“Phiền phức đến rồi!”
Điện thoại liên tục reo như đòi mạng. Tổng cộng 21 cuộc gọi nhỡ, tính luôn lần này. Còn không nghe điện thoại sập nguồn mất.
Thư ký Đình lén nhìn Dịch Phong. Nhận được một cái chớp mắt, thư ký Định chạy ra ngoài nghe điện thoại. Hì hục thở lấy lại hơi thở, anh bắt máy:
“Alo, tiểu tổ tông của tôi ơi!”,
“Chú Đình, chú nói với chú Dịch rằng tôi vừa đánh nhau với bạn. Chú ấy còn không đến tôi sẽ bị đuổi học.”
Thật ra Khương Khiết Nhi đang ngồi ở trường ăn cơm cùng bạn bè vốn chẳng có đánh nhau gì hết. Cô nói vậy là để chọc giận Dịch Phong. Dùng cách này để chú ấy để ý đến cô hơn. Thế mà gọi tận 21 cuộc mới bắt máy. Cô khóc lớn:
"Xem ra chú ấy không quan tâm tôi rồi! Huhu..."
Thư ký Đình tặc lưỡi do dự. Bởi vì trước khi họp, Dịch Phong có căn dặn nếu không phải là chuyện quan trọng đừng làm phiền hắn.
“Chuyện này có tính là quan trọng không?”
Đang suy nghĩ thì Khiết Nhi hét vào điện thoại:
“Không đến thì thôi.”
Thư ký Đình quýnh quáng. Ai còn không biết Khương Khiết Nhi là cục cưng của Khương lão gia - ông trùm cũ trong giới hắc bang. Mà Dịch Phong lại gọi Khương lão gia một tiếng “anh".
“Tiểu tổ tông ơi, Dịch thiếu đang bận họp. Tôi sẽ qua đó ngay.”
“Nếu là chú, tôi không cần!”
“Alo tiểu tổ tông…Alo…”
Khiết Nhi giận dỗi tắt máy, dĩa cơm trước mặt nuốt không trôi.
Cô đứng dậy bỏ đi làm cho bạn học Linh Đan phải chạy theo:
“Khiết Nhi, cậu sao vậy?”
“Hừ!”, Khiết Nhi cứ đi không thèm trả lời.
Cho đến khi Linh Đan kéo tay cô:
“Khương Khiết Nhi, có phải vì chuyện bài báo chú Dịch của cậu sắp đính hôn không?”
Khiết Nhi chững bước, lòng bàn tay siết chặt. Móng tay bấm vào da thịt suýt nữa bật máu. Hành động này của cô làm cho Linh Đan càng chắc chắn hơn.
“Đúng rồi chứ gì!”
Khoé mắt Khiết Nhi giật giật, cô còn chẳng hiểu nổi bản thân mình. Tự nhiên như không lại thấy đau lòng khi nghe tin chú Dịch chuẩn bị đính hôn với người phụ nữ khác.
Khiết Nhi cố chấp:
“Không phải vì chuyện đó. Mà bởi vì chú ấy có hứa cho đến khi mình học hết Đại học mới kết hôn. Mình ghét người nào không giữ lời hứa!”
Linh Đan cười trừ:
“Chú ấy đã 35 tuổi còn gì? Bây giờ không lấy vợ sinh còn đợi tới khi nào?’
Mắt Khiết Nhi đỏ hoe. Cô khó chịu dụi mắt chạy đi:
“Tóm lại, tớ ghét người lớn không biết giữ lời.”
Linh Đan thở dài. Chắc có lẽ bạn thân của mình đã phải lòng ông chú đó rồi. Cũng phải, ai bảo Dịch Phong vừa đẹp trai, tài giỏi lại còn ngầu làm gì?
Linh Đan tặc lưỡi:
“Đáng tiếc không phải gu của mình. Khiết Nhi… Khiết Nhi… Đợi mình với Khiết Nhi…”
Hai người bạn bước ra khỏi cổng trường đã là buổi chiều cuối ngày.
Lúc này, những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Một cơn gió nhỏ thổi qua làm lá vàng trên cây nhẹ nhàng tách mình khỏi cành, rồi xoay tròn trong không trung trước khi chạm đất chạy lên mũi giày của Khương Khiết Nhi.
Năm nay, Khiết Nhi 19 tuổi, chưa từng yêu đương. Bạn nam theo đuổi không ít nhưng cô không tài nào rung động.
Ngược lại, cảm giác đối với ông chú Dịch Phong càng lúc càng kỳ cục khác lạ.
Đó gọi là gì nhỉ? Chính Khiết Nhi còn không biết.
Gió thoảng qua làm mái tóc dài bay của Khiết Nhi nhẹ bay bay. Đôi lông mi công khẽ chớp. Gương mặt thuần khiết của cô ửng hồng. Có phải vì cô sắp khóc?
Cô thở dài định bước đi, mới phát hiện dưới chân mình có một tờ rơi. Nội dung quảng cáo về việc nhẹ lương cao dành cho sinh viên.
Khiết Nhi nhíu mày đọc nội dung: “Bán trứng sao? Bây giờ bán trứng gà, trứng vịt lại nhiều tiền thế à?”
Linh Đàn ở phía sau chạy lên, vừa thở vừa nói:
“Khiết Nhi ngây thơ của tôi ơi! Trứng ở đây là “trứng người", là phạm pháp đó. Nghe nói nhiều nữ sinh bị lừa rồi.”
Khiết Nhi nhàu nát tờ giấy: “Hừ! Đúng là bọn xấu. Đợi tôi đi xử bọn chúng.”
Linh Đan hoảng hốt ngăn cản cô:
“Trời ơi! Đừng nha! Nguy hiểm lắm!”
“Đợi đó mà xem!”
Dứt lời, cô lấy điện thoại từ trong túi ra. Ấn gọi. Điện thoại lập tức truyền đến tiếng của thư ký Đình:
“Alo, tiểu tổ tông của tôi ơi!”
Khiết Nhi nhếch mép, đôi mắt tràn đầy tinh nghịch nói qua điện thoại:
"Mau nói cho chú ấy biết tôi chuẩn bị bán trứng. Bác sĩ nói lần đầu tiên bán nhiều quá sẽ bị vô sinh. Tôi vô sinh là tại chú ấy!"
“Trời ơi! Tiểu tổ tông bình tĩnh. Tôi lập tức báo cho Dịch thiếu!”
Khiết Nhi đắc ý:
“Nhanh đó nha. Tôi không có kiên nhẫn!”
Thư ký Đình chạy bán sống, bán chết xong vào cuộc họp:
“Không xong rồi Dịch thiếu ơi!”
Dịch Phong đưa tay xoa xoa thái dương. Phi vụ này làm hắn nhức cái đầu. Bây giờ lại xảy ra chuyện gì nữa?
Thư ký Đình nói:
“Dịch thiếu, Khương tiểu thư đòi bán trứng.”
Đôi mắt hẹp dài khẽ chớp.
“Có gì lạ à?”
Thư ký nuốt nước bọt mới dám nói:
“Là trứng người!”
Nghe lời truyền đạt, Dịch Phong ném luôn cái điện thoại xuống bàn:
“Bây giờ con bé đang ở đâu?”
“Dịch thiếu, vậy còn cuộc họp?”
“Giải tán. Còn họp hành gì nữa?”
Thân ảnh cáo lớn lướt qua như một cơn gió. Thoáng chốc đã biến mất trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong phòng họp.
“Thư ký Đình, còn không nhanh lên!”
“Ơ, dạ dạ!”