Triệu Tây Bối đang do dự có nên mở cửa hay không, lại nghe thấy tiếng gõ cửa rõ ràng, lần này cô không thể không đi mở cửa.
Chậm rãi đi tới cửa, trong nháy mắt kéo ra cửa, Triệu Tây Bối có chút sợ hãi, không biết ngoài cửa là ai.
“Tại sao lại là cô? “Triệu Tây Bối không nghĩ tới Yến Hiểu Mộng lại sẽ đến tìm cô trễ thế này.
Yến Hiểu Mộng lạnh lùng đánh giá nhìn Triệu Tây Bối, bây giờ Triệu Tây Bối đang mặc bộ đồ ngủ hoạt hình của Quý Phỉ Văn, mái tóc cột lên ban ngày đã được thả xuống, tóc mái gọn gàng nhu thuận dán nhẹ trên trán, đang ôm một cái gối hình con vịt, cả người thoạt nhìn chính là một bộ ngốc manh ngốc manh.
Lại ghét bỏ nhìn Triệu Tây Bối một cái, Yến Hiểu Mộng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thế nào, cô tưởng là anh họ của tôi đến gặp cô sao? Đừng giả vờ như vậy trước mặt tôi, tôi không phải anh họ, sẽ bị cô mê hoặc. Nói đi, muốn bao nhiêu tiền thì cô mới bằng lòng rời đi anh họ của tôi? " Yến Hiểu Mộng nói thẳng.
Triệu Tây Bối vốn đang buồn bực tự hỏi tại sao Yến Hiểu Mộng lại đến tìm cô, hóa ra là vì Quý Nam Tư!
“Cô lấy thân phận gì nói những lời này với tôi? "Nhìn vẻ mặt khinh thường người của Yến Hiểu Mộng, Triệu Tây Bối không muốn để ý tới chút nào.
"Cô! ” Yến Hiểu Mộng nghẹn lời trước những lời của Triệu Tây Bối. Cô ta thực sự không có tư cách để làm Triệu Tây Bối rời khỏi Quý Nam Tư, nhưng cô ta lại càng không thể đem Quý Nam Tư chắp tay nhường lại!
“Được rồi, chúng ta nói cách khác đi. Cô coi trọng thân phận của anh họ tôi cùng với địa vị và tài sản của Quý gia nên mới quấn lấy anh ấy có đúng không? Nếu như vậy thì tôi cho cô tiền, cô rời khỏi anh họ của tôi, như vậy còn tốt hơn sau này cảm giác mới mẻ của anh họ qua đi, cô một phân tiền cũng không nhận được đúng không?” Yến Hiểu Mộng kìm nén sự tức giận trong lòng, cố gắng hết sức để nói một cách bình tĩnh, chỉ là trong mắt của cô ta lại hiện lên thần sắc khẩn trương.
“Thân phận của hắn địa vị của hắn là gì? Còn có tài sản của Quý gia, liên quan gì đến tôi? "Những gì cô ấy thấy và nghe thấy ở Quý gia ngày hôm nay khiến cô ấy cảm thấy có chút không chân thực. Ngoài việc có thể mơ hồ đoán được điều gì đó, Triệu Tây Bối vẫn còn nhớ kỹ danh tính mà Quý Nam Tư đã nói lúc đầu là một quân nhân vừa mới xuất ngũ.
“Hừ! Đừng giả vờ, loại nữ nhân như cô tôi thấy nhiều rồi, vì đàn ông giàu có mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì? Cô hẳn là điều tra anh họ của tôi từ trước rồi phải không? Trực tiếp đưa ra một cái giá đi.” Thấy Triệu Tây Bối không bị lừa, Yến Hiểu Mộng nắm chặt điện thoại đã bật ghi âm, cô ta nhất định phải để bà và anh họ nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Yến Hiểu Mộng đến gặp Triệu Tây Bối tối nay là để chính miệng cô ấy nói với mình rằng cô ấy tiếp cận Quý Nam Tư vì tiền, cho nên ngay từ đầu cô ta đã bật ghi âm. Ai ngờ Triệu Tây Bối căn bản cái gì cũng chưa nói.
“Ta rất mệt, đi ngủ đây, ngủ ngon! "Triệu Tây Bối không muốn lãng phí thời gian với cô ta, lập tức xoay người đóng cửa lại.
“Cô! Cô cái đồ tiện nhân này! " Yến Hiểu Mộng bị hành động đột ngột của Triệu Tây Bối làm cho sững sờ, sau khi phản ứng lại đây, miệng không che đậy mà hung hăng mắng, nhưng cô ta cũng biết quan tâm đến hình tượng của mình, vì vậy cũng không lớn tiếng chửi bới, mà thấp giọng tức giận mắng mỏ.
Yến Hiểu Mộng tức giận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, lại không thể đem chuyện làm lớn hơn, chỉ có thể hung hăng dậm chân rời đi.
Một đường đi một đường mắng Triệu Tây Bối là đồ đê tiện vô liêm sỉ, tóm lại là đem những câu chửi tục mà cô ta biết đều ôn tập một lần.
Vừa đi một hồi Yến Hiểu Mộng phát hiện không khí xung quanh đột nhiên đông lạnh lên, vội vàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Quý Nam Tư sắc mặt âm trầm đứng ở chỗ ngoặt lầu hai, ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta.