Giữa chừng dì Phương trở lại pha trà chiều cho cô, lặng lẽ đưa về phòng cô rồi lại lặng lẽ đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cuối cùng Nữu Nữu cũng có thể tĩnh tâm học tập, xem ra đi khám bác sĩ tâm lý thật sự rất hữu dụng.
Bà nhìn những lá bùa màu vàng, hạt tràng và tượng Phật đặt khắp mọi nơi trong phòng, những thứ này khiến cả ngôi nhà trông chẳng ra cái gì cả, bà xắn tay áo lên để dọn dẹp tất cả.
Bữa tối, Khương Hủ đi ra khỏi phòng, phát hiện bên ngoài sáng sủa hẳn lên, tất cả những lá bùa trừ tà kia đã biến mất, trong phòng khách chỉ còn lại một bức tượng Phật và ngọn nến điện tượng Phật, dường như ánh sáng trong toàn bộ phòng khách đã được cải thiện, tâm trạng cũng theo đó thoải mái hơn.
Sau bữa tối, Khương Hủ đứng dậy lặng lẽ giúp dọn dẹp bát đĩa, dì Phương liên tục nói không cần, Khương Hủ im lặng nhưng vẫn khăng khăng muốn làm.
Dì Phương vừa ấm lòng vừa ngượng ngùng.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, dì Phương nhớ đến chỉ thị của bác sĩ tâm lý, ngập ngừng gọi Khương Hủ ra ngoài đi dạo, Khương Hủ do dự rồi gật đầu.
Dì Phương vui mừng khôn xiết và đưa cô xuống lầu đến một nơi đông người.
Lúc này, có một nhóm các chú các dì đang khiêu vũ ở quảng trường, Khương Hủ bảo dì Phương đi nhảy, còn cô ngồi một bên vừa xem bọn họ nhảy, vừa đọc thuộc lòng bài thơ cổ mà cô vừa học thuộc vào buổi chiều.
Bầu trời tối đen, ngoài những người khiêu vũ còn có những con ma lang thang, vừa trò chuyện vừa nhảy múa trên quảng trường, Khương Hủ nghe những con ma này nói chuyện thu thập được ít thông tin.
Điều tồi tệ duy nhất là toàn thân cô ấy đang tỏa sáng với ánh sáng vàng, giống như một ngọn đèn sợi đốt khổng lồ trong đêm tối, những con ma vô danh bao quanh cô ấy rồi nghiên cứu đủ thứ, cho đến khi buồn chán mới chịu rời đi.
Khương – bóng đèn – thấy rất xấu hổ.
Chờ tới khi cô về nhà, quả nhiên đám ma này cũng đi theo sau.
Khương Hủ chỉ đơn giản là ngồi trên giường và đặt ra các quy tắc cho những con ma.
Không được vào trong vòng hai mét, không được quấy rầy cô khi cô đang ngủ, học tập hoặc làm việc, không được theo cô vào nhà vệ sinh, không được nhìn trộm cô ấy để thay quần áo, không được..
Đám ma không phục: "Ta thích thì ta cứ làm đấy!"
Khương Hủ không tức giận, nhiều năm như vậy, trong kí ức của nguyên chủ có rất nhiều thông tin bí mật về đám ma này, cô không thể đối phó với ma, cô còn không thể tìm được người mà họ quan tâm khi còn sống sao?
Đám ma: "..."
Cô gái nhỏ nay đã trở nên mạnh mẽ hơn, cũng chẳng thấy cô sợ hãi khi nghe họ trò chuyện, chẳng lẽ cô lúc trước là giả heo ăn thịt hổ?
Khương Hủ vừa đánh vừa xoa nói: "Chỉ cần tôi cho phép, mấy người nói chuyện cắn hạt dưa bao nhiêu tùy thích, tôi sẽ không ngăn cản, ai nghe lời tôi mà không làm tôi tức giận, tôi sẽ giúp người đó thực hiện một điều ước khi tôi có thời gian, mỗi tháng nhiều nhất là một con ma, mấy người nhớ biểu hiện cho tốt đấy."
Đám ma ngừng nói, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.
Đám ma này trước kia cũng từng nhờ cậy hoặc yêu cầu nguyên chủ giúp bọn họ làm ít việc, chẳng hạn như chuyển lời cho con cái, nói một lời muộn màng với vợ, quá dáng hơn còn yêu cầu nguyên chủ gửi tiền cho người thân bọn họ đang gặp khó khăn, v. V, nhưng thái độ với đám ma quấy rối của nguyên chủ từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng.
Vì lý do này, cô cũng đã ít nhiều chọc đám ma quỷ xấu tức giận, khiến cô không ngày nào được ngủ ngon, thứ bảy chủ nhật không tới trường chính là hai đêm không ngủ được.
Bây giờ Khương Hủ ném ra một miếng bánh, rất nhiều ma quỷ cảm thấy động lòng.
Ma quỷ còn ở lại nhân gian đều mang trong mình vướng bận và không cam lòng, nếu không thì chúng đã tới địa phủ từ lâu rồi.
Nói xong, Khương Hủ nhìn thời gian: "Tôi đi xem bộ phim truyền hình dài hai tiếng, mấy người cứ tùy ý, sau 10 giờ tất cả phải yên tĩnh."
Làm ma rồi mà vẫn phải 'tắt đèn đi ngủ', đám ma hai mắt nhìn nhau, sau đó nhìn vào cô gái cắm tai nghe xem điện thoại.
Sự im lặng này duy trì khoảng mười phút, sau mười phút, đám ma lặng lẽ cách xa hai mét và bắt đầu thảo luận xem có nên nghe lời Khương Hủ nói hay không.
Thông thường, đám ma này không đoàn kết lắm, tất cả chúng đều thích hành động một mình, nhưng lần này chúng cảm thấy bất an nên đã xúm lại thảo luận với nhau.
Khương Hủ hạ thấp âm lượng xuống, nghe bọn chúng nói với nhau, thảo luận hồi lâu vẫn không có kết quả, dù sao mỗi ma đều có động cơ ích kỷ của mình.
Ích kỷ cũng tốt, chỉ khi chúng ích kỷ thì cô mới có thể bắt được điểm yếu của chúng.
Cuộc thảo luận không có kết quả, cuối cùng đám ma bắt đầu nói chuyện trở lại, bởi vì họ mới tham gia khiêu vũ quảng trường nên họ bắt đầu nói về những lo lắng và ám ảnh mà họ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác.
Có ma này nói: "Không biết cháu trai tôi có ăn sáng đúng giờ mà không có sự chăm sóc của tôi hay không."
Ma kia nói: "Tôi giấu quỹ đen mà vợ tôi không biết, bây giờ tôi muốn cô ấy lấy chúng ra sử dụng mà tôi lại không thể nói, hôm nay tôi đến gặp cô ấy, tôi nghe nói rằng cô ấy lại sắp bán nhà, gấp chết tôi rồi."
Ma nữ nói: "Anh chết rồi mà, còn tôi này, mới chết được một tháng mà gã bạn trai đã tìm được đối tượng mới rồi, chắc chắn anh ta đã lừa dối sau lưng tôi, đúng là đồ cặn bã."
Con ma nam nói: "Cha dượng của con trai tôi rất khôn khóe, gã không đối xử tốt với con trai tôi, tôi má nó thực sự muốn giết chết gã."
* * *
Mặc dù hầu hết ma quỷ xung quanh Khương Hủ đều ích kỷ, những kẻ không ích kỷ và tốt bụng đã bị bọn họ xua đuổi, nhưng bọn họ cũng là hiện thân của các trạng thái khác nhau trên thế giới này, chỉ cần cẩn thận sàng lọc những giọng nói ồn ào này đã có thể thu được rất nhiều tin tức.
Ngày hôm sau, Khương Hủ nhìn căn phòng đầy ma, trong lòng tự nhủ: "Tôi muốn xem cuộc sống của cha mẹ và chị gái tôi như thế nào."
Đám ma quỷ nhìn Giang Húc, sau đó nhìn nhau, đầu óc nhanh nhẹn chủ động bày tỏ: "Tôi sẽ giúp cô đi xem!"
Khóe miệng Khương Hủ nhếch lên: "Không làm phiền anh chứ?"
Hồn ma thông minh: "Không có phiền, không có phiền, cô chờ đi, trở về tôi sẽ nói vói cô."
Đám ma khác nhanh chóng phản ứng và vội vàng đứng lên.
Khương Hủ: "Nếu anh thấy thì không cần đi đâu, tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi Vẫn là quên nó đi, đây không phải tôi yêu cầu anh làm, anh không cần phải ép buộc bản thân làm."
Một vài con ma tích cực nói: "Không, không, không, chúng tôi cũng tiện đường đi xem, rất thuận tiện, không bị ép buộc, chúng tôi ra ngoài đi dạo thôi, tình cờ ấy mà."
Khi đám ma này rời đi, Khương Hủ nhìn đám ma còn sót lại, khuôn mặt xụ xuống: "Tôi cần học tập, mấy người đứng xa chút, đừng quấy rầy tôi."
Đám ma không đi do dự:.
Đột nhiên có chút tiếc nuối.
Hôm qua cô đã học ngữ văn và tiếng Anh, Khương Hủ cảm thấy không ổn, môn trước chỉ cần đọc sách và tra từ điển là có thể hiểu được gần hết, nhưng hôm nay cô ôn tập toán, vật lý và hóa học thì không như thế được, đặc biệt là vật lý, Khương Hủ học không giỏi.
Cô quay đầu nhìn đám ma: "Ai trong số các người là giáo viên vật lý hay giỏi môn này không?"
Đám ma lắc đầu bối rối: "Xin lỗi nha, tất cả chúng tôi đều là học sinh hư."
Khương Hủ thất vọng, lại hỏi: "Có ma nào biết ai giỏi chuyện này không?"
Nữ ma có chồng bị nghi ngờ ngoại tình lần này rất thông minh, giơ tay lên: "Tôi có thể ra ngoài tìm, nhất định phải có."
Khương Hủ nói: "Nếu muốn hiểu rõ, quỷ phẩm cũng phải tốt, giống như các ngươi.." Cô lộ ra vẻ hơi chán ghét: "Tôi không thích phiền phức."
"Được rồi, tôi sẽ đi tìm!" Ma nữ tinh thần phấn chấn chạy ra ngoài.
Dù sao cũng không thể ngồi yên chịu chết, tốt hơn hết là ra ngoài để làm hài lòng cô gái nhỏ, có lẽ cô sẽ giúp mình thực hiện mong muốn.
Ma nữ đã nghĩ thông, hai con ma nữa cũng nghĩ thông và chạy ra ngoài tìm.
Lập tức trong phòng chỉ còn lại vài hồn ma.