Chương 737:
Không có, em không thẹn với lòng mình!
Lục Hỉ Bảo lợi dụng lúc Giang Thanh Việt đi tắm, cô quay ra lục tìm chiếc điện thoại di động cũ mà mình đã sử dụng lúc ở trường cấp hai.
Mở nửa ngày cũng không mở được, Lục Hỉ Bảo liền lật tìm cục sạc trong ngăn kéo ra và sạc điện.
Lục Hỉ Bảo một bên dòm vào nhà tắm một bên thì đợi máy lên nguồn, nhưng có lẽ do đã quá nhiều năm không sử dụng nên cô phải sạc một lúc lâu, không dễ gì mới có thể mở được máy .
Ngay sau khi điện thoại được bật lên, nó rung lên hai lần rồi nhảy ra một tin nhắn chưa đọc.
Lục Hỉ Bảo nhấn mở.
“Hỉ Bảo, chúng ta thi cùng một trường đại học nhé.”
Lục Hỉ Bảo cắt thẻ sim hết hiệu lực trong thẻ điện thoại đi, nói với mẹ Lục: “Mẹ ơi, có chỗ thu mua điện thoại không ạ? Chiếc điện thoại này bán đi thôi”
“Bây giờ ai còn mua kiểu điện thoại cũ đó nữa, cứ để đó đi”
Lục Hi Bảo lại tắt điện thoại, cất vào ngăn kéo ban đầu, niêm phong Vĩnh viễn.
Khi Giang Thanh Việt tắm xong đi ra, Lục Hỉ Bảo đã đang bọc chăn đi ngủ rồi.
Giang Thanh Việt vừa tắm xong, cả người đầy hơi nóng, ôm lấy cô: “Hôm nay không tắm sao?”
Lục Hỉ Bảo lẩm bẩm nói: “Trời lạnh lắm, em để bẩn một hôm đây”
Giang Thanh Việt không ép cô tắm, ở đây máy sưởi không đủ ấm, nước thì không đủ nóng, nếu tắm sẽ bị lạnh , cô lại đang có thai, tóm lại là không tốt”
“Cũng được, qua mấy ngày nữa chúng ta trở về lại tắm sau”“
Lục Hỉ Bảo quay lưng về phía anh, nép vào lồng ngực ấm áp của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào cánh tay anh, nhắm mắt nói: “Giang Thanh Việt, hẳn là nhất định ông trời muốn chúng ta gặp nhau.”
“Sao đột nhiên lại nói cái này?”
“Nhìn xem, em đã gặp rất nhiều người, nhưng cũng chỉ có anh trở thành chồng của em . Đây không phải là định mệnh sao?”
Lục Hỉ Bảo thật sự không rõ, nếu như lúc đó cô thật sự nhận được tin nhắn của Trần Hàng, liên lạc với Trần Hàng, thậm chí học cùng trường đại học với Trân Hàng, vậy bây giờ cô sẽ ở cùng một chỗ với ai?
Giang Thanh Việt cúi đầu hôn cô, nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ gặp nhau, em nhất định sẽ là của anh”
Lục Hỉ Bảo quay đầu nhìn anh, “Anh tại sao tự tin như vậy? Làm sao.
anh biết sẽ không có người nào đuổi theo em chứ?”
“Ai, Trần Hàng?”
Giang Thanh Việt ôm cô, đôi mắt đen láy dịu dàng nhìn cô: “Sau này không cho phép em giúp những người đàn ông khác, ngoại trừ anh ra.”
Lục Hỉ Bảo một hồi không có phản ứng, “Ý của anh là sao?”
“Em lại dễ dàng rủ lòng thương xót bên ngoài như vậy, chỉ cần giữ lại tình yêu cho anh là đủ rồi”
Lục Hỉ Bảo: “…
Khi đó cô cứu anh, cũng là bắt đầu nên đoạn tình cảm và hôn nhân của họ.
Trần Hàng thích cô, Giang Thanh Việt không phải không nhìn ra, nguyên nhân cũng là bởi vì Lục Hỉ Bảo khi đó đã mềm lòng mà giúp đỡ anh ta.
Giang Thanh Việt luôn biết rằng vật nhỏ trong lòng anh có sức hấp dẫn không hề nhỏ.
Nhưng may mắn thay lúc Lục Hỉ Bảo đang bối rối , mơ hồ về một số điều và không muốn suy nghĩ quá nhiều thì đi theo anh, vậy là sau đó liền đi theo anh.
“Giang Thanh Việt, em thật may mắn khi người nằm với em bây giờ là anh, và cha của con em là anh”
Người đàn ông đưa tay lên xoa xoa đầu nhỏ của Lục Hỉ Bảo.
Thực ra, anh ấy còn may mắn hơn Lục Hỉ Bảo.