Lúc này, Tuế Lộ đi bên cạnh Tạ Liệt vẫn chưa hiểu tại sao hắn lại phóng đi nhanh như vậy, còn chẳng để cô nhìn tên Lương Vĩ kia một cái nữa chứ. Ít nhất thì cũng phải để cô nhìn kẻ thù từ kiếp trước của nguyên chủ một lầm chứ! Tức giận nha! Không nhìn thì làm sao biết cách mà trả thù bây giờ!
Tuế Lộ thở dài một hơi, bộ dáng rất chi là bất bình lên án Tạ Liệt: “Tôi nói nè, nếu anh không hứng thú với tên Lương Vĩ đó thì đi trước đi, tôi rất hứng thú với gã, để tôi ở lại nghiên cứu hắn cũng có sao đâu?”
Như vậy thì đến lúc xử lý gã, cô mới biết ra tay ở đâu chứ! Nếu không biết ra tay ở đâu mới tốt thì làm sao giết người được? Làm sát nhân thì cũng cần có kỹ năng đó biết chưa hả!
Tạ Liệt liếc mắt nhìn cô một cái, cười rất quyến rũ, nhưng giọng điệu lạnh lùng đã tố cáo tâm trạng của hắn bây giờ: “Cô muốn nghiên cứu gã? Có thể, đi đi, tôi không cản. Còn về việc cô có thể bị ánh mặt trời nướng chín, tôi không quan tâm.”
Câu này quả thật đã đâm vào thân thể không có trái tim của cô, khiến cả linh hồn Tuế Lộ đau đớn. Cô biết đấy là sự thật nhưng có thể đừng nói thẳng ra như vậy có được không? Có thể nói giảm nói tránh chút không? Hả! Rốt cuộc là hắn có biết yêu thương một con ma không nhà không cửa như cô không đấy? Làm ma cũng khổ lắm có biết không hả?
Nhưng những gì mà Tạ Liệt nói không sai, nên Tuế Lộ sẽ miễn cưỡng nghe vào tai, im lặng đi bên cạnh hắn. Đi được một lúc, Tuế Lộ bỗng hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy? Trời càng ngày càng nắng, tôi không muốn biến thành thịt nướng BBQ đâu.”
“Đưa cô về nhà. Không thể để cô ở ngoài này mãi được.” Tạ Liệt đơn giản giải thích một câu, sau đó thản nhiên đi tiếp, không để ý đến vẻ mặt khó hiểu của Tuế Lộ.
Trời càng ngày càng nắng, nhưng thân thể của Tuế Lộ vốn là một con ma, nên cả người cô vẫn lạnh toát, không thấy nóng chút nào. Còn về phần Tạ Liệt, có vẻ như hắn cũng không thấy nóng, sắc mặt vẫn như thường, trên trán, tay không có một giọt mồ hôi.
Thấy vậy, Tuế Lộ cũng chẳng quan tâm hắn có thể bị say nắng hay không, thảnh thơi ngắm nhìn đường phố.
Hai tiếng sau, một người một ma đi bộ một vòng quanh thành phố, sau đó dừng lại ở một căn chung cư cao cấp nằm ở vùng ngoại ô.
Nhìn căn nhà khang trang lộng lẫy trước mặt, Tuế Lộ chọc chọc Tạ Liệt hai cái: “Anh ở đây à?” Nơi này rất đẹp nha, nhưng mà hắn có đủ tiền để sống ở đây không á? Đừng trách cô, cô cũng chỉ lo lắng cho hắn mà thôi. Dù sao thì ở thế giới trước, phản diện bệnh kiều quả thật là nghèo đến mức ngay cả mồng tơi còn chẳng có mà rớt, làm sao có tiền ở chung cư được?
Tạ Liệt có vẻ như nhìn ra được tâm sự nặng nề của Tuế Lộ, hắn không nói gì cả, mở cửa đi vào trong. Thấy hắn thật sự có thể ở nơi đẹp đẽ như này, Tuế Lộ cũng chẳng có ý kiến, cô bay theo hắn đi vào, tự do tự tại đến mức hoàn toàn không giống một vị khách.
“Cô ở đây đi.” Sau khi vào trong nhà, Tạ Liệt đi đến một căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang tầng hai, mở cửa cho Tuế Lộ xem.
Căn phòng rất đẹp, cũng rất lớn, tất cả đồ đạc đều đã được chuẩn bị đầy đủ, tủ quần áo, bàn trang điểm, thậm chí còn có cả gương, nhưng Tuế Lộ cũng chẳng biết mình có soi gương được không nữa.
Cửa sổ trong phòng đã khoá chặt, rèm cửa màu đen che đậy hoàn toàn ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, thế nên ngoại trừ ánh đèn màu vàng ấm áp ra, cả căn phòng không có lấy một tia sáng tự nhiên nào. Nhưng Tuế Lộ vẫn rất vừa lòng. Có điều, vừa lòng thì vừa lòng, nhưng chuyện cần hỏi vẫn phải hỏi: “Lần trước anh ném tôi ở cái căn phòng kia, còn xích chân xích tay, còn trói cả cổ tôi lại, sao giờ lại để tôi ở đây? Anh có âm mưu gì?”
“Không có âm mưu gì cả.” Tạ Liệt thành thật khai báo: “Tôi chỉ muốn ở gần cô mà thôi.”
Tuế Lộ chẳng hiểu gì, khoanh tay nhìn chằm chằm hắn: “Anh bị ngốc à? Ở cùng một con ma, không sợ bị tổn thọ mà chết sớm à?” Khá khen cho nghị lực của tên này, dám ở gần một con ma, còn thản nhiên như vậy, quả thật là không biết sợ là gì!
“Sẽ không đâu.” Tạ Liệt bình tĩnh lắc lắc đầu, hỏi: “Cô muốn ăn gì không? Tôi đi nấu.”
Tuế Lộ híp mắt nhìn hắn, cô cảm thấy tên khốn này có âm mưu gì đó với cô, nhưng thế thì sao? Địch đến thì đánh, nước dâng xây bờ, cô cũng không sợ tên này có ý xấu với mình, nếu có thì đánh chết hắn là được!
“Tôi là ma, không ăn được đồ ăn con người.” Tuế Lộ bỗng nhiên nhớ ra, cô là ma, nấu ăn cái gì? Hắn nấu xong, cô ăn được chắc? Tên này chắc chắn đang muốn chê cười cô đây mà! Đúng là có độc!
Tạ Liệt không thèm để ý ánh mắt lên án đầy mãnh liệt của Tuế Lộ, trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ quyến rũ: “Tôi có cách, muốn ăn không.”
Tuế - cao quý lãnh diễm - Lộ lắc đầu: “Không cần, tôi là ma, không biết đói bụng.” Nói đến đây, Tuế Lộ mới cố gắng suy đoán xem, lúc nguyên chủ bị giết, nàng đã ăn cơm chưa, cô không muốn biến thành ma đói đâu, rất khó coi.
Tạ Liệt cũng không ép cô, gật gật đầu, nói một câu chào tạm biệt rồi đi ra ngoài luôn. Thuận tay còn khoá cửa phòng Tuế Lộ lại.
Tuế Lộ cũng không vạch trần động tác nhỏ này của hắn, cô lượn qua lượn lại hai vòng xem xét phòng ở mới. Nơi này quả thật rất rộng, rất hợp ý cô, chỉ là... màu sắc hơi sáng, cái này không được phù hợp với cô cho lắm.
Tuế Lộ cảm thấy, mình đã ‘già’ lắm rồi, cứ lấy màu sắc tối là được rồi, không cần quá sáng sủa. Nghĩ vậy, Tuế Lộ vung tay lên, dường như là đang ra hiệu cho cái gì đó.
Giây tiếp theo, một bóng đen xuất hiện dưới chân cô, bóng đen ấy không ngừng sôi lục bục, tiếp đó, vô vàn bong bóng đen dần dần tách khỏi nó, bay lên không trung, lan rộng khắp căn phòng.
Và rồi, chỉ sau hai giây, cả căn phòng biến thành màu đen thuần tuý, ngay cả ánh đèn ấm áp treo trên trần nhà cũng tối dần, tối dần. Cả căn phòng trở nên âm u ngột ngạt vô cùng.
Tuế Lộ rất chi là hài lòng với kết quả này. Nhưng Ngâm Chỉ, hệ thống vừa mới xuất hiện đã thấy toàn bộ cảnh này, chẳng biết nên nói gì nữa: [Cô... cô... cô... Cô đã làm cái gì vậy hả!]