Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 92: Đắc ý


Giận dỗi cũng náo loạn rất nhiều lần.

Thật ra Thiếu Đế vẫn luôn chú ý đến những thay đổi rất nhỏ trong ngày thường của nàng, đặt ở trong lòng suy đoán.

Ngay từ lúc ở Kỳ Lân điện, ngày ấy thấy vẻ thất thố của tiểu cung nữ khi nghe nói hắn sắp xếp cung điện, lại nhìn nàng luôn nghĩ tới chuyện xuất cung, hắn đã đại khái đoán được suy nghĩ của nàng.

Ha, hắn vẫn còn nhớ rõ lời giải thích của nàng ngay lúc đó, nói dối nhớ nhà nhớ người thân, làm sao hắn có thể tin được.

Theo lời nàng nói chẳng qua là bởi vì đã nhìn thấu, cũng đoán được đại khái, nhưng tỉnh táo hiểu được hắn không làm được.

Không bằng gật đầu giả vờ tin.

Nhưng lúc này Lạc Thù nghe hắn hỏi xong, cũng gật đầu, vẫn ngây thơ hỏi: “Có được không?”

Trong mắt tiểu cung nữ tràn đầy chờ mong.

Thiếu Đế lắc đầu.

“Cô không làm được.” Đối mặt với câu hỏi của nàng, Thiếu Đế không cười nhạo, cũng không có nổi giận, hắn chỉ rất thành thật trả lời.

Thiếu Đế dừng lại, nhìn lướt qua tiểu cung nữ đang thất vọng cực nhỏ, cố gắng khơi thông với nàng, những đường đó đã trải qua một lần trong đầu, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Hắn tin nàng sẽ hiểu rõ, một đế vương không có khả năng chỉ có mình nàng, phải cân bằng thế lực các bên, cùng các quốc gia khác kết thành thông gia, vương thất cũng cần khai chi tán diệp, có người kế vị.

Doanh Chính không ngại thừa nhận hắn rung động và thiên vị đối với tiểu cung nữ này, nhưng lý trí của hắn, sẽ không cho phép mình hứa hẹn dành cho nàng sự chuyên sủng.

Cuối cùng, tay của hắn đặt lên sau eo nàng, vuốt ve vỗ nhẹ phía sau lưng nàng.

Đáp án đã nằm trong dự liệu.

Bình tĩnh, lý trí.

Tiểu cung nữ mặc cho hắn ôm mình vào trong lòng dỗ dành an ủi, nam nhân khẽ hôn lên trán nàng, nhẹ giọng ở bên tai nàng: “Ngày mùng sáu tháng sau Cô sẽ cử hành lễ đăng cơ ở Ung thành, Thù nhi muốn xem không? Cô có thể dẫn ngươi cùng đến Ung thành.”

Lạc Thù ngẩn ra một chút rồi lấy lại tinh thần, cúi đầu, ánh mắt loé lên, khẽ dạ một tiếng đồng ý.

Rất ngoan ngoãn, không hỏi thêm nữa, cũng không tỏ ra giận dỗi với hắn.

Thiếu Đế mím môi: “Cô đi một chút rồi sẽ về.”

Hắn vẫn không thay đổi chủ ý, tiểu cung nữ gật gật đầu, dáng vẻ rất nghe lời.

Nhưng tay vẫn ôm eo hắn không buông ra.

Tất cả lời nói vừa rồi đều vô ích, tiểu cung nữ lặp lại trò cũ, chút tâm tư nhỏ bé này cũng không giấu được.

Thiếu Đế gần như tức tới mức bật cười, bất đắc dĩ đỡ trán, hờ hững chỉ ra: “Ngươi muốn ôm như vậy tới khi nào, Cô không đi được.”

Ý hắn là nói nàng ôm không buông tay, hắn không đi được, tiểu cung nữ lại liên tục gật đầu, cười rộ lên giống như tiểu hồ ly đã thực hiện được, tiếp lời hắn: “Nếu không đi được, vậy Vương thượng ở bên ta, mấy ngày nay ngài quá bận rộn, nô tỳ suốt ngày vẫn luôn nhớ tới ngài.”

“Được không?”

Người trong ngực vừa nói vừa cười, còn dùng đầu dụi vào mũi hắn, không giữ lại một chút lực nào, như thể muốn dùng toàn bộ sức lực phá vỡ sự bình tĩnh trên khuôn mặt hắn.

Thiếu Đế bị đau, xoa xoa chóp mũi, khẽ mắng nàng: “Giống như man ngưu vậy.”

Tiểu cung nữ mắt điếc tai ngơ, đem lời nói của hắn tai này lọt qua tai kia, đùa giỡn vô lại.

Hắn thở dài, nghĩ tới ngày mai Vương Thái hậu Hoa Dương chất vấn lại thấy đau đầu, nhưng vẫn thỏa hiệp nói: “Không có lần sau.”

Thiếu Đế xoay người đi phân phó Triệu Đồng sắp xếp thông báo cho công chúa Sở quốc biết hôm nay không đến, tiểu cung nữ ở phía sau đang nâng má cười tủm tỉm nhìn.

Không hứa hẹn cũng không sao, lần sau nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cũng sẽ là một câu “Không có lần sau”, nàng thầm nghĩ.

Vẻ đắc ý trong mắt Lạc Thù cũng không giấu được, Thiếu Đế quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ này, thật là tức đến nỗi bật cười, kéo hai má của nàng sang hai bên: “Đắc ý như vậy sao?”

Tiểu cung nữ đau tới mức trong miệng kêu ư a vỗ hắn, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, oán giận: “Đau quá.”

Thiếu Đế cười, đáy mắt dần dần tối đen, khàn giọng: “Sẽ còn đau hơn nữa.”