Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Chương 2: Bà thử đụng vào cậu bé xem!


Kỳ Nhi đã đi tới trước mặt nàng, dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi à?”

Hạ Hy nhắm mắt lại, chậm rãi ngồi dậy.

Kỳ Nhi không hề phát hiện ra nàng có điều gì kỳ lạ, vươn đôi bàn tay nhỏ bé đỡ lưng nàng: “Mẹ, từ từ thôi ạ.”

Thân thể Hạ Hy căng thẳng, nhưng sau đó nàng liền nghĩ đến đây chỉ là một đứa bé, liền thả lỏng người và ngồi xuống.

Kỳ Nhi xoay người bưng một cái bát tới, sau đó lấy bình ra, rót nửa bát nước, cẩn thẩn đưa đến trước mặt Hạ Hy, “Mẹ, mẹ uống nước đi.”

Hạ Hy bưng lấy bát nước không nói gì, nhìn cậu bé trước mặt. Cậu bé khoảng bốn, năm tuổi, nét mặt thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to sáng như đá hắc thạch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì lạnh, cậu mặc một bộ trường bảo làm bằng vải bông màu xanh nhạt dài đến mắt cá chân.

Nhìn thấy nàng không uống nước, vẻ vui mừng trên nét mặt của Kỳ Nhi nhạt dần, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng, giọng điệu càng khẩn trương hơn: “Mẹ, có phải đầu của mẹ vẫn còn đau đúng không?”

Vừa nói, cậu vừa đưa tay lên chạm vào trán của nàng.

Hạ Hy theo bản năng tránh khỏi bàn tay của cậu, khàn giọng nói: “Ta không sao.”

“Vậy mẹ uống nước đi ạ.”

Cổ họng của nàng thật sự rất khô, Hạ Hy đưa bát lên miệng, ngửi theo thói quen rồi uống một ngụm lớn.

“Mẹ, mẹ đã thấy đỡ hơn chưa?” Kỳ Nhi vội vàng hỏi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của cậu, Hạ Hy trầm mặc một hồi rồi “Ừm” một tiếng.

Kỳ Nhi vui mừng cầm lấy cái bát trong tay: “Con rót thêm một bát nữa cho mẹ.”

Uống xong hai bát nước, cổ họng của nàng cũng dễ chịu hơn, Hạ Hy đưa bát lại cho Kỳ Nhi, không để lại nghi ngờ gì và hỏi: “Ta bị làm sao vậy?”

“Mẹ và bà nội cãi nhau, bà nội đã đẩy mẹ xuống đất, sau đó Kỳ Nhi gọi mãi mà mẹ vẫn không tỉnh lại.”

Kỳ Nhi vừa cầm bát vừa trả lời, sau khi nói xong cậu liền cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi: “Mẹ không nhớ gì sao?”

Hạ Hy đưa tay sờ ra sau gáy, “Mẹ bị đập đầu vào ngưỡng cửa, khi tỉnh dậy thì đã không còn nhớ gì nữa.”

Chiếc bát trong tay Kỳ Nhi rơi xuống đất, cậu hoảng sợ nhìn nàng, đôi môi nhỏ run run, “Mẹ, mẹ không còn nhớ Kỳ Nhi nữa sao?”

Hạ Hy đột nhiên dừng lại động tác đang sờ gáy, do dự một chút, đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, nở nụ cười an ủi: “Con không cần lo lắng, có khi ngủ một giấc dậy ta sẽ nhớ lại.”

“Con đi tìm đại phu qua khám cho mẹ.”

Giọng của Kỳ Nhi đầy hoảng loạn, cậu quay người và muốn chạy ra ngoài.

Hạ Hy kéo cậu lại, “Không cần đâu, mẹ không sao rồi.”



“Nhưng mẹ không còn nhớ con nữa.”

Giọng nói của Kỳ Nhi thút thít, trong mắt cậu tràn đầy nước mắt. Từ khi cậu hiểu chuyện cho đến bây giờ, cậu và mẹ đã nương tựa vào nhau, bà nội, cô cô và tiểu thúc đều không đối xử tốt với họ, còn có cha của cậu một năm cũng không về đến vài lần, cho dù có quay về, cũng không thèm quan tâm đến cậu. Chỉ có mẹ là thật sự yêu thương cậu, bây giờ mẹ cũng không còn nhớ cậu ấy nữa, cậu…

Nước mắt ngập tràn và sắp rơi xuống.

Hạ Hy trong lòng bỗng thấy một nỗi đau xót khó lòng giải thích được, nàng vén tay áo lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, vô thức thay đổi lời nói, “Không phải mẹ đã nói rồi sao, có khi ngủ một giấc sẽ không sao nữa, con không cần lo lắng, cho dù mẹ không còn nhớ con nữa thì con vẫn là con của mẹ.”

Kỳ Nhi lao vào trong ngực ôm chặt lấy nàng, thân thể nhỏ bé run rẩy, quần áo ướt đẫm nước mắt, “Mẹ, mẹ sẽ không bỏ lại Kỳ Nhi có đúng không ạ?”

“Cậu bé ngốc, sao mẹ có thể bỏ Kỳ Nhi được chứ.”

Hạ Hy nhẹ nhàng vỗ lưng của Kỳ Nhi, nhẹ nhàng an ủi cậu, ngay cả nàng cũng không thể tin được mình cũng có lúc có thể kiên nhẫn đến như vậy.

Kỳ Nhi ôm nàng càng chặt hơn: “Mẹ, mẹ phải giữ lời hứa.”

Hạ Hy cười nói: “Được rồi, mẹ hứa với con, nói lời giữ lời.”

Kỳ Nhi cười trong nước mắt, buông nàng ra, đứng thẳng lên, ngượng ngùng lau đi nước mắt, cúi người nhặt cái bát lên, nhìn thật kỹ, thấy không có bị vỡ, thở ra một hơi rồi đặt sang một bên.

Hạ Hy vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi xuống: “Kỳ Nhi, nói cho mẹ một chút về tình hình trong nhà thế nào…”

Chưa đầy nửa canh giờ sau, Hạ Hy đã tìm hiểu rõ tình huống của nàng hiện tại, lông mày nàng nhíu chặt lại.

Có thể sống trong một ngôi nhà gạch ngói xanh có nghĩa là cuộc sống của gia đình mà nàng xuyên không tới hẳn là rất tốt, nhưng nàng và Kỳ Nhi lại bị đối xử tệ bạc, vào ngày thời tiết lạnh giá như thế này, không chỉ quần áo mặc mỏng manh mà đến chăn gối cũng quá mỏng, trong phòng thậm chí còn không có lấy cái bếp lò.

Đống lửa trong phòng đã sắp tắt, chỉ còn chút nhiệt còn dư tỏa ra từ trong đống lửa.

Kỳ Nhi lặng lẽ đứng dậy, đi đến cửa, vất vả kéo củi khô vào, đặt bên cạnh đống lửa, cởi dây thừng ra, lấy ra mấy cành củi đặt lên trên đống lửa, phồng má thổi mạnh vào ngọn lửa. Số củi khô này chỉ dày bằng ngón tay út, rất dễ cháy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đều đã bốc cháy rồi, căn phòng bỗng chốc trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Bụng của Hạ Hy kêu lên một tiếng.

“Mẹ đói rồi đúng không ạ, con đi lấy đồ ăn cho mẹ.”

Kỳ Nhi quay người và chạy ra bên ngoài.

Trong sân vang lên tiếng bước chân dồn dập, rất gấp gáp.

Trong lòng Hạ Hy có một loại cảm giác rất kỳ quái.

Một lúc sau, Kỳ Nhi lại chạy về, một tay cầm chiếc bánh cao lương đen, một tay cầm nửa chiếc bánh bao, đứng trước mặt Hạ Hy, đưa chiếc bánh bao cho nàng: “Mẹ, còn nóng, mẹ ăn nhanh đi.”

Hạ Hy không nhận lấy, ánh mắt rơi vào nửa khuôn mặt sưng đỏ của cậu bé, giọng điệu gay gắt: “Ai đã đánh con?”

Trên mặt Kỳ Nhi tràn đầy ý cười: “Mẹ, con không sao, người ta nói bánh bao hấp rất ngon, ăn xong đầu của mẹ có thể sẽ không còn đau nữa.”



Những cảm xúc kỳ lạ cuộn lên trong lòng Hạ Hy, nàng kìm nén, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào nửa gò má sưng đỏ của Kỳ Nhi. giọng điệu chậm rãi nhưng vẫn đầy lạnh lùng: “Nói cho mẹ biết, ai đã đánh con?”

“Là, là bà nội.”

Kỳ Nhi nhỏ giọng trả lời.

Nói xong, cậu bé lập tức nói: “Nhưng cũng không trách được bà nội, là con nhất quyết muốn lấy bánh bao cho mẹ ăn, bà nội tức giận nên đã tát con, mẹ, con không còn thấy đau nữa.”

Sợ nàng không tin, cậu lại nói thêm: “Thật ạ, con không có lừa mẹ đâu.”

Sắc mặt của Kỳ Nhi trắng nõn, nửa bên má lúc này đã đỏ và sưng tấy, nhìn thoáng qua có thể thấy người ra tay đã dùng rất nhiều sức lực, Hạ Hy tức giận nổi lên, hít một hơi thật sâu, “Bà ta đâu, dẫn mẹ qua đó.”

“Mẹ!”

Kỳ Nhi hét lên, vẻ mặt đầy kinh hãi: “Mẹ không thể đi.”

Bà nội rất là lợi hại, thường xuyên mắng nàng và mẹ, lần này cậu nhất quyết đòi ăn bánh bao, điều này đã làm cho bà nội không vui, lúc này mẹ mà qua đó, bà nội chưa biết sẽ làm chuyện gì với mẹ nữa. Nghĩ đến bộ dáng lúc nãy của Hạ Hy, Kỳ Nhi càng sợ hãi hơn, thân hình nhỏ bé của cậu đứng chặn trước mặt nàng, “Mẹ, con không đau, thật sự không đau, mẹ đừng qua đó tìm bà nội.”

Hạ Hy siết chặt bàn tay còn lại đang duỗi bên cạnh mình, viện cớ nói: “Thân thể của mẹ bây giờ còn yếu, nửa cái bánh bao không đủ bồi bổ cơ thể, mẹ qua đó lấy thêm một cái.”

“Vậy mẹ đợi một chút, con đi lấy.”

Kỳ Nhi nói rồi đưa cho nàng tất cả bánh cao lương và bánh bao ở trong tay, giống như sợ nàng nuốt lời mà quay người liền chạy ra ngoài, chạy quá nhanh, thân hình nhỏ bé loạng choạng suýt nữa thì ngã xuống, sau đó nhanh chóng giữ vững và chạy ra ngoài.

Hạ Hy mím chặt môi, nhấc chân đi theo.

Ngay khi bước đến cánh cửa nối với một cái sân khác, một âm thanh sắc bén lọt vào tai nàng.

“Muốn lấy thêm bánh bao? Ngươi muốn chết có đúng không?”

Kỳ Nhi cầu xin: “Thân thể của mẹ con yếu ớt, cầu xin bà cho con thêm một cái bánh bao nữa, con hứa với bà, hôm nay con sẽ đi nhặt thêm hai bó củi nữa về.”

“Cái đồ hạ tiện đó, ta mới chỉ đẩy nhẹ nàng ta một cái, nàng ta liền giả chết với ta, bây giờ lại giả vờ ốm yếu đến xin bánh bao, ta nói cho ngươi biết, ta dù có cho chó ăn cũng không cho hai mẹ con ngươi.”

“Bà ơi, hôm nay và ngày mai Kỳ Nhi đều sẽ không ăn nữa, xin bà hãy cho con thêm một cái bánh bao nữa có được không?”

“Cút xa ta ra, đừng có làm phiền ta ăn cơm.”

“Bà nội…”

“Nghe không hiểu tiếng người có đúng không? Xem ra là ngươi ngứa da muốn ăn đánh rồi đúng không?”

Người phụ nữ vừa nói vừa giơ bàn tay lên.

Một giọng nói pha lẫn sự lạnh lùng vang lên, “Bà thử đụng vào cậu bé xem!”