"Quán cà phê Tâm Duyên"
Nhan Như Tinh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, khuỷu tay chống cằm, nhàm chán nhìn đủ kiểu người đi đường dù không có nhiều người.
Trong trí nhớ cô đây là quán cà phê buôn bán tốt nhất. Nhưng bây giờ cũng chỉ có vài người, thậm chí ông chủ cũng thay đổi.
"Chào mừng đến với ——"
Cửa ra vào, mỗi khi có khách đến, sẽ có âm thanh tự động chào đón thu hút sự chú ý của Nhan Như Tinh.
Cô quay đầu lại nhìn thấy hai người đang đi tới, cô sửng sốt hai giây. Sau đó trên miệng nở một nụ cười sáng lạn, thừa dịp đối phương vẫn đang thất thần, cô hào phóng mở miệng, nói một câu, "Đã lâu không gặp."
"Cô..." Sắc mặt Thẩm Từ có chút không khỏe, chần chờ nhìn Nhan Như Tinh, hơi gật đầu, ánh mắt phức tạp trả lời lại cô: "Đã lâu không gặp."
Thẩm Từ không hổ là nam chính trong sách, không cần nói đến cái khí chất bẩm sinh phảng phất như ánh đèn sân khấu kia, chỉ cần khuôn mặt này, ở chỗ của Nhan Như Tinh, đều có thể đạt được tám điểm.
Anh ta có mắt phượng tiêu chuẩn, khi không cười sắc bén dị thường, đúng chuẩn khí thế của tổng tài bá đạp. Khuôn mặt anh ta khi nhìn lướt qua thì không có điểm nào là đặc biệt tinh xảo, nhưng lại vô cùng thâm thúy làm cho người ta liếc mắt một cái là nhìn thấy sự tồn tại của anh ta.
Anh ta là một người có hào quang bẩm sinh, một nhân vật chính đúng nghĩa.
Thảo nào trong sách lại có rất nhiều phụ nữ thích anh ta như vậy.
Cho dù là nguyên chủ, cũng một lòng mê luyến anh ta. Dù cô ấy biết anh ta cùng nữ phụ Lâm Vận Nhi có quan hệ không bình thường, nhưng lại tình nguyện tự làm mình tức giận gần chết, cũng không nỡ rời đi.
Mà Lâm Vận Nhi vốn là nữ phụ trong sách, tự nhiên sẽ không kém hơn là bao. Mái tóc dài xoăn xoăn màu hạt dẻ, dáng người cao gầy, khuôn mặt ngọt ngào, mặc một bộ váy bó máu trắng kết hợp với áo khoác ngoài, làm cho cô ta thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Hơn nữa bản thân cô ta và nam chính là thanh mai trúc mã, hoàn cảnh gia đình cũng ngang nhau. Một bạch phú mỹ tiêu chuẩn, bên người chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Lại cam nguyện tình nguyện toàn tâm toàn ý đuổi theo phía sau mông nam chủ.
Cho dù bây giờ trò chơi xuất hiện, hình như cô cũng không thay đổi gì mấy, trong mắt vẫn chỉ có Thẩm Từ giống như trước kia. Lại nhìn Thẩm Từ, hình như có chỗ nào đó thay đổi, lại hình như không thay đổi.
Nhan Như Tinh thấy vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn. Cô chủ động đứng dậy, kéo một cái ghế ra, nói với Lâm Vận Nhi, "A Vận ngồi ở đây đi.”
Sau đó, cô nhiệt tình nắm lấy một cánh tay của Thẩm Từ, nói một cách đương nhiên: "A Từ ca ngồi ở bên cạnh em nè.”
Thẩm Từ theo bản năng nhíu mày, muốn tránh thoát khỏi tay cô.
Chỉ thấy khuôn mặt Nhan Như Tinh vừa nãy còn đang tươi cười như một đóa hoa, ngay lập tức nước mắt rơi đầy mặt. Làn da cô trắng bệch, nằm ở bệnh viện một năm rưỡi, càng nhìn càng thấy sự yếu ớt.
Điều đó có thể thấy qua cánh tay gầy như da bọc xương của cô, quả thực làm cho người ta vừa đau lòng lại thương tiếc.
Ít nhất, Thẩm Từ đã dừng lại, không tiếp tục giãy dụa nữa.
"A Từ ca, em, em còn tưởng rằng, sẽ không còn được gặp lại anh nữa." Nhan Như Tinh nghẹn ngào nói xong, đơn thuần vô tội ngã vào trong ngực Trầm Từ, dùng hành động biểu đạt nỗi nhớ nhung của mình.
Thẩm Từ bị cô đụng trúng, cơ thể nặng nề lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
Đồng thời khí huyết trong ngực cuồn cuộn, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Lâm Vận Nhi thấy thế, lúc này cũng nhịn không được nữa vội lao tới. Sau đó kéo Nhan Như Tinh ra, lấy ra một bình thuốc, không hề che dấu mà rót vào miệng Thẩm Từ.
Nhan Như Tinh:...
Cô mờ mịt nhìn tay mình, lại nhìn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy thấp giọng an ủi Lâm Vận Nhi, nói mình "không có việc gì" Trầm Từ.
Đột nhiên, dường như cô đã kịp phản ứng lại.
Sắc mặt cô biến đổi, lắp bắp nhào tới. Đồng thời đẩy Lâm Vận Nhi ra, không cẩn thận nhổ mất một chỏm tóc của cô ta. Sau đó không cẩn thận đạp cô ta một cái, cuối cùng lại không cẩn thận cào lên cánh tay cô ta một cái nữa.
"A Từ ca——" Nhan Như Tinh đứng ở bên trái Thẩm Từ, hai mắt rưng rưng, bộ dáng đau lòng, tay chân luống cuống không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Thật xin lỗi, em sai rồi, em không nghĩ tới cơ thể của anh so với em còn..." Nhan Như Tinh muốn nói lại thôi, dù do dự nhưng vẫn vươn tay, chuẩn bị giúp anh ta xoa dịu cảm xúc một chút.
Ai ngờ không đợi cô chạm vào Trầm Từ, cổ tay đã bị Lâm Vận Nhi nhanh tay lẹ mắt bắt lấy.
Nhan Như Tinh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại mờ mịt nhìn Lâm Vận Nhi, tựa hồ không hiểu vì sao cô ta lại nắm lấy tay mình.
Lâm Vận Nhi ghét nhất biểu tình vô tội, cái gì cũng không hiểu của cô. Nhưng ngại Thẩm Từ vẫn còn ở đây, cô ta chỉ có thể nhịn ác ý trong lòng, nặn ra một nụ cười, giọng điệu ôn hòa kiên nhẫn giải thích, "Hôm qua Từ ca mới từ trong phó bản đi ra, bị thương nhẹ. Chỉ cần cô để anh ấy nghỉ ngơi một chút là được.”
“Chẳng lẽ tôi có mặt ở đây, lại làm phiền anh ấy nghỉ ngơi?” Nhan Như Tinh nghe được lời nói của cô ta vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Thân thể lung lay tựa như sắp ngã, dường như bị đả kích sâu sắc nhìn cô ta.
Khóe mắt còn ngay lập tức chảy ra hai giọt nước mắt, nhưng không rơi xuống đất mà đọng ở hàng long mi dày đặc của cô, đáng thương, bất lực, không thể tin được.
Lâm Vận Nhi:?
Tôi đã nói gì cơ?
Sao cô ta lại có cảm giác giống như Nhan Như Tinh biến thành một người khác, còn đáng ghét hơn trước kia.
Hơn nữa giọng điệu này...
Sao cô ta lại cảm thấy có chút quen tai nhỉ.
Đâu chỉ quen tai, trước kia cô ta chính là như thế này mỗi ngày đi theo Thẩm Từ cùng nguyên chủ hẹn hò.
Mỗi lần nguyên chủ chỉ cần thể hiện ra sự mất hứng, cô ta liền giả bộ đùa giỡn trước mặt Thẩm Từ với nguyên chủ nói, "Ai nha, Từ ca không phải nói không biết đi đâu sao. Để tôi tư vấn cho hai người, Tinh Tinh đừng có hiểu lầm nha."
Ngay cả khi đi xem phim, cũng là do cô ta chọn.
Điều vô lý chính là chính là, Thẩm Từ thế mà cảm thấy ba người xem phim là chuyện rất bình thường.
Lúc ấy nhìn thấy nơi này, Nhan Như Tinh não dưa đều là ong ong. Nếu không phải thức ăn bên trong đủ hấp dẫn, cô đã sớm từ bỏ.
Nghĩ tới đây, đầu Nhan Như Tinh ong ong, ấm ức nói với Thẩm Từ, "A Từ ca, em thật sự giống như Lâm tỷ nói, làm phiền anh nghỉ ngơi sao?”
Lâm Vận Nhi:...
Mắt thấy Thẩm Từ vẫn nhìn chằm chằm cô mà không nói lời nào, Nhan Như Tinh đối với chuyện này cảm thấy rất thất vọng. Cuối cùng, cô đau lòng rũ mắt xuống, cố nén cười nói, "Nếu đã như thế, vậy thì em đi đây!"
Thẩm Từ nhíu mày, giống như anh ta đang suy nghĩ vấn đề nan giải gì đó.
Nhìn thấy Nhan Như Tinh thật sự xoay người muốn rời đi, anh ta theo bản năng đưa tay túm lấy cánh tay cô. Không nhìn ánh mắt thúc giục của Lâm Vận Nhi, nói: "Đợi lát nữa, tôi có mấy lời muốn nói với cô.”
Nhưng khi nhìn thấy Nhan Như Tinh dùng vẻ mặt tin tưởng, ánh mắt chờ mong nhìn mình, giống như hỏi anh ta muốn nói gì.
Năm chữ "Chúng ta chia tay đi", thế nào cũng không nói nên lời.
Trực giác của anh ta nói cho anh ta biết tâm tình của mình không đúng, anh ta nên trực tiếp nói rõ ràng với cô, dù sao anh giờ anh ta cùng Vận Nhi đã ở cùng một chỗ.
Nhưng mà... Thẩm Từ nhanh chóng liếc mắt nhìn Nhan Như Tinh, nhìn vẻ ngoài dường như không thay đổi chút nào của cô. Ký ức tốt đẹp trong quá khứ hiện lên trong đầu anh ta, trong lúc nhất thời, anh ta lại có chút không nỡ.
Lúc đầu Lâm Vận Nhi thấy Trầm Từ gọi Nhan Như Tinh còn rất lo lắng, nhưng nhớ đến Thẩm Từ đã đồng ý với cô ta. Cô ta nhịn xuống, lựa chọn tin tưởng anh ta.
"Ngồi đi." Thẩm Từ ngồi xuống trước, không biết anh ta vô tình hay cố ý, vị trí anh ta ngồi xuống, lại ở giữa đối diện hai người.
Nhan Như Tinh do dự, cho anh ta mặt mũi.
"Tôi nghe nói, cô tỉnh từ hôm kia?” Thẩm Từ gọi nhân viên phục vụ cho hai người mỗi người một tách cà phê trắng, anh ta lấy trà xanh, lúc này mới quan tâm hỏi Nhan Như Tinh.
"Ừm." Ánh mắt Nhan Như Tinh ái mộ không muốn xa rời, giọng nói mềm mỏng nhẹ nhàng trả lời.
Thẩm Từ bị ánh mắt của cô nhìn đến mức tim anh ta run lên, ngón tay run rẩy một chút. Vội vàng rời tầm mắt của minh đi, che dấu lấy nắm đấm đặt ở bên môi, giả vờ ho khan hai tiếng.
"Sao thế? Lại thấy khó chịu?" Lâm Vận Nhi lo lắng vươn tay muốn giúp anh ta thở dễ dàng hơn.
Ai ngờ Thẩm Từ xoay người một cái, né tránh tay cô ta.
Lâm Vận Nhi kinh ngạc nhìn anh ta, giống như đối với hành vi tránh né của anh ta thấy ngoài ý muốn.
Thẩm Từ cũng chỉ hành động theo bản năng, ngay cả chính anh ta cũng ngây ngẩn cả người.
Khi nhìn thấy biểu tình bi thương của Lâm Vận Nhi, hô hấp của anh ta chậm lại, không biết nên giải thích như thế nào.
Mãi đến khi giọng nói mềm mại của Nhan Như Tinh đột ngột xen vào, anh ta mới hoàn hồn.
"A Từ ca, nghe A Vận nói anh đi phó bản bị thương rồi? Có nghiêm trọng lắm không, có cần đến bệnh viện khám không?” Nhan Như Tinh ân cần nói.
"Không cần." Thẩm Từ vừa nghe đến bệnh viện, sắc mặt liền trắng bệch, giọng nói trở nên vô cùng cứng nhắc, "Tôi không sao. Hơn nữa sao cô không ở lại bệnh viện thêm một thời gian?"
“Em, em không muốn lãng phí tiền của anh." Nhan Như Tinh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em tỉnh lại mới biết thế giới đã thay đổi.”
"Họ nói rằng bây giờ kiếm tiền rất khó khăn. Em nghĩ là, nếu bây giờ em đã khỏe mạnh, thì không cần phải nằm viện nữa, như thế em có thể tiết kiệm cho anh một chút tiền.", "Có phải em rất thông minh hay không?"
Nhan Như Tinh vui vẻ cười với anh ta.
Trong lòng Thẩm Từ nghẹn lại, cầm ly nước trong tay lên uống một ngụm nước, rũ mắt nói, "Cô không cần phải tiết kiệm cho tôi, chữa trị cho cô chính là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa cũng không đắt mấy.”
Quả thật không đắt, từ nửa năm trước, Lâm Vận Nhi đã đem thuốc của nguyên chủ đổi thành dịch dinh dưỡng. Nguyên chủ có thể kiên trì nửa năm chờ cô đến, quả là một kỳ tích.
"Em biết chứ, anh là bạn trai của em mà." Nhan Như Tinh ngượng ngùng nhìn anh ta. Vén mấy sợi tóc mai đang rũ xuống lên vành tai, khóe miệng cong cong, khuôn mặt hồng hào nói một câu không rõ ý tứ, "Tuần đầu tiên em bị tai nạn xe cộ, thật ra em có ý thức.”
Thẩm Từ nhất thời không kịp phản ứng lại những lời này của cô là có ý gì.
Sắc mặt Lâm Vận Nhi thay đổi, rốt cuộc không nhịn được nữa kịch liệt lên tiếng, "Từ ca, rốt cuộc anh còn muốn lừa gạt cô ta đến khi nào? Nếu anh không thể mở miệng, em có thể nói thay cho anh.”
“Nhan Như Tinh, cô nghe cho kỹ đây, anh ấy, Thẩm Từ, bây giờ là của… Ưm ưm.”
"Xin lỗi, cô cứ uống cà phê trước đi. Cô ấy không được khỏe, tôi sẽ gọi người đưa cô ấy về nhà." Thẩm Từ che miệng Lâm Vận Nhi, kéo cô ta đi ra ngoài đồng thời, không quên xin lỗi Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tiinh nhìn hai người rời đi, vòng tròn trên mặt dần dần biến mất.
Cô xoay hồng châu trên cổ tay, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê trắng.
Trong thực tế, nguyên chủ không thích cà phê. Thế nhưng vì để phù hợp với sở thích của nam chính Thẩm Từ, nghe Lâm Vận Nhi nói anh ta thích, mới dần dần có sở thích này.
Cho dù là người nào, cà phê vẫn rất tốt.
Nhan Như Tinh thỏa mãn cầm ly nhẹ nhàng thưởng thức.
Không bao lâu sau, bọn họ trở lại.
Thấy Nhan Như Tiinh kinh ngạc nhìn Lâm Vận Nhi, Trầm Từ có chút lúng túng giải thích: "Gần đây bên ngoài không an toàn, tôi không yên tâm để cô ấy trở về một mình. Đúng lúc cô ấy nói rằng cô ấy thấy khỏe hơn rồi, tôi liền đưa cô ấy quay lại đây.”
Anh ta vừa nói, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Vận Nhi.
Dù cho trong lòng Lâm Vận Nhi tràn ngập bất mãn, nghĩ đến mấy lời Trầm Từ vừa khuyên bảo cô. Lâm Vận Nhi chỉ có thể chịu đựng chua xót cùng bất an trong lòng, không cam lòng nặn ra một nụ cười nói với Nhan Như Tinh, "Là do tôi kích động, vừa rồi không dọa cô chứ? "
“Không có." Nhan Như Tinh lắc đầu, "Nhưng mà có phải hai người có chuyện gì lừa tôi hay không? "
"Không phải là chuyện gì quan trọng đâu." Thẩm Từ không chần chừ lướt qua đề tài này: "Ngày hôm qua bác sĩ chính của cô liên lạc với tôi nói là, cơ thể của cô còn cần phải đến bệnh viện kiểm tra lại một chút.”
"Nhưng họ liên lạc với cô, lại bị cô từ chối. Lúc này mới tìm đến tôi, muốn tôi tới khuyên cô.”
“Cô cũng thật là, tỉnh dậy không nói với tôi một tiếng thì thôi, xuất viện cũng không nói tiếng nào. Nếu không phải... Ai" Thẩm Từ không biết não bổ cái gì, vẻ mặt phức tạp.
"Từ ca, em thấy cơ thể của Tinh Tinh rất tốt, không giống như bác sĩ nói là hai chân không tiện đi lại." Lâm Vận Nhi dưới sự nhắc nhở của anh ta, đột nhiên nhớ tới lời bác sĩ nói với cô ta trong điện thoại, kinh ngạc nhìn chằm chằm chân Nhan Như Tinh.
"Tinh Tinh, cô biết tới phó bản, là bởi vì cô đã vào phó bản đúng không?" Trong đầu cô ta chợt lóe lên một suy nghĩ, hỏi cô.
Thẩm Từ nghe vậy kinh ngạc nhìn Nhan Như Tinh, dường như không quá tin tưởng.
Nhan Như Tinh không phủ nhận, nhẹ nhàng gật gật đầu, cẩn thận nói: "Quả thật tôi đã đi vào phó bảm, còn mới ra phó bản không bao lâu. Vì vậy, chân của tôi có thể phục hồi. Nếu không bây giờ tôi đi ra ngoài, sợ là phải ngồi xe lăn. "
“Xem ra vận may của cô cũng không tệ lắn." Lâm Vận Nhi nói xong, đôi mắt chuyển hướng, nói với Trầm Từ: "Từ ca, chúng ta có nên mang Tinh Tinh theo không? Cô ấy vừa trở thành người chơi, chắc chắn rất sợ hãi.”
Thẩm Từ không lập tức từ chối, mà lại nghiêm túc cân nhắc khả năng này.
Lâm Vận Nhi thấy vậy, trong mắt lóe lên một ngọn lửa ghen tị. Bên miệng lại hết sức khuyên nhủ, "Từ ca, anh cứ mang Tinh Tinh theo đi, đi. Dù sao có anh và em ở đây, kéo thêm một người chơi cấp E cũng rất nhẹ nhàng. "
“Không lẽ anh nhẫn tâm để Tinh Tinh một mình vào phó bản sao? Trong đó nguy hiểm biết bao nhiêu. Lần này cô ấy may mắn từ phó bản đi ra, vậy lần sau không may mắn như thế thì làm sao bây giờ?”
“Hơn nữa, chắc chắn Tinh Tinh cũng muốn anh mang cô ấy theo, đúng không, Ti Tinh?" Lâm Vận Nhi quay đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh.
Cô ta biết rằng cô nhất định sẽ không từ chối.
Quả nhiên.
"Được không?" Trầm Từ yên lặng nhìn Nhan Như Tinh đang chờ mong nhìn mình, cuối cùng cũng không muốn để cho cô phải thất vọng. Liền gật gật đầu: "Được rồi, nhưng phó bản phải lựa chọn thật tốt."
“Chuyện chọn phó bản cứ giao cho em, Tinh Tinh cứ chuẩn bị sẵn sàng đi." Lâm Vận Nhi nhìn Nhan Như Tinh nở một nụ cười "hiền lành".
Nhan Như Tinh không cam lòng yếu thế cười một nụ cười còn sáng lạn hơn cô ta: "Cảm ơn A Vận. "
“A Từ ca là bạn trai của em, nên em không cảm ơn nữa nha."
Lâm Vận Nhi:...
Thiếu chút nữa cô ta bóp nát lòng bàn tay mình mới khiến cho cô ta không mắng to ra tiếng.
"Tinh Tinh, bây giờ cô đang ở đâu?" Thẩm Từ không biết làn sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người đã được khởi động, quan tâm Nhan Như Tinh.
"Bây giờ em đang sống trong căn phòng cũ mà cha mẹ để lại cho em."
"Phòng ở cũ?" Thẩm Từ cố gắng nhớ lại, ngạc nhiên nói: "Cô nói đến cái phòng ở tiểu khu Hạnh Phúc bên khu thành phố cổ sao?”
Lâm Vận Nhi nghe giọng điệu của anh ta không đúng, nhịn không được suy nghĩ xem đến tiểu khu Hạnh Phúc bên khu thành phố cổ ở đâu.
"Ừm."
"Sao cô lại có thể sống ở đó!"
"Đó là căn phòng mà cha mẹ em để lại cho em, em không sống ở đó thì ở đâu?" Nhan Như Tinh khó hiểu hỏi lại.
"Nơi đó..." Thẩm Từ không biết nên nói như thế nào, anh ta muốn nói nơi đó là địa bàn của “người dị chủng băng phôi”. Nhưng lại sợ dọa cô, chỉ có thể nhắc nhở không rõ ràng: "Nơi đó không an toàn."
“Không đâu, nới đó an toàn mà. Mỗi ngày còn có nhân viên quản lý đi tuần tra nữa á. "Nhan Như Tinh khoát tay áo với vẻ mặt "Anh đừng lừa em".
"Không được, cô đổi sang chỗ khác đi. Nếu không có chỗ ở, có thể ở với tôi trước..."
"Từ ca, nếu Tinh Tinh đã nói không thành vấn đề, anh cũng đừng làm chuyện uổng công vô ích. Hơn nữa căn nhà kia còn là của cha mẹ Tinh Tinh để lại cho cô ấy, chắc là cô ấy cũng không muốn chuyển đi, Tinh Tinh thế nhưng là một người nặng tình nặng nghĩa. Phải không, Tinh Tinh." Lâm Vận Nhi nhanh chóng cắt đứt lời của anh ta, khéo hiểu lòng người nói với Nhan Như Tinh.
Cô ta ngắt lời như thế, Thẩm Từ còn thật sự tin.
"Vậy được rồi, nếu sau này Tinh Tinh không muốn ở đó nữa, có thể cho tôi biết, tôi sẽ đến giúp đỡ.” Đôi mắt Thẩm Từ ôn hòa nói.
Nhan Như Tinh:...
Đây thật sự là học bá cao lãnh thời còn đi học, tổng tài bá đạo sát phạt quyết đoán thời kì xây dựng sự nghiệp ngoài xã hội mà trong sách nói đến hay sau?
Sự thật chứng minh, tiểu thuyết và thực tế có sự khác biệt vô cùng lớn.
Đương nhiên chính là bởi vì như thế, cô mới lợi dụng điểm này khiến Lâm Vận Nhi tức muốn nổ phổi.
Ba người không trò chuyện quá lâu trong quán cà phê, đi ăn trưa ở nhà hàng.
Trước khi cô kịp lên tiếng, Lâm Vận Nhi đã sắp xếp thật tốt thời gian buổi chiều.
"Buổi chiều em đi chọn phó bản, Từ ca dẫn Tinh Tinh đi làm quen với bọn Chu Duyệt một chút đi. Nếu thuận lợi, buổi tối chúng ta sẽ vào phó bản.”
"Vội vàng như vậy sao? Không phải trên người A Từ ca còn bị thương sao, không cần nghỉ ngơi hở? "Nhan Như Tinh kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vận Nhi mang theo vài phần lên án chỉ trích.
"A Vận, cô không cần phải để ý đến ta. Tất cả đều lấy an nguy của anh A Từ làm chủ. Bằng không nếu bởi vì tôi mà khiến anh ấy gặp nguy hiểm, tôi sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Nhan Như Tinh nói một cách dõng dạc, khiến Thẩm Từ cảm động, lại một lần nữa nghĩ đến khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau trước kia. Ánh mắt nhìn về phía cô càng thêm dịu dàng.
Lâm Vận Nhi:...
Trà xanh!
Chỉ biết vờ vịt!
Con khốn này!
Lâm Vận Nhi tức giận, cả người run rẩy, thỉnh thoảng dùng ánh mắt như đao nhìn về phía Nhan Như Tinh, hận không thể ăn thịt người.
Cái gọi cả ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ vào mắt là đây sao!
Trước kia cô ta dùng thủ đoạn chèn ép Nhan Như Tinh, không nghĩ tới có một ngày lại bị cô đáp lễ trở về.
Rõ ràng trước kia Nhan Như Tinh chỉ là một người ngu ngốc đơn giản không biết tính toán cơ mà.
Lâm Vận Nhi nghi ngờ nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh.
Vừa thấy cô ta nhìn mình như vậy, Nhan Như Tinh liền biết cô ta nghi ngờ cô không phải nguyên chủ.
Dù sao nguyên chủ vừa ngốc nghếch lại còn tự ti. Bình thường cô ấy đều nhịn xuống, đem tất cả ấm ức nuốt vào trong bụng.
Cô ấy sợ Thầm Từ nói cô ấy không hiểu chuyện, cũng sợ Lâm Vận Nhi ở trước mặt cô ấy nhắc lại khoảng thời gian trước kia cô ta cùng Thẩm Từ vui vẻ bên nhau như thế nào. Càng sợ bị người khác nói cô ấy ngoại trừ có khuôn mặt, còn lại cái gì cũng không xứng với Thẩm Từ.
Còn Nhan Như Tinh sau khi thành nguyên chủ, có ký ức mới nhận ra rõ ràng. "Tình yêu" trong tiểu thuyết, vô lý đến mức như thế nào. Cho nên hôm nay Thẩm Từ gọi điện thoại hẹn cô, cô mới không chút nghĩ ngợi liền tới.
Không vì cái gì khác, chỉ vì chiến đấu cho vinh quang sau này!
Về phần nhiệm vụ, chỉ là phần bổ sung thôi.
“Sao A Vận lại nhìn tôi như vậy?” Nhan Như Tinh tiến lại gần, thân thiết kéo cánh tay của Lâm Vận Nhi, thân mật kề sát tai cô ta, "Có phải cảm thấy tôi trở nên thông minh hay không? "
“Cô tỏ tình với anh ấy trong bệnh viện, hôn nhau bên giường bệnh của tôi, tôi đều nghe thấy."
"Lúc ấy có phải cô rất đắc ý hay không, thậm chí trong lòng nghĩ, có phải tôi sẽ bị đôi cẩu nam nữ hai người làm cho tức đến mức không tỉnh lại được rồi vào hòm không?"
"Như cô mong muốn, tôi đạp vách quan tài và tỉnh lại rồi nè. Vui vẻ chứ?”
“A —— A Vận, cô đẩy tôi làm gì?” Nhan Như Tinh dựa nửa người vào trong lồng ngực Thẩm Từ vừa đón được cô, yếu đuối đáng thương lại vô cùng sợ hãi.
Thẩm Từ đỡ bả vai cô, nhíu mày không vui trừng mắt nhìn Lâm Vận Nhi, cúi đầu quan tâm hỏi Nhan Như Tinh: "Cô không sao chứ?”
Mặt Lâm Vận Nhi trắng bệch, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta bị lời nói của Nhan Như Tinh dọa sợ.
Nhưng rất nhanh sau đó, thấy Thẩm Từ săn sóc Nhan Như Tinh đã châm ngòi lửa giận, thiêu đốt lý trí của cô ta.
Cô ta không chút nghĩ ngợi, tiến lên giống như phát điên tách hai người ra. Chắn trước người Thẩm Từ, Lâm Vận Nhi tràn ngập địch ý nói với Nhan Như Tinh: "Nếu cô đã biết từ trước, tôi cũng không lừa cô nữa.”
“Đúng vậy, tôi với Từ ca đã ở cùng một chỗ. Còn cô, đã trở thành bạn gái cũ của anh ấy rồi!”
“Lâm Vận!” Trầm Từ nghiêm nghị quát lớn, đáy mắt anh ta tràn đầy sự cảnh cáo.
Lâm Vận Nhi không quan tâm nữa, quay đầu lại lớn tiếng quát anh ta: "Từ ca, cô ta đã biết, cái gì cô ta cũng biết hết rồi, anh còn muốn lừa dối cô ta đến khi nào!”
Thẩm Từ không thể tin được nhìn về phía Nhan Như Tinh.
Chỉ thấy Nhan Như Tinh lấy hai tay che miệng, nhìn hai người bọn họ bằng vẻ mặt khó tin. Nước mắt trong suốt như hạt châu đứt dây, trong nháy mắt thấm ướt cả hai má, trong miệng phát ra tiếng kêu bi thương thống khổ, lặng lẽ lắc đầu.
Sự bình tĩnh trong lòng Thẩm Từ lập tức sụp đổ.
Anh ta đau lòng muốn đưa tay an ủi Nhan Như Tinh, lại bị cô xoay người bướng bỉnh tránh né.
Thẩm Từ sa sút tinh thần, đành phải buông tay xuống, bất lực giải thích: "Mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu.”
Từ khi thấy anh ta lựa chọn tin tưởng Nhan Như Tinh chứ không phải mình, Lâm Vận Nhi đã thấy tim mình như bị dao cắt, hiện giờ nghe thấy Thầm Từ thấp giọng nhẹ nhàng dỗ dành cô, lập tức cả người bùng nổ.
Cô ta lớn tiếng tiếp tục tuyên bố chủ quyền, "Chính là như cô nghĩ, bây giờ tôi mới là bạn gái của Từ ca! "
“Em im miệng lại đi." Thẩm Từ đau đầu nhìn Lâm Vận Nhi, cô ta hung hang càn quấy khiến cho anh ta cảm thấy mệt mỏi.
Cũng may Tinh Tinh không giống như trước kia, không chịu nghe anh ta giải thích đã bỏ chạy.
Nhưng nơi này dù sao cũng không phải là nơi thích hợp để nói những chuyện này, nhìn thấy có mấy người gần đó đang len lén nhìn bọn họ, Thẩm Từ mỗi tay túm lấy một người, trở về chỗ ở của mình.
Bởi vì lần này trở về Hoa Đô, Thẩm Từ còn dẫn theo mấy đồng đội thường xuyên cùng nhau đi phó bản. Bởi vậy với tư cách là đội trưởng, anh ta đã sắp xếp cho bọn họ ở phòng bên cạnh.
Chỉ là anh ta không nghĩ tới, bọn họ sẽ đặc biệt chặn anh ta ở cửa.
Thẩm Từ bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Vận Nhi đang ổn định lại cảm xúc, đối với mấy người ở trước mặt đang tò mò nhìn hai người phía sau anh ta, lạnh lùng nói: "Nhìn đủ chưa?”
Người đầu tiên xông tới là một người cao lớn, mãnh nam cơ bắp, tướng mạo thành thật, thoạt nhìn có chút khờ khạo. Nghe Thẩm Từ nói thế, anh ta cười đùa, sau đó liếc mắt nhìn gương mặt Nhan Như Tinh, ánh mắt sáng ngời, thô lỗ nói: "Không phải là do bọn tôi nghe nói lão đại mang theo bạn gái cũ đến sao, tôi đến xem tôi có cơ hội hay không ấy mà.”
Thẩm Từ nhìn thấy khuôn mặt Nhan Như Tinh vốn đã tái nhợt, bây giờ càng thêm yếu đuối, cơ thể mỏng manh càng thêm run rẩy. Trong lòng anh ta bốc lên một ngọn lửa, tức giận liếc mắt nhìn anh ta, phẫn nộ nói: "Nghe nói thành phố không có màn đêm D057 xuất hiện manh mối đạo cụ cấp S, bây giờ anh lập tức điều tra xem manh mối này có phải thật hay không cho tôi!”
Mãnh nam cơ bắp nghe vậy lập tức suy sụp, vẻ mặt thống khổ kêu rên: "Lão đại, không muốn đâu, tôi không tới coi chuyện vui của anh nữa đâu. Tôi sẽ trở về, anh tuyệt đối đừng bắt tôi đến khu D057."
Anh ta vừa nói xong, lòng bàn chân như được bôi dầu nhanh chóng chạy đi.
Mấy anh em còn lại đi tới đây cùng anh ta, ngượng ngùng cười một tiến, cúi đầu khom lưng lấy lòng nói, "Chào mừng lão đại trở về.”
Thẩm Từ liếc mắt nhìn bọn họ, trong lòng Lâm Vận Nhi tức giận mắng mãnh nam cơ bắp vừa hèn hạ lại vừa vô dụng. Hơn nữa nhìn thấy trước mắt mình là tên Thẩm Thước Dương mượn gió bẻ măng, chỉ biết nịnh nọt thấy chướng mắt vô cùng, mặt lạnh đi theo phía sau Thẩm Từ.
"Đây là bạn gái cũ của lão đại sao? Lớn lên thật xinh đẹp."
“Chu Duyệt, thu hồi tâm tư của cậu lại, cô ấy không phải người mà cậu có thể đụng vào." Thẩm Từ nắm lấy tay Chu Duyệt, cảnh cáo.
Chu Duyệt là một nam tử trẻ tuổi có đôi mắt đào hoa, vẻ ngoài đẹp trai tinh xảo.
Anh ta nghe được lời của Trầm Từ, kinh ngạc nhìn Lâm Vận Nhi. Khi nhìn thấy khuôn mặt cay đắng của cô, đôi mắt lóe lên, thu tay lại, thờ ơ liếc qua Nhan Như Tinh, nói: "Không phải người tôi có thể đụng vào, chẳng lẽ anh thì có thể đụng?”
"Cô ấy không phải bạn gái cũ của anh à?"
Vẻ mặt Thẩm Từ thay đổi, buột miệng nói, "Cô ấy không phải bạn gái cũ của tôi.”
“Không phải bạn gái cũ, vậy là bạn gái hiện tại?”