Vi Sư Phụ

Chương 19: Chương 19





Về tới căn nhà gỗ đó, lại được nhìn thấy cây La Tỏa to lớn, Tang Lạc liền quên hết tâm trạng rối bời, trở nên vui vẻ trở lại.

nơi đây đối với nàng mà nói có ý nghĩa không tầm thường, đây là nơi nương thân duy nhất của nàng trong thế giới này.

Là con người, dù ở thời đại nào cũng vậy, đều cần một mái ấm có thể che mưa che gió.

Ngôi nhà trong trái tim hoặc là ngôi nhà theo nghĩa thực tế.
“Sư phụ, chúng ta cùng nhau ăn bánh đi!” Tang Lạc ỷ bản thân cho dù tính tuổi thật thì vẫn nhỏ hơn sư phụ nên gần đây nàng luôn không ngại ngùng mà làm nũng.

Lúc này Tang Lạc chớp chớp mắt mong đợi nhìn Phó Thanh Viễn, còn tay thì đung đưa tay áo của chàng, bộ dạng y như cô bé nhỏ nhắn.
Phó Thanh Viễn không chút do dự liền đồng ý, vài ngày nữa chàng lại phải ra ngoài đi làm nhiệm vụ hái Thúc Ngọc Thảo, chắc nửa năm nữa cũng không thể quay về, bây giờ nên ở bên cạnh đồ đệ nhiều một chút.

Đồ đệ là một đứa trẻ còn nhỏ, nên vẫn cần có người chơi cùng.

Nhưng đồ đệ hiểu chuyện không bao giờ mở miệng nói mà đều ngoan ngoãn xem sách tu luyện, người là sư phụ cũng không kìm được muốn thuận theo chút.
Tang Lạc cười khúc khích, nàng lanh lẹ lấy túi bánh trong túi trữ đồ của mình.

Sau khi lấy ra, Tang Lạc mở tờ giấy dầu gói bánh và đặt trên bàn gỗ chỗ ban công.

Tang Lạc tính tìm vài cái đ ĩa đựng bánh, nhưng nàng nhớ trong nhà không có thứ gì gọi là cái đ ĩa.

Sư phụ nàng không bao giờ ăn cơm hay thức ăn gì đó thì làm sao có đ ĩa, đúng rồi, cái bát lần trước nàng ăn cháo cũng là sư phụ cố tình đi mua, và cũng chỉ mua có một cái!
Tang Lạc chẳng thiết thở dài, nàng trực tiếp đặt những chiếc bánh trước mặt sư phụ của mình.

Tang Lạc không nhận ra được những chiếc bánh trên bàn là bánh gì, nhưng điều này cũng không ngăn cản được nàng trở thành một tín đồ ăn uống.


Bánh ngọt hay gì đó, thèm ăn đã lâu rồi, thỉnh thoảng được ăn một lần thì thật là ngon không gì sánh bằng~
Tang Lạc lấy một miếng bánh có hình tròn màu hồng rồi nhẹ nhàng cắn một miếng, ngay sau đó nheo mắt một cách thỏa mãn.

Vị ngọt trong miệng đánh thức vị giác đã ngủ quên nhiều năm của nàng, lúc này Tang Lạc cảm động đến nỗi cảm thấy thế giới này vẫn còn rất tươi đẹp, ít nhất là sau bao nhiêu năm nàng lại được ăn những món ngon lành này.
Vui vẻ ăn liền mấy cái làm Tang Lạc bị nghẹn.

Nàng bất giác nhìn sang sư phụ đối diện, còn chưa kịp mở miệng, Tang Lạc đã thấy lo lắng, lỡ như sư phụ người trực tiếp hội tụ một quả cầu nước cho nàng uống…
“Bị nghẹn?” Phó Thanh Viễn vốn đang yên lặng quan sát đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Tang Lạc gật đầu, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào tay của sư phụ, lỡ như sư phụ thật sự hội tụ quả cầu nước cho nàng uống như lần trước từng hội tụ một quả cầu nước cho nàng rửa chân thì nàng có phải uống không? Đợi đã, như vậy sao cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy.
Phó Thanh Viễn khẽ đưa tay lên, Tang Lạc chuyển động nhãn cầu của mình theo bàn tay đó, vô thức nín thở.

Dưới tay của Phó Thanh Viễn đột nhiên xuất hiện một chiếc cốc lớn màu vàng đồng, trong cốc còn đựng nước màu trắng sữa.
Còn may không phải hội tụ một quả cầu nước cho nàng uống, Tang Lạc thở phào nhẹ nhõm, một tiếng ừng ực, bánh bị nghẹn ở cổ cứ đơn giản như vậy mà trôi xuống.

Tang Lạc dừng lại một chút, lặng lẽ cầm chiếc cốc lớn bằng đồng lên.
Nước trong đó nàng được sư phụ cho uống qua một lần, khi nàng vừa mới trở thành đồ đệ của sư phụ, sau này sư phụ cũng lấy cho nàng uống.

Từ lúc bắt đầu chỉ uống một chút, đến bây giờ có thể uống hết một bình ngọc… nhưng mà sư phụ bây giờ trực tiếp lấy luôn một chiếc cốc lớn bằng đồng như vậy, có chắc là uống vào sẽ không sao không.
Nghe sư phụ nói đây là nước linh tuyền, mỗi lần đưa cho nàng uống đều được đựng trong một chiếc bình ngọc, trông rất có đẳng cấp.

Cho nên nàng cứ nghĩ rằng đây là của sư phụ cất giữ nhiều năm, bây giờ tùy tiện lấy ra một cốc lớn như vậy, hơn nữa đựng trong chiếc cốc lớn bằng đồng này đột nhiên thấy đẳng cấp hạ xuống rất nhiều.
Chẳng lẽ mỗi lần uống hết nước linh tuyền này thì tu luyện sẽ dễ dàng hơn, hay đó chỉ là ảo giác của nàng? Cũng giống như những bộ y phục mắc tiền đã mua, trước khi xuyên không cũng cảm thấy rất đẹp, nhưng thật ra cơ bản chúng cũng giống như những bộ y phục được bán trên phố với giá mười mấy đồng một bộ đó thôi.
Tang Lạc uống một ngụm lớn nước từ chiếc cốc lớn bằng đồng trong khi đang suy nghĩ mông lung.

Nàng thận trọng cảm thụ một chút thì lại cảm thấy hình như không phải ảo giác tâm lý, thật sự uống hết cái này, làn sương trong cơ thể nàng dường như di chuyển nhanh hơn.

Nếu như nói ngày thường là chậm rãi tản độ, thì bây giờ chính là tốc độ chạy bình thường.

Phó Thanh Viễn nhìn đồ đệ ngẩn người uống nước linh tuyền thì cũng không làm phiền, yên lặng ngồi đó bắt đầu tu luyện.

Lúc nãy trong không gian nhất thời không có bình ngọc rỗng nên tiện tay lấy một cái cối có chày bằng đồng để đựng nước linh tuyền, hình như có chút hơi nhiều.

Nhưng bây giờ chắc đồ đệ đã có thể thử tăng liều lượng rồi, có lẽ là không sao.
Phó Thanh Viễn lặng lẽ tu luyện, Tang Lạc lặng lẽ ngẩn ngơ, nàng lúc này đã gửi gắm tâm tư của mình vào cốc linh tuyền trên tay rồi.

Thấy sư phụ tiện tay lấy một thứ để đựng linh tuyền cho nàng dùng mà không một chút đau lòng, cộng thêm hiệu quả của linh tuyền, điều đó thật sự khiến cho Tang Lạc, người đã đọc nhiều tiểu thuyết không gian nghi ngờ sư phụ mình cũng có một không gian.

Kết quả càng nghĩ lại càng thấy đúng là như vậy, Tang Lạc cũng không ngẩn ngơ nữa, nhìn chằm chằm vào sư phụ, vặn vặn những ngón tay nhẹ giọng nói:
“Sư phụ, người… cũng có không gian phải không?”
Giờ mới nhận ra điều đó sao, chàng nghĩ đã thể hiện quá rõ ràng rồi.

Phó Thanh Viễn mở mắt ra, gật đầu bình tĩnh như thường.
Tang Lạc nhìn thấy sư phụ thẳng thắn không chút giấu giếm như vậy thì có chút cảm động.

Sư phụ luôn cảnh giác với mọi người mà lại sẵn lòng tin tưởng nàng, chuyện này thật đáng mừng~
Tang Lạc sớm đã biết chuyện nàng có một không gian là không thể giấu được sư phụ, dù sao hiện tại nàng vẫn còn quá non nớt, rất dễ bị sư phụ phát hiện, đến lúc đó làm không khéo nói không chừng sẽ trở thành một cái gai kẹt giữa hai người.

Nếu chắc chắn sẽ bị sư phụ phát hiện chi bằng chủ động nói ra, hơn nữa nàng sãn sàng tin tưởng người sư phụ này nên đã chủ động nói ra.
Nhưng Tang Lạc không ngờ rằng nếu sư phụ cũng có không gian, chàng sẽ sẵn lòng cho nàng biết.

Sự thân thiện và quan tâm từ trước đến giờ của nàng xem như không vô ích.

Muốn có được sự quan tâm của người khác, trước hết bản thân cũng phải học cách biết quan tâm người ta đã.


Muốn có được sự tin tưởng của người khác, bản thân cũng phải học cách tin tưởng đối phương.

Tang Lạc luôn hiểu những đạo lý này.

Nàng cũng thật lòng xem sư phụ là người thân để nương tựa.
Nàng sẵn sàng tin tưởng quan tâm sư phụ, cùng chàng nương tựa nhau sống trong thế giới này.

Và giờ giờ cũng thể hiện ra ý tin tưởng nàng, chuyện này làm sao có thể khiến cho Tang Lạc không vui được~ Cứ như vậy, chuyện không gian nhất thời đã bị Tang Lạc quên đi.
Dương dương tự đắc nhấp một ngụm nước linh tuyền trong chiếc cốc bằng đồng, Tang Lạc ngồi trên ghế không nhịn được đung đưa bàn chân.

Hai người họ thật không hổ là sư đồ với nhau~ Giữa hai sư đồ mà cứ giấu giấu giếm giếm thật không hay chút nào~ Và cứ như thế, Tang Lạc cảm thấy nàng và sư phụ lại gần gũi với nhau nhiều hơn.
Phó Thanh Viễn vẫn đang âm thầm quan sát đồ đệ, nhìn bộ dạng hiện tại của nàng, ánh mắt chàng xuất hiện nét dịu dàng.

Đối với Phó Thanh Viễn mà nói, tiểu đồ đệ của mình thật hật sự rất dễ hiểu, tâm trạng đều thể hiện hết lên khuôn mặt.
Vậy cũng phải, bao nhiêu năm qua lần đầu tiên chàng thấy có người vì sự tin tưởng của chàng mà cảm thấy vui.

Có một tiểu đồ đệ ngoan ngoãn thân thiết như vậy, cảm giác này thật sự dễ dàng khiến người ta quyến luyến.

Đặc biệt, khi thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tỏa nắng và ánh mắt quan tâm của đứa trẻ này, chàng bất giác cũng bị lây nhiễm.

Nếu là trước đây, bản thân chàng cũng không dám tin một ngày nào đó dần dần trong lòng chàng luôn có sự hiện diện của đứa trẻ này.
Chỉ có thể nói rằng, cuộc gặp gỡ giữa con người với nhau là một định mệnh không thể cưỡng lại được.

Chàng và đứa trẻ này lại có duyên phận sư đồ với nhau như vậy.
Tang Lạc tự cảm thấy bây giờ đã gần gũi hơn với sư phụ rồi, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngọt ngào hơn, nếu có cái đuôi ở phía sau nói không chừng lúc này đang vẫy đuôi xoay vòng.
“Sư phụ sao người vẫn không ăn vậy, cái này ngon nhất, cái này nữa, sư phụ người ăn thử đi~” Tang Lạc nhìn Phó Thanh Viễn yên lặng ngồi một chỗ không ăn miếng bánh nào nên bèn cầm một miếng đưa đến cửa miệng của sư phụ.

Tang Lạc tựa vào bàn ưỡn hơn nửa người qua bên đó, tay vừa đủ chạm đến cửa miệng của Phó Thanh Viễn.
Đồ đệ mãi mới có chút da chút thịt, tươi cười như hoa, cầm miếng bánh cũng theo đảo qua đảo lại trước mặt chàng.
Tay giơ lên có chút tê cứng, Tang Lạc cũng không từ bỏ, cứ nhìn sư phụ bằng ánh mắt của một con vật nhỏ.

Phó Thanh Viễn nhìn sang chỗ khác, hơi cúi đầu xuống, cắn một miếng trên chiếc bánh đó.
Thấy sư phụ ăn rồi Tang Lạc mới cười khúc khích ngồi lại vào chỗ, cũng vừa nãy, Tang Lạc đột nhiên phát hiện, được chàng dung túng rồi trêu ghẹo sư phụ một chút cũng thật thú vị~ nhìn thấy sư phụ không quen nhưng cũng không thể từ chối, cuối cùng vẫn không nói gì mà thuận theo ý của nàng, thật là một sư phụ tốt~
Vui quá hóa buồn cũng chỉ có Tang Lạc.

Sau khi Phó Thanh Viễn nuốt miếng bánh trong miệng, chàng lặng lẽ đứng dậy trực tiếp rút kiếm Thanh Dương ra biến thành thanh kiếm khổng lồ, sau đó ném Tang Lạc đang chết lặng lên trên, cuối cùng thanh kiếm khổng lồ chở theo một mình Tang Lạc dừng lại ở một độ cao cách cây La Tỏa hai mươi mét.
Những hành động rất nhanh liên tiếp của Phó Thanh Viễn, Tang Lạc vẫn chưa kịp phản ứng.

Đến khi hồi thần lại, nàng đã ở trên cây kiếm Thanh Dương khổng lồ, trong tay cầm cái bánh bị sư phụ cắn mất một miếng từ trên cao nhìn xuống khu đất này.
“Vi sư thấy con vẫn chưa quen với việc đi trên cao, không lâu sau con phải học ngự kiếm, bây giờ hãy làm quen với việc đứng trên kiếm trước.” Phó Thanh Viễn tuy đang đứng trên ban công nhưng giọng nói lại vang bên tai của Tang Lạc.
Tang Lạc nghe những lời này của sư phụ chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, trong lòng trỗi dậy một cảm giác thê lương tự gây nghiệt không thể sống.

Lúc nãy còn xúc động sư phụ dễ trêu đùa, bây giờ sự trừng phạt nhỏ của sư phụ đã đến.

Nhưng sư phụ nói cũng đúng, như vậy cũng là tốt cho nàng.

Thật sự nàng cần phải làm quen với việc ngự kiếm, nếu không mỗi lần ngự kiếm cũng phải ôm chặt lấy đùi của sư phụ, bộ dạng đó nhìn không đẹp chút nào.
Tang Lạc ngồi xổm trên thanh kiếm cổ vũ bản thân, tiện tay nhét chiếc bánh bị Phó Thanh Viễn cắn mất một miếng trong tay vào miệng của mình.
Nuốt miếng bánh trong miệng, ngồi xổm thấy có chút tê chân nên Tang Lạc thử từ từ đứng thẳng lên, kiềm chế ánh mắt chỉ nhìn vào thân kiếm chật hẹp.

Nhưng cho dù là vậy, vẫn có thể vô tình nhìn thấy bên dưới.

Toàn thân cứng đơ, chân hơi tê, khó khăn lắm mới đứng lên được, Tang Lạc cảm thấy hai mắt của mình gần như đông cứng lại.

So với lần trước nàng cảm thấy sợ hãi hơn, bởi vì lần này không có sư phụ bên cạnh, không có cảm giác an toàn.
Trên đầu là bầu trời, bốn phía xung quanh trống rỗng, dưới chân là khoảng cách cao như vậy, nàng lại đứng ở một nơi nhỏ bé như thế, loạng choạng bất cẩn một chút là sảy chân rơi xuống.
Tang Lạc cứ đứng thẳng đơ trên thanh kiếm lơ lửng trên bầu trời nhìn khung cảnh một lúc lâu, đến tận khi ánh hoàng hôn rực rỡ rời khỏi ngôi nhà nhỏ của họ.

Tang Lạc đứng trên thanh kiếm cũng không nhìn thấy mặt trời lặn.

Cũng may Tang Lạc đã thích nghi được một chút và cử động đôi chân tê cứng của mình, chỉ là cử động này không giữ được thăng bằng, cuối cùng nàng rơi thẳng xuống dưới..