Sau khi Phó Mặc Tranh thu dọn hành lý, thậm chí còn không nhìn xuống cái áo len trên đất, kéo vali và sách vở rời khỏi ký túc xá.
Chu Tiểu Ninh nắm chặt tay, liếc nhìn chiếc áo len trên sàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Phó Mặc Tranh có ý gì! Cô ta cho rằng quần áo tôi mặc là bẩn, không muốn sao?!”
Lý Duyệt cau mày trừng mắt nhìn cô ta: “Tiểu Ninh, đây là do cậu có lỗi. Lúc nào đấy, cậu tìm cơ hội xin lỗi Tranh Tranh đi!”
Chu Tiểu Ninh tâm cao khí ngạo, từ chối: “Tôi không muốn! Trên đời này chỉ có cô ta là thiên kim đại tiểu thư sao? Sao tôi phải quan tâm cô ta thế nào!”
Lý Duyệt không thể chịu thêm nữa, nói thêm một câu:”Tranh Tranh gần đây không có ở đây. Cậu hôm nào cũng tự ý sử dụng mỹ phẩm dưỡng da và son môi của cậu ấy còn gì? Nếu tôi là Tranh Tranh, tôi cũng sẽ tức giận. Cậu không hỏi mà đã tự tiện động vào đồ của người khác”
Chu Tiểu Ninh tức giận đến đỏ cả mắt, cô ta quát Lý Duyệt: “Bởi vì Phó Mặc Tranh có điều kiện gia đình tốt, bình thường giúp mấy người vài chuyện lặt vặt, cho nên bây giờ cô và Giản Mông đều đứng về phía cô ta, đúng không!”
Lý Duyệt không nói nên lời, thở dài nói: “Nói với cậu đúng là phí lời”
Hôm nay Lâm Bạc Thâm khai mạc phiên tòa , sau phiên tòa vào buổi chiều, anh quay lại công ty luật, giải quyết một số công việc.
Lúc chuẩn bị về nhà, đã tám rưỡi tối.
Quẹt điện thoại liếc qua thông báo và WeChat, cô gái nhỏ hôm nay không nhắn cho anh, quả là hiếm có.
Không biết em ấy đã ăn cơm chưa.
Lâm Bạc Thâm trở về nhà, nhập mật khẩu và mở cửa, đột nhiên có một thứ mềm mại rơi vào vòng tay, ôm chặt lấy cổ anh.
“Surprise!”
Lâm Bạc Thâm còn tưởng nhà có trộm, vươn tay ôm người bạn nhỏ vào lòng, nhìn xuống hỏi: “Tối nay không ở ký túc xá, sao lại tới đây?”
Phó Mặc Tranh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh không hoan nghênh em gì cả. Em còn tưởng anh sẽ ngạc nhiên, mừng rỡ”
Lâm Bạc Thâm cười, trêu đùa: “Không ngạc nhiên, mừng rỡ, chỉ có kinh sợ. Anh còn tưởng nhà bị trộm.”
“Hừ”
Lâm Bạc Thâm vung tay lên, bật đèn ở huyền quan, cả phòng sáng lên.
Ngay khi đèn bật sáng, Lâm Bạc Thâm nhìn thấy chiếc vali màu bạc cô đặt ở huyền quan.
Bàn tay nhéo eo nhỏ của cô một cái, trâm giọng hỏi: “Như này là muốn đóng quân lâu dài sao?”
“Vậy anh có hoan nghênh không?”
“Căn nhà này một nửa là của em. Anh có quyền gì không hoan nghênh”
Phó Mặc Tranh sững sờ: “Một nửa là của em là có ý gì?”
Bọn họ không đăng ký kết hôn nữa, huống chỉ không phải luật hôn nhân hiện hành quy định tài sản có trước hôn nhân không được coi là tài sản chung sao.
“Tên của em được viết trên giấy tờ nhà.”
“..” Phó Mặc Tranh có chút sững sờ.
Lâm Bạc Thâm không nói nhiều, nhìn cô đang ngơ ngác, ngón tay mảnh khảnh bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Ăn cơm tối chưa?”
Phó Mặc Tranh lắc đầu, chư ăn, sau khi kết thúc lớp học buổi sáng, cô kéo vali, gọi món mang đi.
Lâm Bạc Thâm bước vào phòng, nhìn thấy hộp thức ăn nhanh chưa đóng gói trên quầy bếp mở.
Người đàn ông đưa tay nhéo nhéo mi tâm: “Buổi trưa ăn mấy cái này?”
Phó Mặc Tranh chạy đến, ôm eo anh từ phía sau: “Ừ, em không biết nấu ăn”