Mặc dù Tạ Liệt không dính bẫy của mình, nhưng vẻ mặt Tuế Lộ vẫn rất thản nhiên, cô cười rạng rỡ hỏi lại hắn: “Nếu tôi nói, tôi muốn giết chết anh thì sao? Anh sẽ giúp tôi chứ?”
Tạ Liệt nghe vậy thì sững sờ hai giây nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trỡ lại, nụ cười trên khoé môi không giảm, ngược lại càng quyến rũ hơn, nốt lệ chí nơi khoé mắt giống như mang theo ý cười không che giấu nổi: “Vậy sao? Vậy thì trước khi cô muốn giết tôi, thì tôi sẽ giết cô trước. Dù sao công chúa điện hạ cũng chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ, cả thế giới không ai thích cô, sau khi chết đi cũng chỉ có thể ở lại chỗ này. Chết cũng không đáng tiếc.”
Câu cuối cùng rất nhẹ, giống như Tạ Liệt đang ngâm nga một điệu nhạc du dương, thanh sắc vô cùng êm tai. Nhưng hành động tiếp sau lại không hề như vậy, hắn bóp chặt cổ cô, ngón tay Tạ Liệt chạm vào dây xích khiến cho dây xích trên cổ Tuế Lộ càng chặt hơn. Giây tiếp theo, móng tay hắn mọc dài ra, đâu xuyên qua linh hồn Tuế Lộ. Rõ ràng đang là một con ma nữ bị giam cầm, vậy mà Tuế Lộ vẫn cảm nhận được đau đớn.
Nhưng đó không phải là đau đớn về thể xác, mà là cảm giác linh hồn bị xé rách thành hai nửa, đau đến mức Tuế Lộ chỉ muốn nhanh nhanh đi đầu thai luôn. Nhưng mục đích của tên điên này là muốn cô khóc lóc cầu xin hắn, Tuế Lộ không thể để hắn thành công được.
Tuế Lộ nhắm chặt mắt, niệm kinh dưới đáy lòng hai lần, đầu ngón tay hơi động, chỉ vài giây sau, một bên dây xích đang giam cầm Tuế Lộ bị đứt, từng mảnh vỡ rơi xuống nền đất phát ra âm thanh leng keng.
Giây tiếp theo, dây xích giam cầm cánh tay còn lại của cô cũng bị phá vỡ, cả hai cánh tay của Tuế Lộ không chút ngần ngại vươn về phía Tạ Liệt, mạnh mẽ ấn lên yết hầu của hắn.
Động tác của cô không mang tính xâm lược như của Tạ Liệt, nhưng lại có thể quấn chặt lấy hắn, không chút do dự mà xâm nhập vào linh hồn Tạ Liệt, từng chút từng chút tàn sát thần hồn của hắn.
Công kích của Tuế Lộ có vẻ là quá lớn, khiến cho Tạ Liệt buộc phải buông cô ra, lùi về sau hai bước. Hắn sờ sờ lên cổ mình, phát hiện nơi đó đã chảy rất nhiều máu, linh hồn cũng đang xao động không ngừng, từng chút từng chút bị bòn rút, kéo ra ngoài, khiến cho từng đầu ngón tay của Tạ Liệt trở nên tê dại.
“Sao? Đau không?” Tuế Lộ cười rất tươi tắn, cô vươn tay nắm lấy dây xích đằng sau cổ mình, nhẹ nhàng ấn một cái, dây xích lập tức biến thành tro bụi.
Thân thể cô gái gần như trong suốt nhẹ nhàng bay lên, tiến đến gần Tạ Liệt, trên mặt cô vẫn là ý cười dịu dàng như trước: “Gương mặt anh đúng là rất thú vị đấy, có muốn đi theo tôi không? Biết đâu tôi sẽ giúp anh đạt được điều mình muốn đấy.”
Mặc dù không biết tên này muốn gì, nhưng công việc thường ngày của một con ma là dụ dỗ đúng không? Vậy nên cô xin phép dụ dỗ tên này một chút, chơi chơi với hắn vài hôm xong rồi cứu vớt cũng không muộn.
Quả thật Ngâm Chỉ chỉ muốn tát cho cô một cái: [Chơi chơi cái đầu cô á, đợi đến lúc cô chơi chán thì có lẽ thế giới cũng bị huỷ diệt từ lâu rồi. Vậy nên cô tập trung vào nhiệm vụ cho ta! Còn nữa, cô là ma nữ, không phải ác ma, đừng chơi cái trò mê hoặc người khác. Đấy là loại nghiệp vụ công việc khác, hiểu chưa hả?]
Tuế Lộ rất chi là buồn lòng với những lời Ngâm Chỉ nói: “Ta cảm thấy ta còn xinh đẹp hơn mấy ác ma kia, dụ dỗ người không phải rất tốt sao? Cứu vớt để làm gì? Đợi sau này cứu vớt cũng không muộn mà?”
Nói thì nói vậy thôi chứ Tuế Lộ vẫn rất thành thật hoàn thành nhiệm vụ, cô không ngừng gật đầu rồi lại lắc, kiểm tra xem xương khớp của mình còn dùng được không mới vỗ vỗ vai Tạ Liệt: “Đùa anh thôi, tôi cảm thấy chán quá nên mới tìm chút trò vui thôi ấy mà. Đừng giận nhé.”
Nói đoạn, Tuế Lộ bay bay về phía trước, ngó trước ngó sau một hồi, hỏi: “Này, đây là nhà chồng trước của tôi à?”
Tuế Lộ nghĩ, chồng ở kiếp trước thì cũng cứ cho là chồng trước đi, cũng không sai lắm, cô cảm thấy gọi như vậy cũng chẳng có vấn đề gì.
Tuế Lộ cho là vậy nhưng không có nghĩa người khác cho là vậy, đặc biệt là Ngâm Chỉ, nó rất không tán đồng với cô: [Đấy không phải là chồng cũ của cô, là của nguyên chủ.]
“Hiện tại ta là nguyên chủ, chồng cũ của nàng cũng là của ta.” Tuế Lộ lý lẽ hùng hồn lý luận.
Lý lẽ của cô hùng hồn đến mức Ngâm Chỉ cũng cạn lời luôn. Nó chỉ đành bất lực nói: [Được rồi, cô cứ tiếp tục đi, ta đi nghiên cứu tài liệu tiếp đây.] Không thể trông cậy vào ký chủ, nó chỉ đành dựa vào chính mình thôi. Nó vẫn nên tiếp tục phấn đấu để trở thành hệ thống tài giỏi nhất thôi, đừng trông cậy vào ký chủ của mình nữa.
Hệ thống trông cậy vào ký chủ là hệ thống ngu ngốc.
Tạ Liệt nhìn hồn ma đang bay nhảy trước mặt mình, cười rất quyến rũ: “Cô là người ngoại giới?”
Câu hỏi của Tạ Liệt làm cô đứng hình luôn. Chỉ cần vài giây mà tên này đã nhận ra cô là người dị giới? Cái hoàn cảnh này... sao cứ thấy giống giống với Tần Nguỵ thế nhỉ? Chẳng lẽ là hai người này cùng một linh hồn?
Nhưng thắc mắc thì thắc mắc thế thôi chứ thật ra, Tuế Lộ chẳng muốn để lộ chuyện này chút nào, vậy nên cứ tận lực che giấu là được. Còn về vấn đề có lộ hay không... Tuế Lộ cho hay, cứ đến lúc đấy rồi cô lại tính tiếp cũng không muộn.
Ôm tư tưởng như vậy, Tuế Lộ cười cười, nhìn Tạ Liệt bằng ánh mắt thâm tình đầy ấm áp: “Anh nói gì vậy? Ngoại giới là cái gì? Nói cho tôi nghe có được không.”
Ta cứ thích giả ngu đấy, ngươi làm gì được ta! Có giỏi thì vạch trần ta đi!