Chương 679:
Lục Hỉ Bảo lắc đầu, “Muộn rồi sao anh còn chưa đi ngủ mà ở đây làm gì vậy? Anh bị mất ngủ à?”
Giang Thanh Việt nhìn cô thật sâu, kéo cơ thể nhỏ bé của cô vào trong vòng tay anh, đối mặt với anh.
“Sẽ giao chiến sao … nhưng không phải anh nói với em rằng anh là nhân viên bậc 9 hay sao ? Bây giờ đều là thời đại nào rồi, cái chức vụ nhân viên thấp bé như vậy cũng bị phái đi giao chiến sao?”
Giang Thanh Việt hít sâu một hơi, ôm chặt cô gái, cúi đầu hôn lên trán cô, lẩm bẩm: “Bảo Bảo, trước đây anh đều sợ sẽ dọa đến em, cho nên những việc này dù có nói với em cũng sẽ nói một nửa giấu một nửa, nhưng bây giờ em đã trải qua những điều này, muốn giấu cũng không được nữa. Anh cũng biết rằng những ngày này, em có rất nhiều điều nghỉ ngờ. “
Lục Hỉ Bảo chớp chớp đôi mắt đen nhánh, nhưng không hề kinh ngạc, ngược lại còn bình tĩnh nói: “Em không quan tâm anh là ai, cho dù anh là tổng thống nước này thì anh cũng là của em. Em mới không cần để ý đến anh là ai, vì em chỉ quan tâm rằng anh là Giang Thanh Việt của Lục Hỉ Bảo. “
Giang Thanh Việt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô gái, cúi đầu, đỉnh đầu chạm vào trán cô, lông mày nhuộm một nụ cười ôn nhu. “Anh là của em, cả đời này đều là như vậy”
Đôi tay trắng nõn tinh xảo của cô gái ôm lấy cổ anh, Giang Thanh Việt trực tiếp nâng mông cô ôm cô ôm vào lòng.
“Giang Thanh Việt, đợi khi anh trở lại, chúng ta kết hôn nhé.”
“Được. Nhưng những lời như vậy nên để cho đàn ông nói…”
Giang Thanh Việt đặt cô gái trong vòng tay của mình dựa vào cửa sổ sát đất, và hôn cô một cách bá đạo và mạnh mẽ.
Lục Hỉ Bảo bị người đàn ông hôn đến toàn thân đỏ bừng …
Giang Thanh Việt đè xuống đôi môi mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: “Khi anh trở lại, sức khỏe của em cũng gần như hồi phục hoàn toàn rồi, đến lúc đó chúng ta sinh một đứa bé nhé”
Lục Hỉ Bảo ngượng ngùng gật đầu, “Vâng”
“Bảo—”
“Vâng?”
“Đây là lần cuối cùng anh rời xa em lâu như vậy. Sau này sẽ không thế nữa, không bao giờ nữa”
Lục Hỉ Bảo ôm mặt trong tay nhỏ bé, nhìn anh nói: “Đây không phải là em yêu cầu anh thề đâu nhé, nhưng mà anh đã nó ra rồi, em sẽ nhớ kỹ, sau này nếu anh anh chối cãi không chịu thừa nhận, em sẽ giận đó. “
Giang Thanh Việt cười nhẹ, “Được.”
Cái đầu nhỏ của Lục Hỉ Bảo nằm ở trên cổ Giang Thanh Việt, đôi mắt như nước trong suốt đen tối quét qua ngôi nhà to lớn, cô lẩm bẩm: “Giang Thanh Việt, sau này chúng ta đừng sống trong một ngôi nhà lớn như vậy có được không”
“Hả? Em không thích sao?”
“Tỉnh lại tìm anh cả nửa ngày mới thấy, lớn quá.”
Một câu nói nhẹ nhàng vô cớ lại đâm thẳng vào lòng của Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong vòng tay mình, “Ừm, sau này sẽ sống ở một căn nhà nhỏ hơn, em tỉnh dậy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tìm thấy anh”
Lục Hỉ Bảo lại buồn ngủ ngáp hai cái, dựa vào trong lòng người đàn ông, bàn tay nhỏ cầm lấy cổ tay anh lắc lắc “Đi ngủ đi, em buồn ngủ quá”
Giang Thanh Việt ôm Lục Hỉ Bảo đến trên giường lớn, hai người ôm nhau ngủ.
Lục Hỉ Bảo nhắm mắt lại, mãn nguyện nói: “Thật ra em nghĩ bây giờ cũng rất là tốt rồi”
“Như hiện nay sao?”