“A Tử, cô nhìn ngọn núi đó lâu lắm rồi, rốt cuộc cô nhìn đủ chưa vậy ~” Yến Vũ uể oải nằm dưới gốc cây, miệng ngậm một cọng cỏ la lên.
Tang Lạc chợt tỉnh táo trở lại, không giấu được nỗi cô đơn nở nụ cười nói: “Người ta muốn tìm không còn ở đây nữa, A Vũ, chúng ta đi thôi.”
Đã một tháng kể từ khi nàng từ hoang giới đến đây, đồng hành cùng với Yến Vũ từ Vô Nguyên giới đến Linh Quang giới này. Sau khi đến Linh Quang giới này, nơi nàng cảm thấy quen thuộc từ tận đáy lòng nhưng lại có vẻ xa lạ, tất cả những may mắn trước đó của nàng đều bị thực tại làm tan vỡ không một chút thương tiếc.
Linh Quang giới này quả thực chỉ có lục đại tông môn như lời Yến Vũ nói, thất đại tông môn mà nàng từng nghe nói đến bây giờ vẫn còn là một môn phái tu chân cấp trung.
Dù khó tin đến đâu, nàng cũng phải tin vào một sự thật. Nàng đã quay trở lại hai trăm năm trước mà không rõ lý do chính xác, thậm chí người sư phụ mà nàng đang tìm kiếm đã ra đời chưa nàng cũng không biết.
Nàng vẫn không bỏ cuộc tìm đến ngôi nhà lúc trước của nàng và sư phụ, nhưng đúng như dự đoán, nơi đây chỉ là một ngọn núi bình thường, không có ngôi nhà gỗ nhỏ ẩn sau vách núi cùng với cây La Tỏa quen thuộc nào cả.
Bây giờ, với khoảng cách thời gian hai trăm năm thế này, nàng phải làm sao mới có thể tìm được người sư phụ mà nàng yêu thương đây? Sự ngỡ ngàng trong mắt của Tang Lạc làm cho Yến Vũ bên cạnh cũng không chịu đựng được, nàng ấy gãi gãi đầu, đoạn thở dài bật dậy vỗ nàng một cái ngã xuống bãi cỏ.
“Lần này không tìm được thì thôi, cô còn muốn đi chỗ nào tìm, dù sao ta cũng không có việc, ta sẽ đi cùng với cô. Cũng quen nhau một tháng rồi, ta cảm thấy cô khá hợp khẩu vị với ta. Này, sau này chúng ta là tỷ muội, có việc gì phiền não cứ nói với đại tỷ, đại tỷ sẽ cho muội ý kiến ~”
Tang Lạc trở mình nhìn bầu trời xanh trên đầu, nghe những lời này của Yến Vũ, trong mắt nàng cuối cùng cũng hiện lên chút vui mừng. Yến Vũ có thể được coi là bằng hữu tốt nhất của nàng trong thế giới này, tuổi của hai người cũng tương đương nhau, tu vi cũng không chênh lệch nhiều, hơn nữa con người Yến Vũ vui vẻ nhiệt tình và cẩn thận một cách đáng ngạc nhiên. Trong khoảng thời gian này nàng ấy cũng đã dạy cho nàng rất nhiều điều, nếu như không có Yến Vũ ở bên cạnh, một mình nàng chắc cũng sẽ nếm chút khổ cực.
Nàng thật sự cảm thấy nhẹ nhõm khi có thể gặp được một bằng hữu có tính cách hợp với mình như vậy ở đây. Nhưng mà, nàng phải giải thích thế nào về chuyện mình đến đây từ hoang giới nào đó của hai trăm năm sau đây. Hơn nữa người sư phụ mà nàng đang tìm kiếm có thể tồn tại trên thế giới này, nhưng đó không phải là sư phụ mà nàng đang tìm kiếm nữa. Điều nàng lo lắng nhất không phải là mình, mà là sư phụ ở lại một mình ở hoang giới, nàng không thể tưởng tượng được nếu cả đời nàng cũng không thể trở về được nữa thì sư phụ một mình đi tìm nàng sẽ trở nên như thế nào.
Nàng tin sư phụ sẽ luôn tìm kiếm nàng, cũng giống như nàng sẽ không từ bỏ ý định tìm kiếm sư phụ.
“Ta không sao, A Vũ, ta sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
“Thấy cô cả ngày mặt mày ủ rũ thật sự phiền chết đi được, cô có thể tự mình nghĩ thoáng là tốt rồi. Như vậy đi, trước khi cô tìm được thì ta sẽ luôn ở bên cạnh cô.” Yến Vũ hất mái tóc dài của mình, tỏ vẻ không quan tâm.
“Tỷ không có việc gì sao?”
“A ha, ta có việc chứ, có rất nhiều việc, nhưng ta của hiện tại không làm được. Thế nào, có muốn nghe chuyện của tỷ tỷ không?” Yến Vũ ngồi phịch xuống, hai tay chống phía sau lưng.
“Gia đình ta ở trong giới tu chân thượng đẳng, cha ta là chưởng môn của một môn phái cấp trung trong giới đó, cho nên từ rất lâu ta là một đại tiểu thư của một môn phái. Nhưng vì ta còn quá nhỏ nên những chuyện lúc đó ta cũng không nhớ rõ nữa, nói tóm lại trong gia tộc ta có bộ công pháp tu luyện đặc biệt mà người khác luôn muốn có được nên bị một môn phái khác có thế lực hơi lớn chút diệt môn, đương nhiên là trong bí mật. Bộ công pháp của gia tộc ta bị họ cướp đi một phần, người duy nhất sống sót là ta mang theo một phần khác của bộ công pháp trốn khỏi nơi đó.”
“Mang trong người thảm án diệt môn huyết hải thâm thù, mang theo một phần bộ công pháp không thể tu luyện chạy trốn khắp nơi, thấy sao, những chuyện từng trải của đại tỷ cô là ta đây siêu huyền thoại đó chứ ~” Yến Vũ nở nụ cười rực rỡ như thể người tan cửa nát nhà trong câu chuyện đó không phải là nàng ấy.
“Bây giờ còn có người truy sát tỷ không, hai tu sĩ ở cạnh tỷ hôm chúng ta lần đầu tiên gặp mặt chính là người đến truy sát tỷ đúng không?” Tang Lạc nghiêm túc hỏi.
Yến Vũ sững sờ sau đó vỗ đùi cười lớn, “Chỉ có cô tin tưởng những gì ta nói thôi, những lời nói này ta nói ở chỗ khác người ta không tin đó ha ha ~ A Tử, cô đúng là người ngây thơ nhất mà ta gặp trong suốt quãng đường tu chân từ trước đến nay.”
“Khi nói những lời đó trông tỷ rất buồn.” Tang Lạc lặng lẽ nhìn nàng ấy.
Yên Vũ không cười nữa, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn, “Cho nên ta mới nói cô rất hợp mắt với ta, không sai, đây quả thực là một sư thật. Đáng tiếc trên thế giới này có những người thích coi sự thật là một lời dối trá. Yên tâm đi, đã hơn hai mươi mấy năm rồi, họ sớm đã tưởng ta chết rồi, hai nam tu sĩ ghê tởm lần đó chỉ qua là thấy sắc nảy sinh d/ục vọng thôi, những chuyện này rất bình thường.”
Trong mắt Yến Vũ hiện lên vẻ u ám, cũng không biết là đang nghĩ đến chuyện gia tộc tan nát, hay là nhớ đến chuyện hai nam tu sĩ đó c/ưỡng b/ức nàng ấy.
“Vậy tỷ mang theo bộ công pháp đó lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao? Bây giờ tỷ có nơi muốn đi hoặc có việc muốn làm không?” Tang Lạc bị vẻ u ám trong mắt của nàng ấy làm giật mình rồi hỏi.
“Bộ công pháp đó, trước khi chết phụ thân ta đã dặn đi dặn lại là ta không được luyện, cho nên ta sớm tìm chỗ cất giấu rồi. Còn về chỗ để đi… ta đã lang bạt hơn hai mươi mấy năm rồi, hơn nữa sau này nếu như không có tai nạn gì xảy ra, ta cũng sẽ tiếp tục lang thang không mục đích như một tu sĩ tự do.”
Yến Vũ nói một cách bình tĩnh nhẹ nhàng khiến Tang Lạc ngay lập tức nghĩ đến bản thân, bây giờ nàng cũng không phải như vậy sao. Yến Vũ muốn báo thù, nàng muốn trở về hoang giới đi tìm sư phụ, nhưng họ đều không làm được và cũng không nơi nương tựa.
“Nhìn xem, ta cô đơn một mình không có gì phải lo lắng, nơi ở không cố định, nếu cô đồng ý ta cùng cô đi tìm người cô muốn tìm.” Yến Vũ lại quay lại là một cô nương tươi cười vui vẻ, vỗ một cái sau đầu Tang Lạc đang ngơ ngác. “Thật hiếm khi gặp một cô nương ngốc nghếch như cô, xem như báo ân vậy.”
Tang Lạc lao đến ôm lấy Yến Vũ trong lúc nàng ấy không để ý, “A Vũ, tỷ thật tốt, thành thật mà nói một mình ta thật sự không biết làm thế nào.”
Yến Vũ chán chê muốn thoát khỏi cái ôm của Tang Lạc, nhìn vào hai cục u cao ngất trước ngực nàng, nàng ấy làm ra vẻ khinh thường mà nói: “Có ngực hay lắm sao? Lớn hơn ta hay lắm sao? Tỷ tỷ đây đâu phải là không có!” Nàng ấy nói mà ưỡn ngực ra.
Tang Lạc: “…” Quả nhiên phụ nữ đều quan tâm đến bộ ngực lớn nhỏ của mình.
Những ngày sau đó, hai người bắt đầu lang thang khắp Linh Quang giới một cách không có mục đích. Bởi vì Tang Lạc đã từng đào được một khối linh tinh lớn, ở hoang giới cũng không dùng được nên bây giờ trong không gian của nàng vẫn còn chất đống rất nhiều linh tinh, đủ cho hai người dùng, tạm thời hai người họ không cần phải lo kế sinh nhai.
Tang Lạc vẫn còn nhớ khi nàng lấy ra một linh tinh nhỏ và nói với Yến Vũ rằng nàng vẫn còn một ít, cả người Yến Vũ như biến thành một con chó con vẫy đuôi bên cạnh nàng, vây xung quanh nàng xin nàng mời nàng ấy uống linh tửu. Nàng ấy hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo như trước nữa, thỉnh thoảng giả vờ như một tiểu nhân ân cần khiến Tang Lạc nhìn thấy cũng muốn cười.
“Sau này nếu ta có nhiều linh thạch thì sẽ mua mấy ngàn vò rượu ngon, tìm nơi chôn cất nó, sau đó muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, thật tuyệt vời ~” Yến Vũ nói như vậy, khoác vai của Tang Lạc nhấp một ngụm rượu, “A Tử vẫn còn là một đứa con nít, vốn dĩ không biết rượu là điều tốt ~”
Tang Lạc đỏ bừng mặt khi bị ép uống một ngụm, không còn cách nào khác đành ngồi trên một cây cao, phơi nắng cùng với con ma men bên cạnh. Yến Vũ thèm rượu nàng cũng xem như hiểu sâu sắc rồi. Bàn đến chuyện uống rượu, so với Yến Vũ nàng như một lớp cặn dưới đáy với sức chiến đấu chưa đến một năm. Nói đến chuyện này, nàng chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ mình uống rượu, sư phụ có biết uống rượu không? Không chừng cũng giống như nàng, uống một ngụm rượu thì mặt sẽ đỏ bừng lên?
Khi nghĩ đến điều đó Tang Lạc không thể nhịn được cười, nhưng ngay sau đó nàng không cười ra được nữa, nàng phát hiện mình rất nhớ sư phụ, thật sự rất nhớ rất nhớ. Rất muốn, nhìn thấy chàng, ngay lập tức lao vào vòng tay chàng, rồi cả đời cũng không rời đi.
Yến Vũ đang uống rượu thì đột nhiên bị Tang Lạc ngồi bên cạnh giật mất vò rượu.
“Làm gì vậy? Ta uống xong vò này thì không uống nữa.” Yến Vũ bĩu môi, nàng ấy tưởng rằng A Tử không thể chịu được hành vi cứ uống rượu suốt của nàng ấy, liền nhanh chóng hứa.
Ai biết được cô nương này cầm lấy vò rượu nghiêm túc nói: “Nếu ta uống say tỷ nhất định phải ngăn cản ta làm chuyện ngu xuẩn.”
Yến Vũ sững sờ trước sức mạnh đột ngột của nàng, vô thức gật đầu một cái, sau đó cứ như vậy nhìn người mà lần trước uống một ngụm rượu đã sặc hết nửa ngày ia ừng ực uống hết vò rượu, đến nỗi mặt đỏ tía tai cũng không dừng lại. Đến khi Yến Vũ phản ứng lại định ngăn cản thì phát hiện chỉ còn lại một chút.
Yến Vũ giật nảy mình, giữ lấy vai của Tang Lạc mà lắc, “Nè, cô không sao chứ.”
Tang Lạc ôm lấy vò rượu, mặt đỏ bừng nhìn về phía mặt trời, đột nhiên buông lỏng tay làm vò rượu rơi xuống gốc cây vỡ thành nhiều mảnh.
“Ơ kìa, cũng may vẫn còn một ngụm, đổ đi như vậy thật lãng phí.” Yến Vũ còn đang âm thầm thương tiếc một lúc phần rượu bị lãng phí thì đột nhiên bị tiếng khóc bên cạnh làm giật mình.
“Hu hu hu, sư phụ! Sư phụ của con! Con muốn sư phụ! Con muốn đi tìm sư phụ! Hu hu hu ~” Tang Lạc luôn trầm mặc dịu dàng tự nhiên khóc thét lên, vừa khóc vừa rơi nước mắt, nói rồi nhảy từ trên cây xuống.
“Chờ đã, cô muốn đi đâu vậy A Tử!” Vốn dĩ không nghĩ tới cô nương này lại say đến mức phát điên nhanh như vậy, không nhịn được đau đầu mà đuổi theo.
Tang Lạc chỉ nhớ lúc đó mình đột nhiên nhớ tới sư phụ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu nên đã giật lấy vò rượu cay xè của Yến Vũ mà uống, sau đó khi uống xong thì cảm thấy đầu choáng váng, nàng không còn biết gì nữa.
Kết quả là nàng mở mắt ra với cơn đau đầu như muốn vỡ tung, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt đen sáng trong vòng tay nàng đang nhìn nàng. Nói chính xác hơn là nàng đang ôm chặt một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi, cả người dơ dáy bẩn thỉu, đứa trẻ này vẫn đang mở to mắt nhìn nàng một cách sợ hãi, hình như sợ đến nỗi không dám vùng vẫy.
Chẳng lẽ là… sau khi nàng uống say đã tỏ thái độ cợt nhã với đứa trẻ dễ thương chưa thành niên này? Tang Lạc cảm thấy pháp thuật hỗn hào mà mình sử dụng để che đậy khuôn mặt đã bị nứt ra rồi.