Chương 23
Một làn sóng nóng rực thiêu đốt cơ thể của Mộ Vi Lan…
Cô đang ở trong một cái lò lửa lớn, người duy nhất có thể cứu cô chính là người đàn ông trước mặt cô.
Nụ hôn của anh ấy giống như một tảng băng lạnh có thể làm giảm nhiệt độ của cô, Mộ Vi Lan ưỡn người, đáp lại nụ hôn của anh…
Cô hôn lên môi anh, rồi xuống đến cằm, yết hầu…
Khi hôn đến yết hầu, cô không thể làm chủ được sức lực của mình, vô tình cắn một vết nhỏ trên yết hầu của anh.
Phó Hàn Tranh không những không cảm thấy đau mà càng như được khơi dậy ham muốn dục vọng, anh cũng giống như bị đánh thuốc, toàn thân nóng rực!
Mộ Vi Lan mất đi lý trí, ôm lấy cổ anh, ngồi lên eo anh, sự chủ động chết tiệt!
Người phụ nữ này!
Những đường gân xanh trên trán của Phó Hàn Tranh đột nhiên nảy lên, đôi mắt đen tràn đầy dục vọng, như muốn ăn thịt người phụ nữ trước mặt anh!
Cho đến khi bàn tay nhỏ của cô ấn mạnh vào giữa quần anh, máu nóng trong người Phó Hàn Tranh dâng trào lên, xông thẳng xuống bụng dưới!
Ngay khi anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Vi Lan, yêu cầu cô cởi thắt lưng, chiếc điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên!
Chiếc điện thoại reo lên một cách ồn ào, không có ý ngưng lại.
Phó Hàn Tranh cau mày, đôi mắt sắc bén liếc nhìn màn hình điện thoại, người gọi đến là chị dâu.
Anh giữ chặt người phụ nữ đang ngọ nguậy trong lòng, tay kia cầm lấy điện thoại và nghe máy
“Có chuyện gì vậy?”
Hướng Nam Tây hơi sững sờ. Giọng nói của Phó Hàn Tranh vừa lạnh lùng vừa giận dữ, rõ ràng là bị cô ta phá đám chuyện tốt đẹp.
Cô ta hít một hơi thật sâu và nói: “Hàn Tranh, xin lỗi, là tôi không chăm sóc tốt Tiểu Đường Đậu.”
Nhắc đến Tiểu Đường Đậu, Phó Hàn Tranh trấn tĩnh lại: “Đường Đậu bị làm sao?”
Hướng Nam Tây khóc lóc: “Khi Tiểu Đường Đậu đi chân đất chơi với Tiểu Hàm, hai đứa chạy loanh quanh, Tiểu Đường Đậu vô tình trượt ngã, trán đập vào tủ, chảy rất nhiều máu…Bây giờ chúng tôi đang ở bệnh viên Nhân Dân…Hàn Tranh, tôi thực sự xin lỗi…đều là do tôi không tốt…”
Dục vọng trong mắt Phó Hàn Tranh biến mất ngay lập tức và nói với đầu dây bên kia: “Tôi lập tức qua đó!”
Người phụ nữ nhỏ bé trên giường lại bám lấy anh, Phó Hàn Tranh ôm cô vào phòng tắm, đặt cô trong bồn tắm, mở vòi hoa sen với mức nước lạnh nhất!
“A…lạnh quá…”
Mộ Vi Lan trần truồng trong bồn tắm, toàn thân cô co lại vì nước lạnh, cơ thể cô vừa nóng vừa lạnh, hai cảm giác trái ngược đan xen nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhó khó chịu.
Phó Hàn Tranh đặt cô vào trong bồn tắm và nói: “Bình tĩnh lại đi!”
Khi Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô và Diệp Tử Bác nằm trên giường, suýt nữa xảy ra chuyện nam nữ, anh đã rất tức giận. Đến tận bây giờ, khi anh bước ra khỏi phòng tổng thống, sắp xếp một nữ phục vụ chăm sóc cho cô, trong lòng anh vẫn tràn ngập sự tức giận!
Mộ Vi Lan, cô và cháu trai của anh rốt cuộc có mối quan hệ gì, anh sẽ điều tra rõ ràng!
Bệnh viện Nhân Dân, bên ngoài phòng cấp cứu VIP.
Hướng Nam Tây đã khóc xong, đến khi Phó Hàn Tranh chạy đến, hai mắt cô ta sưng đỏ, nức nở nói: “Hàn Tranh, tôi thực sự không cố ý…”
Phó Trạch Hàm đứng một bên, sợ hãi thì thầm nói: “Chú, mẹ cháu thực sự không cố ý, đều là do cháu không tốt. Nếu không phải do cháu đuổi em, em sẽ không bị ngã”
Phó Hàn Tranh cau mày, giơ tay vô nhẹ Phó Hàn Tranh: “Không sao, chú không trách cháu.”
Phó Hàn Tranh cũng không trách mång Hướng Nam Tây, anh chỉ nói: “Tôi vào trong xem Đường Đậu”
Khi Phó Hàn Tranh bước vào phòng, Hướng Nam Tây mới thôi nức nở. Vừa nãy cô ta nhìn thấy một vết đỏ trên yết hầu của Hàn Tranh. Xem ra là dấu ấn của người phụ nữ đó để lại, cô ta siết chặt lòng bàn tay bên cạnh đùi.
Bước vào phòng bệnh, Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô bé đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhằm nghiền đang ngủ, hàng mi dài cong lên, trên khóe mắt vẫn còn chút nước mặt. Trán được phủ một lớp băng gạc dày, dáng vẻ đáng thương khiến Phó Hàn Tranh đau lòng.
Anh đưa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô con gái.
Cô bé ngủ không say, Phó Hàn Tranh vừa chạm vào cô bé, cô bé mở đôi mắt to tròn tỉnh dậy.
“Bố…”
Tiểu Đường Đậu vừa nhìn thấy bố, lập tức chu miệng, dang đôi tay nhỏ: “Bố ơi, ôm con!”
Phó Hàn Tranh ôm cô bé ngồi lên đùi, cúi đầu hôn lên trán của cô bé và nhẹ nhàng hỏi: “Có đau lắm không?”
“Bố ơi, Đường Đậu đau lắm, hu hu!”
Cô bé chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, khiến trái tim băng giá của Phó Hàn Tranh tan chảy, cúi đầu nhẹ nhàng nhổ vết thương của cô bé.
Phó Trạch Hàm đứng một bên, sợ hãi thì thầm nói: “Chú, mẹ cháu thực sự không cố ý, đều là do cháu không tốt. Nếu không phải do cháu đuổi em, em sẽ không bị ngã”
Phó Hàn Tranh cau mày, giơ tay vô nhẹ Phó Hàn Tranh: “Không sao, chú không trách cháu.”
Phó Hàn Tranh cũng không trách mång Hướng Nam Tây, anh chỉ nói: “Tôi vào trong xem Đường Đậu”
Khi Phó Hàn Tranh bước vào phòng, Hướng Nam Tây mới thôi nức nở. Vừa nãy cô ta nhìn thấy một vết đỏ trên yết hầu của Hàn Tranh. Xem ra là dấu ấn của người phụ nữ đó để lại, cô ta siết chặt lòng bàn tay bên cạnh đùi.Đọc truyện hay
Bước vào phòng bệnh, Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô bé đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhằm nghiền đang ngủ, hàng mi dài cong lên, trên khóe mắt vẫn còn chút nước mặt. Trán được phủ một lớp băng gạc dày, dáng vẻ đáng thương khiến Phó Hàn Tranh đau lòng.
Anh đưa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô con gái.
Khi Hướng Nam Tây và Tiểu Hàm đi vào, ông Phó cũng đi theo sau, nắm cây gậy bước vào, giọng nói nghiêm khắc: “Ta mới ra ngoài thư giãn có một ngày đã xảy ra chuyện như thế này, hai con làm người lớn kiểu gì vậy?”
Hướng Nam Tây cắn môi: “Bố, đều là lỗi của con. Con không chăm sóc tốt cho Tiểu Đường Đậu.”
Phó Chính Viễn nhíu mày, đi đến và cúi xuống nhìn đứa cháu gái đang cuộn mình trong vòng tay của Phó Hàn Tranh, nhẹ nhàng hỏi: “Đường Đậu, cháu còn đau không? Còn sợ nữa không?”
Cô bé thút thít, lắc đầu, còn an ủi ông Phó: “Ông nội ơi, Đường Đậu không đau nữa, ông nội đừng tức giận.”
Ông Phó lại đau lòng: “Cháu gái ngoan, đợi cháu khỏe rồi, ngày nào ông cũng đưa cháu đi công viên chơi.”
Tiểu Đường Đậu gật đầu, khuôn mặt nhỏ chà vào lòng Phó Hàn Tranh, giọng nói run lên vì khóc: “Bố ơi, Mộ Mộ đâu? Con nhớ Mộ Mộ.”
Phó Hàn Tranh ôm cô con gái và nói: “Sáng mai con có thể thấy Mộ Mộ rồi.”
Nhắc đến Mộ Vi Lan, ông Phó lại tức giận, giậm cây gậy trong tay và bực bội nói: “Làm mẹ cái kiểu gì thế không biết! Không chăm sóc Tiểu Đường Đậu đã đành, bây giờ Tiểu Đường Đậu bị thương phải nhập viện cũng không đến thăm! Ra thể thống gì chứ! Thật là không có một chút trái tim nào dành cho con gái! Ta thực sự nghi ngờ cô ấy có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Đường Đậu được hay không!”
Phó Hàn Tranh cau mày nói: “Được rồi, bố, mọi người về nhà đi. Một mình con ở đây chăm sóc Tiểu Đường Đậu là đủ rồi.”
Hướng Nam Tây nuốt nước bọt, chủ động nói: “Hàn Tranh, hay là chị cũng ở lại nhé.”
Tiểu Đường Đậu nằm gọn trong lòng Phó Hàn Tranh, chu miệng nói: “Bố, con muốn bố và Mộ Mộ chăm con, bố gọi Mộ Mộ đến chăm con được không?”
Phó Hàn Tranh xoa đầu cô bé: “Bố, chị dâu, hai người về nhà đi.”
Ông Phó gật đầu: “Thôi được rồi, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho ta. Sáng mai ta với dì Lan sẽ mang bữa sáng đến cho Tiểu Đường Đậu.”
Hướng Nam Tây cắn môi, đành phải ra về với ông Phó.
Đợi đến khi hai người rời khỏi phòng bệnh, Phó Hàn Tranh ôm lấy cô bé và hỏi: “Sao Đường Đậu lại bị ngã?”
Cô bé ôm lấy cổ Phó Hàn Tranh, nhíu mày nói: “Anh đuổi con, con giẫm phải nước nên trượt ngã.”