Sau khi vết thương được xử lý gọn gàng, Tiêu Ân cũng vì khóc nhiều quá mà kiệt sức ngủ thiếp đi. Từ Khải Tuyên mặc lại y phục. Cẩn thận đắp chăn và tắt nến cho nàng. Hắn vừa ra khỏi phòng đã gặp đám người Lý Dũng và Thanh Lương đang hóng hớt bên ngoài. Lý Dũng cũng vội vàng tiến lên hỏi thăm
- Vương gia vết thương của ngài?
- Đã sớm được xử lý khá tốt rồi. Các ngươi về nghỉ ngơi đi sáng mai còn phải đến phòng nghị án, Thanh tri huyện, lo vấn đề lấy lời khai của đám nữ tử đó. Đừng để Tiêu bổ khoái đến gần họ.
Từ Khải Tuyên cho họ lui xuống còn bản thân thì nhanh chóng trở về thư phòng. Ánh nến nhỏ lập loè trên bàn giúp hắn có thể viết vội mật báo, dùng ấn tích của Tấn Vương mà đóng lên giấy mật báo.
" Cẩn thận thái sư, biên giới Kim - Sở có động "
- Vô Ảnh, tìm mọi cách lẻn vào hoàng cung đưa mật báo này tận tay hoàng thượng. Hành động tuyệt mật.
Từ Khải Tuyên vừa dứt lời trong phòng liền xuất hiện thêm một thân ảnh hắc y nhân. Hắn tiến lên cung kính nhận lấy, cũng nhanh chóng biến mất dạng. Hắn vừa rời đi, Từ Khải Tuyên cũng trở về bên giường nhỏ trong thư phòng nghỉ ngơi. Từ Khải Tuyên không cách nào ngủ được bây giờ chỉ còn mỗi giao dịch của thứ sử, thái sư và quân Kim nữa. Chỉ còn hạ sách đó mà thôi.
...----------------...
Sáng sớm hôm sau, Từ Khải Tuyên lập tức cho người thông báo sẽ áp giải hết tất cả về kinh thành trong sự ngỡ ngàng của tất cả quan huyện. Nên biết bây giờ cho người về kinh thành rất nhanh sẽ đánh động bọn chúng. Lý Dũng và quan huyện Thanh Lương không ngừng đi theo khuyên nhủ hắn, nhưng chỉ đổi lại là sắc mặt Từ Khải Tuyên chẳng khá hơn là mấy.
Đoạn đường từ đây đến kinh thành khá xa, nếu bọn chúng làm liều giết người diệt khẩu thì cũng không ngoài dự đoán.
Tiêu Ân vừa thức dậy đã bị Thanh Lương và Lý Dũng kéo ra khỏi chăn, cả hai nói không ngừng bên tai nàng. Tiêu Ân nghe tin cũng vội vàng chạy ra thư phòng không ngừng cầu kiến Từ Khải Tuyên. Cả bọn Lý Dũng và Thanh Lương theo sau chân nàng không ngừng đứng trước cửa phòng mà khuyên can.
- Vương gia, vương gia hiện tại không thể hồi kinh.
- Nếu lần này hồi kinh khác nào gióng trống khua chiên biết trong tay ta có bằng chứng, bọn chúng sẽ tìm mọi cách để diệt khẩu đấy.
Cửa gỗ ngự thư phòng từ từ mở ra, Từ Khải Tuyên bộ dạng mệt mỏi đi ra nhìn sang nhóm Tiêu Ân.
- Bản vương không điều tra nữa, ta quá mệt mỏi rồi, tra chưa ra thì đã trọng thương hết mấy lần, các ngươi tự mình mà lo liệu đi.
Từ Khải Tuyên cho người khiên từ trong phòng ra mấy chiếc rương gỗ nhỏ, trên tay cầm lấy mồi lửa.
- Đây là bằng chứng của mấy ngày qua vốn chẳng giúp được gì cả, hồi kinh thôi, người đâu áp giải Lý tướng quân tội đào ngũ, Thanh tri huyện tội lạm dụng chức quyền cắt xén lương thảo và Tiêu bổ khoái tội phạm thượng. Đám nữ tử kia thì áp giải về kinh thành tống vào thanh lâu tội phạm thượng. Từ bây giờ vụ án do Cẩm Y Vệ tiếp nhận. Sáng mai lên đường hồi kinh.
Lời vừa dứt Từ Khải Tuyên ném mồi lửa vào hộp gỗ nhỏ trên đất, trước sự chứng kiến của tất cả chúng nhân ở Huyện Ô Nhai. Hộp gỗ cứ thể bốc cháy thành những tàn tro bay khắp sân có vài mảnh bay đến trước mặt họ. Tiêu Ân nhìn mảnh tro trong tay bóp nhẹ đã tan ra như bột. Nàng bỗng chốc cười lớn, giọng cười như hoá điên dại, mới hôm qua nàng còn cảm động vì hắn luôn dung túng nàng hôm nay thì hắn lại đốt đi bao nhiêu chứng cứ nàng khó khăn lắm mới thu thập được. Tiêu Ân tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất.
- Xem như ta nhìn lầm ngài, tên bỉ ổi vô liêm sỉ, chỉ vì một chút danh lợi nhỏ nhoi ngài đành đoạn hủy đi công sức của tất cả mọi người hay là.... Ngài cũng giống bọn chúng muốn âm mưu tạo phản.
- Hỗn xược.
Thị vệ thân cận của hắn đứng một bên lớn tiếng trách mắng nàng, mặc dù hắn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Vương gia nhất định có lí do riêng. Từ Khải Tuyên đưa tay ngăn cản hắn biết nàng tính khí cổ quái, tính cách có phần thẳng thắn nhưng không ngờ lại có thể chửi người như thế.
- Còn không mau bắt bọn chúng lại.
Cẩm Y Vệ tiến lên áp giải từng người, đến khi áp giải Tiêu Ân ánh mắt nàng sắc bén đầy thù hận nhìn hắn. Từ Khải Tuyên quay người rời đi lần này hắn chơi lớn thật rồi. Hắn và Trương Khải sau khi trở lại thư phòng, Từ Khải Tuyên liền ra hộp gấm giống hộp ban nãy hắn vừa đốt để lên bàn.
- Ngươi và Vô Ảnh sau khi tụ họp thì bảo hắn tìm mọi cách giao toàn bộ nhân chứng và vật chứng đến tay hoàng thượng. Nếu không gặp được hoàng thượng hãy đến gặp Tiêu thừa tướng ông ấy nhất định sẽ hiểu tất cả.
Trương Khải sau khi nhận hộp cũng có chút bất ngờ, trên mặt không giấu nổi vẻ nghi hoặc.
- Vương gia, đây là.... Vậy cái ban nãy ngài đốt.
- Đồ giả thôi. Nên nhớ ngày mai bọn chúng sẽ nhắm vào bổn vương để diệt khẩu. Ngươi và Vô Ảnh dùng hết sức bảo vệ bọn họ đến kinh thành
- Vương gia, không được như vậy thì người sẽ gặp nguy hiểm.
- Không sao, bọn họ đến kinh thành an toàn bổn vương ắt không sao. Lần này Cẩm Y Vệ đích thân áp giải nên cũng an tâm phần nào, khi vào tới kinh thành hoàng thượng sẽ phái người tiếp ứng các ngươi an tâm.
Trương Khải còn định nói gì đó thì liền bị hắn đuổi ra ngoài. Từ Khải Tuyên dựa lưng vào ghế tay không ngừng xoa hai bên thái dương.