Chương 562:
Lúc thức dậy thì Giang Thanh Việt đã không còn bên cạnh.
Bụng cô đói meo kêu ùng ục, Lục Hỉ Bảo vừa định rời giường thì cửa phòng ký túc xá đã bị mở ra, làm cô sợ tới nỗi rụt vào trong chăn.
Giang Thanh Việt cầm bữa sáng đặt lên trên bàn, anh sải bước đi qua ngồi bên cạnh giường, xốc chăn mền lên: “Là anh đây”
Lục Hỉ Bảo bị anh ôm, người đàn ông nhặt quần áo rơi lung tung trên đất lên mặc vào cho cô: “Anh mang bữa sáng về đây, em xem có thích không, nếu không anh đến nhà ăn tìm đầu bếp nấu lại cho em”
Lục Hỉ Bảo tò mò hỏi: “Còn có thể tìm đầu bếp đặt làm riêng sao? Như thế có bị người ta ghét không vậy, tất cả mọi người đều ăn giống như nhau, em ăn ngon quá có khi bị người ta hội đồng không đó?”
Giang Thanh Việt ôm cô: “Nếu bọn họ dám làm gì em thì anh sẽ tiêu diệt bọn họ thay cho em”
Trong lòng Lục Hỉ Bảo thấy ngọt ngào như mật, cô ôm cổ Giang Thanh Việt, hai chân choàng quanh eo của anh: “Ôm em đi rửa mặt đi”
“Run chân à?”
Lục Hỉ Bảo ăn uống ngon lành, vì hay bị hạ đường huyết nên cô phải ăn lượng nhiều hơn.
Giang Thanh Việt chỉ mang hai cái bánh bao về, sau khi Lục Hỉ Bảo ăn xong, cô hơi ngại ngùng sờ bụng: “Em chưa no”
Biết ngay mà.
Lúc ấy dì phục vụ trong nhà ăn thấy Giang Thanh Việt đã ăn xong bữa sáng, dì còn mang tới không ít đồ tráng miệng, anh định cầm thêm chén cháo kê nhưng lại bị dì ấy ngăn lại.
Dì phục vụ ở nhà ăn trong căn cứ tổ chức Minh là một người kỳ quặc, vốn dì ấy không hề sợ Giang Thanh Việt, lại luôn nêu cao khẩu hiệu tiết kiệm thức ăn.
Tuy rằng tiết kiệm không có gì sai cả, nhưng không thể khiến người ta ăn no được.
Dì phục vụ nhà ăn nhìn Giang Thanh Việt bằng ánh mắt quái dị, dì hỏi anh: “Không phải cậu vừa ăn bữa sáng rồi đó sao? Sao còn lấy nhiều đồ như vậy?”
Giang Thanh Việt thành thật nói: “Cháu lấy cho bạn gái.”
Ánh mắt dì phục vụ nhà ăn trông càng kỳ dị hơn: “Cậu có bạn gái từ khi nào? Cậu chưa từng yêu đương mà, cô bé Như Ca kia theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, cậu cũng không để ý người ta. Như Ca xinh đẹp đến thế, còn có cô gái nào xinh đẹp hơn nữa hả?”
Giang Thanh Việt im bặt, anh hơi nhíu mày.
“Có điều nếu cậu có bạn gái thật, cậu lấy nhiều như vậy thì bạn gái của cậu có ăn hết được không? Bây giờ con gái ăn ít lắm, lấy nhiều như vậy lãng phí quá”
Giang Thanh Việt: ‘…”
Anh đau đầu thả đồ trong tay xuống, sau đó cầm lấy hai cái bánh bao: “Cháu lấy hai cái bánh bao này được không?”
“Cầm đi cầm đi”
Cuối cùng, Giang Thanh Việt dẫn theo Lục Hỉ Bảo tới nhà ăn.
Dì phục vụ nhà ăn ngạc nhìn nhìn Lục Hỉ Bảo bên cạnh Giang Thanh Việt, Lục Hỉ Bảo kéo tay anh chỉ chỉ vài món sau tấm kính.
“A Việt, đây là bạn gái của cậu à?”
Lục Hỉ Bảo bị một người xa lạ nhìn chăm chú, cô hơi ngại ngùng, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cánh tay Giang Thanh Việt, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên góc nghiêng của Giang Thanh Việt.
Tuy anh không phản ứng nhiều, chỉ khẽ gật đầu đáp lại, nhưng vẫn thừa nhận thân phận của cô ở trước mặt người ngoài.
Người đàn ông duỗi tay ôm lấy vai cô, nói với dì phục vụ nhà ăn: “Nói đúng ra thì là vị hôn thê của cháu.”
Gương mặt Lục Hỉ Bảo càng đỏ, nhưng trong đôi mắt lại không giấu được ý cười rất ngọt ngào.
Dì phục vụ nhà ăn nói lại: “Nhìn không đẹp như con bé Như Ca kia”
Lục Hỉ Bảo: Cảm giác như vừa chịu một vạn tấn đả kích!
Khi Giang Thanh Việt đi lấy bữa sáng mà cô gọi, dì phục vụ lại thốt lên một câu: “Lại còn ăn nhiều nữa, chưa từng thấy cô gái nào ăn nhiều như vậy mà lại không béo mấy”
Lục Hỉ Bảo: “…
Chờ tới lúc Giang Thanh Việt bưng bữa sáng tới đây, cô phụng phịu ăn cơm.
Ăn được một nửa, bỗng nhiên Lục Hỉ Bảo nói: “Em no rồi, chúng ta đi thôi.”
Giang Thanh Việt nhìn khay cơm của cô: “Có thật là no rồi không vậy? Bình thường em ăn nhiều hơn hôm nay nhiều”