Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 178


Xuân Phân 4

"Xuân Phân à!" Bà mối cười tủm tỉm đẩy cửa sân ra: "Cha mẹ cháu ở nhà không?”

"Dì ba." Xuân Phân đứng lên: "Ở nhà ạ, cha, mẹ, dì ba đến rồi.”

Cha mẹ cô ấy vội vàng đi ra tiếp đón, anh trai, chị dâu cũng vẻ mặt chờ mong nhìn bà mối.

Bà mối cười tủm tỉm kéo Xuân Phân cùng nhau vào nhà chính.

Bà ấy kể lại tình hình trong nhà Đường Văn Cường, lại nói quan hệ của ba anh em cha Đường, cuối cùng nói: "Một đứa con của chú hai đang làm kỹ thuật viên ở nhà máy giấy, tên là Đường Văn Sinh, ở trước mặt một đống người, cậu ấy kể lại chuyện xảy ra hôm đó ở nhà máy giấy.”

"Người ta không thêm mắm thêm muối, Đường Văn Cường nghe xong, nói Xuân Phân chúng ta là người tốt, loại nước bẩn này chúng ta không thể nhận!"

Nghe vậy, trái tim Xuân Phân đập thình thịch: "Anh ấy... không cảm thấy cháu sẽ hại Trương Đại Lực mất việc sao?”

“Cái này gọi là gì, mẹ cậu ấy còn nói loại người này nên xếp vào loại giày rách, để cho Trương Đại Lực cút đi!”

Bà mối cười to nói.

"Điều kiện hơi thiếu một chút, nhưng nhân phẩm mới là quan trọng nhất." Mẹ Xuân Phân cùng chị dâu cô ấy liếc nhau một cái, đều rất hài lòng.

"Vậy thì sắp xếp, để cho hai đứa nhỏ gặp mặt đi."

"Được."

Lại hỏi Xuân Phân, Xuân Phân mím môi, cuối cùng gật đầu: "Vâng.”

Bên này đáp ứng, bên kia cũng cảm thấy thích hợp, vì thế bà mối nhắn tin cho Đường Văn Cường.

Khoảng ba ngày sau, gặp nhau tại nhà gái.

Nói chung, tất cả đều đến nhà gái, như vậy thể hiện sự tôn trọng đối với nhau.

Trước tiên Đường Văn Cường đến tìm Đường Văn Sinh: "Anh Văn Sinh, em, em muốn mượn quần áo mặc.”

Đường Văn Sinh thấy anh ta nhìn chằm chằm chiếc áo len trên người mình, nhất thời lui ra sau: "Không được, đây là chị ba dâu em móc cho anh.”

Phong Ánh Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Văn Sinh..."

"Quần áo khác thì có thể, đi vào chọn."

Đường Văn Sinh nói.

“Vâng!”

Đường Văn Cường vui vẻ theo anh vào phòng.

Anh hai Đường cũng đưa tay sau lưng đi theo, nhưng không vào phòng, đứng ở cửa: "Sao không tìm anh mà mượn?”

"Anh quá cường tráng, em không mặc được."

Lời này của Đường Văn Cường làm cho anh hai Đường vui vẻ: "Cũng chỉ có quần áo của thằng ba gầy như khỉ, chú mới có thể mặc.”

"Tuy rằng em gầy..." Đường Văn Sinh tìm ra một bộ quần áo thích hợp ướm trên người Đường Văn Cường hai cái: "Nhưng đánh nhau, chưa chắc anh có thể đánh được em.”

"Em biết quyền cước, không giống." Anh hai Đường lập tức nhận tội.

Phong Ánh Nguyệt nghe nói như vậy nhìn về phía mẹ Đường: "Văn Sinh từng học quyền cước ạ?”

"Học rồi, khi còn bé sức khỏe không tốt, cái gì cũng đã thử qua, buổi tối ở nhà bà ngoại thằng bé, ban ngày rảnh rỗi thì đi tìm một vị thợ săn già trong đội học quyền cước."

Mẹ Đường cười nói.

"Vậy ạ."

Phong Ánh Nguyệt gật đầu.

Đường Văn Cường hơi thấp một chút so với Đường Văn Sinh, áo thì ổn, quần cũng có chút dài, cho nên anh ta xắn ống quần lên.

"Vậy được không?"

"Được đó."

Đường Văn Sinh gật đầu.

"Mượn xe đạp không?" Phong Ánh Nguyệt chủ động hỏi.

Đường Văn Cường có chút ngượng ngùng: "Nếu như có thể mượn, vậy thì càng tốt.”

Cũng không phải giả vờ làm gì, chỉ là trong một đại gia đình có một thân thích có tiền đồ như Đường Văn Sinh, cũng là một loại mặt mũi.

"Đương nhiên có thể mượn." Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Chúc em xem mắt thành công.”

"Cảm ơn chị dâu ba."

Đường Văn Cường đỏ mặt.

Sáng hôm sau, Đường Văn Cường lái xe đạp của Phong Ánh Nguyệt, mang theo thím ba Đường đến đội sản xuất của Xuân Phân.

Bà mối chờ ở trước cửa đội sản xuất, nhà Xuân Phân cũng quét dọn sạch sẽ, chờ Đường Văn Cường đẩy xe đạp vào sân thì nhìn thấy một cô gái mặt tròn đứng ở cửa bếp, thấy anh ta nhìn qua, đối phương vội vàng xoay người vào phòng bếp.

Đường Văn Cường ngây ngốc đứng ở đó, bị thím ba Đường nhẹ nhàng véo một cái: "Đồ mất mặt! Nhanh chóng tìm việc làm!”

"Dạ!”

Búa đặt ở nhà củi, Đường Văn Cường lập tức bắt đầu bổ củi.

Bà mối và mẹ Xuân Phân liên tục khen anh ta cần cù, Đường Văn Cường được khen ngợi, làm việc càng mãnh liệt hơn.

Buổi chiều, bọn Phong Ánh Nguyệt trở về thị trấn, chờ mẹ con Đường Văn Cường về cũng mới hơn hai giờ chiều.

"Thế nào rồi?"

Khi Đường Văn Sinh thấy anh ta đến trả lại xe đạp, cười hỏi.

Anh hai Đường cùng chị dâu hai Đường cũng tiến lại gần.

"Được rồi, hẹn hơn nửa tháng sau đến nhà chúng ta chơi."

Đường Văn Cường lộ ra một nụ cười lớn.

Đây là thấy ưng nhau rồi.

Nếu không nhà gái sẽ không đến tận nhà để xem nhà và ruộng cây trồng.

“Được, được!”

Cha Đường cũng rất cao hứng.

"Anh Văn Sinh, quần áo này em giặt rồi trả lại cho anh."

"Được." Đường Văn Sinh gật đầu.

Lúc họ đi, tiện thể mang hết mũ Đường Văn Tuệ móc xong đi, tiền cũng đưa.

Đến thị trấn, trước tiên đi đến chỗ Dương Bảo Quốc giao mũ, sau khi lấy được tiền, lại đi mua sợi len, lúc này mới trở về nhà ngang.

Những ngày kế tiếp, Phong Ánh Nguyệt không phải ở nhà móc mũ chính là đi giúp mấy cô gái trang điểm, mỗi một lần đều có bao lì xì, nhiều thì hai đồng, ít cũng là một đồng hai.

Mắt thấy ví tiền càng ngày càng phồng, Phong Ánh Nguyệt cũng càng ngày càng tươi cười.

Trương Đại Lực có chuyện vui, nhà ngang chỉ mấy người đi, lúc trở về ngồi ở trong bờ đê lớn tiếng nói náo nhiệt, cuối cùng cảm khái nói.

"Có điều tôi thấy nhà họ Trương không có gì, ngược lại nhà gái vẫn chịu, cũng không biết ý đồ của Trương Đại Lực là gì."

"Ý đồ gì? Ý đồ cậu ta là một người phụ lòng, là một người đàn ông có lòng dạ đen tối.” Thím Điền liếc mắt một cái nói.

"Tôi thấy hình như cậu ta không đơn giản là cưới vợ."

Một người khác nói như vậy.

"Là sao?"

Anh Vương tò mò truy vấn.

"Tôi nghe họ hàng nhà gái nói, nhà bọn họ là muốn chọn con rể, Trương Đại Lực không phải cưới vợ, hẳn là đưa tới cửa."

"Cái gì?"

"Hừ! Tổ tông cậu ta nếu biết cậu ta làm con rể tới cửa, vậy không phải sẽ tức c.h.ế.t à?”

Từ xưa đến nay, làm con rể tới cửa, đều sẽ bị nói ra nói vào.

Huống chi đối tượng vẫn là Trương Đại Lực.