt hết óc mở miệng: “Cú đấm hôm nay của nàng cũng đẹp lắm!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển đứng ở cửa im re, lòng hơi thấp thỏm, tiếp tục khen: “Nàng cũng rất xinh đẹp!”
Tần Uyển Uyển thở dài, mở cửa, xoay người rời đi.
Giản Hành Chi thấy nàng đi rồi, rốt cuộc thả lỏng, ngả xuống giường.
Cũng ngay lúc này, bỗng nhiên y phát hiện một hàng chữ nhỏ bay trong đầu mình.
Giản Hành Chi không nhịn được bấm vào kiểm tra.
【Nhiệm vụ mười hai: Mời trà xanh.
Điểm tích lũy +1500.
Không thể từ chối】
【Mục tiêu nhiệm vụ: Mời công tử Vô Ưu vào nhóm đến Hoa Thành.】
【Mô tả nhiệm vụ: Giản Chi Diễn phát hiện Tần Vãn vừa gặp đã ái mộ công tử Vô Ưu, lòng vừa giận vận cuống, vì thế dự định tới cửa nhục mạ công tử Vô Ưu, khiến công tử Vô Ưu biết khó mà lui.
Không ngờ trùng hợp đụng phải công tử Vô Ưu đang bị kẻ thù đuổi giết, Giản Chi Diễn bị hung thủ uy hiếp.
Vì cứu Giản Chi Diễn, Tần Vãn bắt tay với công tử Vô Ưu xử lý kẻ địch.
Giản Hành Chi được công tử Vô Ưu cứu, cảm thấy xấu hổ với địch ý lúc trước của bản thân, chủ động cầu xin Tần Vãn bảo vệ công tử Vô Ưu, dẫn công tử Vô Ưu cùng đi đến Hoa Thành.】
Thấy mô tả nhiệm vụ tỉ mỉ như thế, Giản Hành Chi trầm mặc.
Một lát sau, y mở miệng: “Nhiệm vụ này tới lúc nào?”
“Lúc…” 666 lắp bắp: “Lúc người đang ngất.”
Hoàn toàn không cho y cơ hội từ chối.
“Viết tỉ mỉ như thế…” Giản Hành Chi lạnh mặt: “Các người sợ ta không nhận nhiệm vụ này sao?”
“Vết xe đổ…” 666 nuốt nước bọt: “Chủ nhân, vì điểm tích lũy, đừng làm bậy nữa.”
Giản Hành Chi xì một tiếng, lập tức nằm yên: “Muốn ta đi mắng hắn thì được, đi bắt gặp hắn bị người ta đuổi giết thì không thể nào.”
Dứt lời, y nhắm mắt lại.
Nhưng ngẫm nghĩ, y lập tức bật dậy khỏi giường: “Không được, lỡ như tối nay Uyển Uyển chủ động tới đó thì sao? Đêm dài lắm mộng, ta phải dẫn Uyển Uyển đi.”
Giản Hành Chi nói là làm, tức khắc chạy đến phòng từng người thông báo: “Có chuyện lớn rồi, chúng ta lập tức rời khỏi Hoang Thành!”
“Vậy…” Nam Phong khẽ hỏi: “Bánh nướng thì sao đây?”
“Để lại tờ giấy và túi Càn Khôn cho Ninh Bất Ngôn, còn lại mang theo ăn trên đường, đi!”
Giản Hành Chi đưa ra phương án giải quyết, chưa tới nửa canh giờ đã kéo tất cả mọi người dậy, trộm xe ngựa linh thú, phóng như điên ra khỏi Hoang Thành.
Lúc bọn họ ra khỏi thành, công tử Vô Ưu đang ngồi ở Lầu Đăng Nguyệt, ngắm trời sao, uống trà.
“Công tử.” Chim sơn ca vào phòng: “Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Giản Hành Chi tới thôi.”
“Ừ.”
Công tử Vô Ưu mỉm cười: “Đợi đi.”
“Có điều…” Chim sơn ca nhíu mày: “Lỡ như tối nay hắn không tới thì sao?”
“Không đâu.” Công tử Vô Ưu rất có lòng tin.
Hắn đứng dậy: “Thiên mệnh sẽ dẫn lối bọn họ đến trước mặt ta.”
Nói xong, y đứng trước quỹ đạo sao(*), suy nghĩ rồi vẫn mở miệng.
(*) Quỹ đạo của ngôi sao
“Ngươi thay ta đưa một phong thư tình sang đó, để Giản Hành Chi thấy.
Ta không tin…” Công tử Vô Ưu nhếch khóe môi: “Hắn không tới.”
Lúc nói đến đây, Giản Hành Chi đang đánh xe cực nhanh.
“Chạy!” Giản Hành Chi hét lên với linh mã, tất cả mọi người trong xe ngựa đều buộc dây an toàn cố định cơ thể, lắng nghe tiếng hô kích động bên ngoài của Giản Hành Chi: “Chạy nhanh lên!”
Tuyệt đối đừng để nam chính đuổi kịp.
***
【Vở kịch nhỏ 1 】
Mỗi lần Giản Hành Chi muốn theo đuổi Tần Uyển Uyển ——
Tần Uyển Uyển: “Ta cứ cảm thấy có người muốn ám sát ta, là ai?”
Giản Hành Chi: “Là vận mệnh.”
Vận mệnh: “Đừng đổ thừa ta, là tác giả.”
【 Vở kịch nhỏ 2: Giản Hành Chi lợi hại 】
Kẻ địch: “Ta muốn giết Giản Hành Chi.
Hắn trông rất ngu nhưng tứ chi phát triển, vì vậy ta nhốt hắn vào bí cảnh, tạo rất nhiều tà linh không thể nào giế.t chết để giết hắn.
Không thể dùng sấm sét, sớm muộn gì hắn cũng bị kiệt sức.
Kế hoạch của ta hoàn mỹ.”
Giản Hành Chi: “Hệ thống, ta vi phạm quy định, phóng điện đi!!!”
Kẻ địch: “…”
Kẻ địch: “Ta nhốt Tần Uyển Uyển và tà ma lại với nhau, ta xem cô ta chết thế nào.”
Giản Hành Chi: “Ta Tam muội chân hỏa, sấm sét đan xen! Uyển Uyển, ta tới cứu nàng đây!”
Tà ma: “Không ngờ hắn còn biết đứng bên ngoài chiếm cứ ưu thế sân nhà, khởi động ma pháp tấn công, cố tình dùng pháp thuật trừ tà trợ giúp nữ chính.
Người này quá lợi hại!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Công tử Vô Ưu: “Ta chuẩn bị sẵn sàng, công tâm là chính, thiết lập mai phục.
Giản Hành Chi, ta không tin ngươi không tới.”
Chim sơn ca: “Chủ nhân, bọn họ lấy bánh nướng chặn cửa, thư không vào được.
Còn nữa, lính gác cổng thành nói bọn họ đã bỏ chạy trong đêm rồi!”
Công tử Vô Ưu: Một đám bánh nướng(*)!!!
(*) Bánh nướng phiên âm là shāobǐng, đọc hơi giống Shǎ bī ( 傻逼 ) có nghĩa là “ngu ngốc”
------oOo------