Chương 316
Tiểu Đường Đậu đến biệt thự Tiên Thủy Vịnh ở ba ngày, đêm nào Phó Hàn Tranh cũng không được ôm Mộ Vi Lan, anh mất ngủ trầm trọng.
Khi đến tập đoàn Phó Thị, Từ Khôn nhìn thấy sắc mặt Phó Hàn Tranh hai ngày nay không được tốt lắm, anh cảm thấy đó là do cuộc sống sinh hoạt vợ chồng gần đây của Boss mất cân bằng. “Boss, anh và cô Mộ gần đây vẫn tốt chứ?”
Phó Hàn Tranh cau mày lạnh lùng liếc nhìn Từ Khôn: “Anh muốn hỏi cái gì?”
“Tôi thấy anh hai ngày nay sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.”
Phó Hàn Tranh ấn thái dương, ánh mắt lóe lên một chút bất lực: “Tiểu Đường Đậu đến biệt thự Tiên Thủy Vịnh, con bé ồn ào nên tôi mất ngủ Có chắc là không phải vì Tiểu Đường Đậu muốn ngủ cũng nên chia cách thời gian riêng tư của hai vợ chống không? Đến đêm thứ tư, Phó Hàn Tranh không thể chịu đựng được nữa nên gọi điện cho ông Phó đến trường mẫu giáo đón Tiểu Đường Đậu về biệt thự của nhà họ
Phó.
Khi Tiểu Đường Đậu nhìn thấy người tới đón cô bé là Phó Chính Viễn, cô bé tò mò hỏi: “Ông nội, sao hôm nay ông lại đến đón cháu? Cháu ở Tiên Thủy Vịnh vẫn chưa ở đủ nữa!”
Ông Phổ biết lý do vì sao, ông an ùi Tiểu Đường Đậu: “Cuối năm bố cháu rất bận rộn, sắp giao thừa rồi, bố mẹ cháu để phải về đón Tết, cháu sẽ sớm được gặp hai người họ.”
Tiểu Đường Đậu cắn môi hậm hực: “Hừ, cháu thấy bố cháu không thích cháu ôm Mộ Mộ ngủ thì đúng hơn, bởi vì bố cũng muốn ôm Mộ Mộ ngủ!”
“ ”
Ông Phó khẽ họ nhẹ vài tiếng.
Sau khi Tiểu Đường Đậu trở về nhà họ Phó, cuối cùng Phó Hàn Tranh đã có một đêm ngon giấc. Mộ Vị Lan được anh ôm trong lòng, cô hỏi anh: “Tại sao trước đây em không biết anh có chứng mất ngủ?”
Cũng không nghiêm trọng làm, chỉ là ôm em ngủ sẽ tốt hơn nhiều.
Mộ Vị Lan mim cười: “Anh như vậy, em sẽ cảm thấy anh không thể sống thiếu em.
Phó Hàn Tranh không hề xấu hổ, anh ôm cô chặt hơn, củi đầu hôn lên trán cô, nhắm mắt và nói với giọng mệt mỏi: “Không thể sống thiếu vợ, có gì không đúng sao?”
Mộ Vi Lan vốn dĩ phải thẹn thùng hoặc là cảm động, nhưng lúc này cô lại rất bình tĩnh. Cô dựa vào lồng ngực của anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, cô bỗng nhiên có chút buồn bã. “Hàn Tranh, em…”
Nếu em thật sự là con gái của chủ hai, anh có sẵn sàng ở bên cạnh em không?
Giữa họ thực sự có thể có quan hệ huyết thống…
Nhưng Phó Hàn Tranh hình như đã ngủ rồi.
Anh không bị mất ngủ, nhưng cô lại dường như CÓ chút mất ngủ.
Ngày mai, cô nhất định phải hạn chủ hai ra ngoài để hỏi rõ ràng.
Ngày hôm sau, đợi Phó Hàn Tranh đến công ty làm việc, Mộ Vi Lan gọi điện cho Phó Chính Huy
Đến điểm hẹn, Mộ Vi Lan ngồi đối diện với Phá Chính Huy.
Mộ Vì Lan cầm tách trả trước mặt lên, uống một ngụm lớn rồi mới nói: “Chủ hai, cháu hẹn chủ ra đây gặp mặt, chắc chủ biết là vì sao rồi.”
Phó Chính Huy đương nhiên biết: “Cháu đã biết.”
Phó Chính Huy chưa nói xong, Mộ Vi Lan lập tức cắt ngang: “Đúng”
Sắc mặt cô rất lạnh lùng, hoàn toàn không có niềm vui khi được nhận lại người thân.
Phó Chính Huy nuốt nước bọt, ánh mắt hiện lên vẻ tội lỗi: “Vi Lan, ta….ta có lỗi với con và mẹ con. Nếu năm đó ta dũng cảm hơn, có thể gia đình chúng ta… “Cháu xin lỗi, hôm nay cháu hẹn chủ ra đây không phải muốn nghe những điều này.”
Phó Chính Huy gật đầu: “Ta biết, con sẽ không nhân ta
Mô Vị Lan kiểm chế cảm xúc, nhìn thằng Phó Chính Huy và nói: “Chủ chắc chắn, chủ không nhằm lần gì chứ?”
Phó Chính Huy cười khổ, ông biết cô sẽ không muốn nhận ông, nhưng ông không ngờ có lại muốn vạch rõ ranh giới với ông như vậy. “Con là nhóm máu AB, bố nuôi và mẹ con đều là nhóm máu A, và ta lại là nhóm máu AB, ta cũng đã làm xét nghiệm DNA, kết quả xét nghiệm xác thực chúng ta là quan hệ bố con
Mộ Vi Lan siết chặt nắm tay dưới mặt bàn. không biết là bởi vì buồn hay là vì cảm thấy quá nực cười, đôi mắt cô dần dần ướt đẫm “Mẹ cháu là người thứ ba sao?”
Phó Chính Huy sửng sở nói: “Sao có thể như vậy chứ, mẹ con là người kiên cường, ngay thẳng, sao có thể làm người thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác được. Mẹ con chưa bao giờ là người thứ ba. “Nhưng thím hai nói mẹ cháu là người thứ ba.”
“Bà ấy nói vớ vẩn!”
Phỏ Chính Huy có chút tức giận, một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh và chậm rãi nói: “Ta và mẹ con là bạn đại học, chúng ta đã yêu nhau từ khi còn học đại học rồi, nhưng lúc đó gia đình ta đã sắp đặt một mối hôn nhân cho ta rồi. Ta sợ mẹ con biết được chuyện này sẽ chia tay với ta, vì thế ta luôn che giấu bà ấy, và mặt khác ta muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân mà gia đình ta đã sắp đặt
Mô Vị Lan khe mim cười và chế giễu nói: “Như vậy, mẹ cháu vẫn là người thứ ba. Chỉ là bà ấy đáng thương, luôn bị chủ giấu giếm mà thôi”
Phó Chính Huy tỏ ra tội lỗi và áy náy: “Xin lỗi, tất cả những điều này đều là do ta không tốt
Mô Vị Lan lặng lẽ rơi nước mắt, hai mắt cô đỏ hoe, cô nhìn Phó Chính Huy có chút oán hận: “Tại sao phải nhận cháu, tại sao phải điều tra chuyện này chứ? Chủ rõ ràng biết cháu là vợ của Hàn Tranh, bây giờ nói xin lỗi có ích gì không? Cháu thà rằng cháu không bao giờ biết điều này, và cháu càng hy vọng chú chưa từng điều tra chuyện này!”
“Vi Lan, ta…lần đầu tiên ta nhìn thấy con, ta cảm thấy con quả giống mẹ con, ta quá kích động và nóng lòng muốn biết con có phải con gái của ta hay không. Ta tìm người đi điều tra, khi biết được con là nhóm máu AB, con có biết ta vui mừng thể nào không? Ta nghĩ, đứa bé năm đó vẫn còn….ta quá phấn khởi…”
Mộ Vị Lan hơi nghẹn ngào nói: “Nhưng châu không muốn làm con gái của chủ. Bây giờ cháu là vợ của Hàn Tranh, nếu chủ giữ chuyện này trong lòng đến khi chết, cháu vẫn có thể sống vui vẻ bên cạnh Hàn Tranh và Tiểu Đường Đậu. Khó khăn làm cháu và Hàn Tranh mới được ở bên nhau, cháu rất yêu anh ấy, nhưng bây giờ chủ lại nói với cháu rằng cháu là con gái của chủ, vậy cháu và Hàn Tranh là gì đây? Chú bảo cháu sau này phải sống với Hàn Tranh như thế nào? Chủ có từng nghĩ nếu Tiểu Đường Đầu biết những chuyện này khi con bé lớn lên, con bé sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào không?”
“Ta biết, sau khi con biết chuyện này chắc chắn sẽ rất khó đối mặt với mối quan hệ của con và Hàn Tranh. Nhưng con và Hàn Tranh đã kết hôn rồi, còn sinh ra Tiểu Đường Đậu đáng yêu khỏe mạnh, ta đảm bảo ta sẽ không nói bí mật này ra ngoài, con và Hàn Tranh…”
Mộ Vị Lan cười khẩy, cô sụt sịt nói: “Triệu Nhàn cũng biết chuyện này, thím ấy hận mẹ cháu, và cũng hận cháu, cháu có thể hiểu điều ấy. Nhưng châu không thể tha thứ cho chủ, bởi chủ mới chính là người gây ra tội lỗi này.
Sắc mặt Phó Chính Huy tái nhợt, ánh mắt hiện lên vẻ đau buồn và tội lỗi, ông không biết phải nói điều gì: “Ta xin lỗi “Cháu sẽ không nhận chủ, cháu chỉ có một người bố, bố cháu đã qua đời từ lâu rồi”
Mộ Vị Lan nằm lấy chiếc túi, đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi phòng trà mà không ngoảnh đầu lại.
Phó Chính Huy ngồi trên ghế, hai tay đặt trên bàn run rẩy không ngừng. Hai mặt ông rưng rưng nước mắt.