Tuy rằng biểu hiện tự tin, nhưng An Cửu vẫn rất sợ chết, ai biết nàng chết ở đây, còn có thể trở lại hiện đại hay không.
Đối với hiểu biết của nàng về hệ thống, rất có thể chết là chết luôn.
Một tay An Cửu nắm chặt một bình sứ nhỏ, trong lòng sẵn sàng đón quân địch. Đáng tiếc lãng phí không ít Nhuyễn Cân Tán vào việc giáo huấn mấy tên ngốc kia, hiện tại chỉ còn Hóa Công Tán và Mê Hồn Tán.
An Cửu theo chỉ dẫn của Chu Ngọc Như, tiến vào một phòng, thông qua tủ quần áo, chui vào một cái mật đạo.
Ngoài tủ quần áo, Chu Ngọc Như vẫn không giấu được lo lắng: "Thật sự không đợi sao?"
An Cửu lắc đầu: "Nếu đợi hắn sẽ chạy."
Chu Ngọc Như không yên tâm nói: "Vậy An tiểu thư cô đi đi, chờ hai vị đại hiệp kia tới, ta lập tức bảo họ đi tìm cô."
An Cửu cũng không quay đầu lại, chui vào mật đạo.
Vừa vào, nàng liền chấn động, trên tường mật đạo này thế nhưng được khảm từng viên dạ minh châu cực lớn, hào quang rực rỡ của minh châu, chiếu sáng cả con đường.
Chủ nhân Ám Trang rất có tiền, trong sách cũng không thấy nam nữ chính sau hành trình Ám Trang trở nên giàu có, vậy tiền nơi này bị ai lấy đi?
Trong lòng An Cửu mơ hồ có suy đoán.
Thực tế, khi nhìn thấy hộ vệ hắc y vừa rồi kia, nàng liền cảm thấy hắn ra tay rất giống sát thủ, dứt khoát lưu loát, mỗi chiêu thức đều lấy mạng người.
Tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất giang hồ, tên là Ngàn Sát Các.
An Cửu thật cẩn thận dọc theo mật đạo đi về phía trước, một bên nhớ lại nội dung nguyên tác.
Trong sách đều viết trải nghiệm của nam nữ chính, vai phụ và người không quan trọng sẽ không miêu tả chi tiết. Mà khi nàng chân chính đi vào thế giới này, người nàng nhìn thấy không hề ít ỏi mấy dòng chữ, mà người có máu có thịt, rất nhiều tình huống cũng tùy theo mà trở nên phức tạp.
Ám Trang có quan hệ với Ngàn Sát Các hay không? Vị phía sau màn kia là chủ thật sự, hay là bị người khác đẩy ra làm kẻ chết thay?
Còn có Hạ Tử Kình nhận lệnh treo thưởng, là trùng hợp hay là bị người khác dẫn dắt?
An Cửu không rõ lắm, nàng mơ hồ cảm giác sau lưng có một bàn tay to vô hình, ở trong tối khống chế hết thảy.
Mà chủ nhân bàn tay kia......
"Ai?!"
Tiếng quát khẽ đánh gãy suy nghĩ của An Cửu, nàng bỗng nhiên giương mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước xuất hiện hai hắc y nhân, thấy hành động của nàng lén lút, nhanh chóng đánh về hướng nàng.
Tim An Cửu kinh hoàng, không vội ra tay, chờ bọn họ bổ nhào đến trước mặt, mới ngừng thở nhanh chóng giơ tay lên, nháy mắt một mảng bột phấn bay trong không khí.
"Cẩn thận!" Một người hét lên, nhưng khoảng cách quá gần nên tránh không kịp, lời vừa dứt, hai người nặng nề ngã xuống đất.
Gánh nặng trong lòng An Cửu được rũ bỏ, che miệng mũi nhanh chóng chạy qua khu vực khác, lúc này mới thở ra một hơi.
Đừng nói, Mê Hồn Tán này thật đúng là rất lợi hại, không hổ là do thần y tạo ra.
Theo Chu Ngọc Như nói, hắc lâu ở phía dưới hồng lâu, khoảng cách không xa, An Cửu theo mật đạo đi không lâu, đã gặp được ba bốn đợt người, mỗi lần đều không kịp phòng ngừa bị nàng dùng thuốc hạ gục.
Trong lúc đó rắn nhỏ ở cổ tay An Cửu bị kinh động, khi có người lao tới liền muốn cắn, An Cửu vội vàng trấn an nó.
Giờ vẫn là mùa xuân, rắn nhỏ ngày thường lười nhúc nhích, nhưng một khi nàng gặp nguy hiểm, mặc dù ngủ cũng muốn tỉnh lại bảo vệ nàng.
Chẳng sợ người, An Cửu cũng cảm thấy một tia ấm áp.
Dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm*, bình thuốc bột sứ cũng nhanh chóng bị tiêu hao.
* Hữu kinh vô hiểm: Có vẻ ly kỳ nhưng không có nguy hiểm. Quá trình được mô tả diễn ra trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhưng cuối cùng đã đạt được kết quả như mong đợi.
Đi ra khỏi mật đạo, khi vào khu vực hắc lâu, Mê Hồn Tán rất nhanh đã dùng hết.
An Cửu vừa ra khỏi mật đạo liền xuất hiện một hang động ngầm, đứng ở cửa hang động có mấy chục hắc y nhân, mỗi người ăn mặc khí chất đều giống vị sát thủ hộ vệ ở hồng lâu kia, một thân hắc y, trên mặt thủ sẵn mặt nạ nửa mặt màu bạc, che khuất nửa khuôn mặt.
Nhiều sát thủ như vậy!?
An Cửu trừng lớn mắt, sắc mặt kinh hãi.
"Ta còn cho là ai xông vào Ám Trang của ta, hoá ra là một tiểu mỹ nhân."
Một người đàn ông trong bóng tối bước ra, hắn một bộ cẩm y tơ lụa, thân hình to béo, trên mặt không đeo mặt nạ, một mặt bóng loáng lộ rõ dưới ánh sáng của dạ minh châu, tươi cười mang theo hứng thú dạt dào.
An Cửu lui về phía sau vài bước, ra vẻ can đảm kêu: "Ngươi chính là lâu chủ Ám Trang?"
Nam nhân trung niên sờ sờ chòm râu trên môi, cười tủm tỉm nói: "Không sai, ta đúng là lâu chủ. Tiểu mỹ nhân, cô là ai?"
Quả nhiên, lâu chủ Ám Trang không phải người võ lâm, từ hình tượng xem ra, hắn giống phú thương hoặc là quan lại hơn, đầy bụng ruột già ngu xuẩn đến cực điểm.
Người này không mang mặt nạ xuất hiện ở trước mặt nàng, chắc hẳn rất tín nhiệm những hộ vệ đó, cho rằng nàng không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay hắn.
Trong sách khi nam nữ chính tìm được hắc lâu, lâu chủ đã chạy, sát thủ hộ vệ cũng chưa từng xuất hiện.
An Cửu tới đây trước, ngược lại gặp tình tiết chưa từng có trong sách.
Mặc dù tình thế nguy cấp, nội tâm An Cửu lại cực kỳ bình tĩnh khác thường, nếu nàng đoán không sai, mặc dù đối mặt với hơn mười vị sát thủ hộ vệ, nàng cũng sẽ không sao.
Mấy suy nghĩ nháy mắt hoàn thành, trong mắt người ngoài, tiểu cô nương một thân hồng y làm như bị dọa đến ngây dại, một lát sau mới giương giọng nói: "Ngươi, ngươi quan tâm ta là ai làm gì, bổn tiểu thư hôm nay phải giao ngươi cho quan phủ, tống ngươi vào tù chém đầu!"
Giọng thiếu nữ trong trẻo mềm mại, còn cố ý cao giọng, có loại ngoài mạnh trong yếu quật cường đáng yêu.
"Ha ha ha ha, ai dám bắt ta? Ai dám chém ta? Tiểu mỹ nhân, cô cũng thật biết nói đùa."
Nam nhân cười to, khi từ đầu bị đánh thức, hắn còn rất tức giận, hận không thể chém kẻ xâm nhập thành tám mảnh, nhưng tâm tình hắn lập tức tốt lên, chỉ muốn đem tiểu mỹ nhân tự chui đầu vào lưới này, cùng mình tìm niềm vui.
Cuộc đời này của hắn thấy vô số mỹ nhân, tiểu mỹ nhân này tuy không lộ diện, nhưng từ dáng người duyên dáng và làn da trắng nõn mềm mại nơi cổ và tay, có thể nhìn ra dung mạo nàng không tầm thường.
Lâu chủ hắc lâu nói: "Đi, bắt nàng ta lại cho ta, cẩn thận một chút đừng để nàng bị thương."
Ra lệnh một tiếng, mấy chục hộ vệ hắc y đồng thời xuất động, hắc triều* vọt về hướng An Cửu.
* Hắc triều: Thuỷ triều màu đen
Sắc mặt An Cửu sau mặt nạ trắng bệch, trái tim cơ hồ nhảy đến cổ họng.
A a a tên Bùi Tịch điên khùng kia sao còn chưa tới thế!!!
Cũng không biết có phải nghe được tiếng lòng nàng hay không, khi cánh tay hắc y nhân vươn tới sắp chạm vào tay An Cửu, một thân hình ấm áp lặng yên không một tiếng động dán vào phía sau lưng nàng, eo nàng đồng thời bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Khung cảnh hai bên lùi dần, nàng bị người phía sau ôm lui lại mấy bước, vừa lúc tránh khỏi cánh tay đang chộp tới.
Giây tiếp theo, hắc y nhân vọt tới lần lượt ngã xuống đất, giống như vô hình bị người ta đánh, bùm bùm giống bowling, lăn xuống mặt đất mất đi năng lực hành động.
Tất cả chuyện này xảy ra đột ngột, nháy mắt đại sảnh đều trở nên trống rỗng, đối diện chỉ còn một vị lâu chủ hắc lâu còn đứng.
"Này, này này này, các ngươi, các ngươi là ai!" Lâu chủ hắc lâu khó có thể tin mà lên tiếng, ngón tay run rẩy chỉ bọn họ, vẻ mặt hoảng sợ.
Tim An Cửu treo cao lập tức hạ xuống, nhưng nàng biết không thể biểu hiện ra ngoài, cũng quay đầu, kinh ngạc mà nhìn về phía sau.
Mặt nạ che gương mặt thiếu nữ, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp kia, mắt đào hoa quyến rũ trừng đến tròn, dưới hàng mi dài, tròng mắt đen như mực trong trẻo có thần, ánh mắt nàng đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó đột nhiên tràn đầy kinh hỉ* sáng lấp lánh.
* Kinh hỉ: Kinh ngạc + vui mừng
"...... Phi Y? Là huynh sao?"
Giọng nói của nàng có chút không xác định, bởi vì hắn không hề mặc bạch y như đêm qua, mà là một bộ áo đen ám trầm, trên mặt đeo mặt nạ cá âm dương.
Nhưng trực giác nào đó từ nội tâm thiếu nữ, lại nói cho nàng biết, vị nam tử hắc y như thiên thần từ trên trời giáng xuống này, chính là ân nhân cứu mạng không từ mà biệt đêm qua!
"Sao cô biết là ta?" Người phía sau trầm giọng hỏi, chậm rãi buông lỏng nàng ra.
Hắn không phủ nhận! Kinh hỉ trong đáy mắt thiếu nữ bỗng chốc bùng nổ, vui sướng trào dâng, đôi mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm ngọt ngào.
"Ta cũng không biết, nhưng ta cảm giác chính là huynh!" Đầu nhỏ của nàng gật như trống bỏi, ngữ điệu tràn đầy kích động, "Không nghĩ tới thật sự là huynh! Sao huynh lại tới đây? Huynh lại cứu ta một lần!"
Thiếu nữ hoạt bát, đặc biệt là ngưỡng mộ người trước mặt, càng cao hứng đến quên mất trường hợp mình đang gặp phải.
Lâu chủ hắc lâu bị xem nhẹ hoàn toàn, sắc mặt tức khắc đen một mảnh.
Hắn xem một màn hộ vệ tê liệt ngã xuống đầy đất, đám hộ vệ này đều là do hắn tốn số tiền lớn mướn về, lại không ngờ vô dụng như vậy!
Cũng may hắn cũng không ngu, mắt thấy hai người kia không chú ý tới hắn, xoay người liền chạy về hướng mật đạo.
Mới vừa quay người đi, một tiếng xé gió truyền đến, đầu gối như bị thứ gì đánh trúng, chợt đau xót, hắn đột nhiên ngã gục trên mặt đất, ôm chân kêu oai oái.
"Tên khốn nhà ngươi, còn muốn chạy!" An Cửu vốn dĩ muốn quấn lấy Phi Y để nói chuyện, nghe thấy tiếng vang lập tức hồi phục tinh thần, chạy đến trước mặt lâu chủ hắc lâu, rút lưng quần hắn, dứt khoát trói tay chân tên này như trói heo.
Trong quá trình đó nàng gặp phải chống cự, nàng liền một trận tay đấm chân đá, kết quả khi kéo dây thừng lên lại bỗng nhiên cứng đờ.
Thiếu nữ cẩn thận ngẩng đầu, khẽ đi xem nam tử hắc y đứng cách đó không xa, giống như nai con thuần khiết trong rừng tò mò rình coi nhân loại.
Vừa nhấc mắt, lại chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.
Đôi mắt hẹp dài, trên mí mắt có một lớp nếp nhăn tinh tế, lông mi không tính là cong vút, vừa dài vừa rậm, đồng tử sâu u ám, ý cười vụn vặt lan tràn trong đó, phảng phất ẩn chứa ngôi sao lấp la lấp lánh.
Một đôi mắt phượng đẹp.
Thiếu nữ nhẹ nhàng khụ khụ, chân đạp lên lâu chủ chậm rì rì rút lại, nhỏ giọng nói: "Ta, ta kỳ thật ngày thường rất ôn nhu! Một chút cũng không thô lỗ, hôm nay, hôm nay là tình huống đặc thù, huynh, huynh đừng chán ghét ta nha......"
Một tiếng cười nhẹ vang lên, lặng lẽ từ tính, không hiểu sao rất trêu người.
An Cửu vô thức sờ vành tai, bên tai ửng đỏ, a a a, người này đang câu dẫn nàng!
"Sẽ không." Phi Y ôn hòa nói.
An Cửu bước từng bước nhỏ đến bên cạnh hắn, ngửa đầu, mắt trông mong hỏi hắn: "Sẽ không cái gì?"
Phi Y dừng một chút, chậm rãi cười nói: "Sẽ không chán ghét cô."
Hắn lừa quỷ à.
Độ hảo cảm lù lù ở kia, còn mẹ nó là -79!
Xác thật không phải chán ghét, mà hắn chính là chán ghét đi!
An Cửu trong lòng cười lạnh, lông mi dài nhanh chóng chớp, như thể tình cảm được đáp lại, nàng thẹn thùng tới cực điểm, đôi mắt thậm chí hiện lên vài sợi thủy sắc.
"Ta, ta có thể xem một chút bộ dáng của huynh không?" Dưới cảm xúc kích động, nàng không nhịn được buột miệng thốt ra.
"Chỉ xem một chút thôi, ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác ta đã thấy huynh, được không?"
Trong mắt thiếu nữ đong đầy chờ đợi, đại tiểu thư cao cao tại thượng, khi nào lại thấp hèn cầu xin người khác như vậy?
Lông mi nàng rung động, lòng mang thấp thỏm lại chờ mong.
Nhưng nam nhân mới vừa cho nàng một chút hy vọng, rồi lại chậm rãi lắc đầu, tự mình đánh nát phần chờ đợi này.
Giọng nói luôn trầm ổn ôn hòa của Phi Y sau mặt nạ vang lên, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, không thể."
Đây là lần thứ hai nàng bị cự tuyệt, ánh sáng nơi đáy mắt thiếu nữ đột nhiên tối sầm, cả người cúi đầu ảo não, mắt thường có thể thấy được mất mát.
"Cô......"
Mắt thấy thiếu nữ uể oải thất vọng, nam nhân tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng, thiếu nữ trước mặt bỗng nhiên tiến lên một bước, thân hình nhỏ xinh mềm mại bỗng nhiên lao vào trong lòng hắn.
Nàng nâng khuôn mặt nhỏ từ trong lòng hắn, mắt đào hoa lấp lánh giảo hoạt cong lên: "Ta chỉ xem một chút thôi."
Đôi mắt đen hẹp dài sau cá âm dương chợt nheo lại, hắn ngửi thấy một mùi quen thuộc. Đó là Mê Hồn Tán hắn cho nàng, giờ phút này nàng lại dùng trên người hắn.
Đồng tử đen của thiếu nữ lóe lên những tia sáng nhỏ, nàng khẩn trương nín thở, chậm rãi đưa tay hướng về phía mặt nạ cá âm dương.
Khi đầu ngón tay mảnh khảnh sắp chạm vào mặt nạ, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy.
Đôi mắt thiếu nữ đột nhiên trợn to, không thể tin nói: "Sao huynh......" Còn tỉnh?
Phi Y một tay nắm eo nàng, thong thả lại kiên định mà đẩy thiếu nữ ra. Hắn không hôn mê, không mất đi ý thức, một chút dị thường cũng không có, Mê Hồn Tán ở trên người hắn mất đi tác dụng.
Hắn cái gì cũng không nói, con ngươi sâu thẳm lẳng lặng nhìn thiếu nữ, ánh mắt khoan dung, giống như đại nhân trưởng thành đối đãi với hài tử nghịch ngợm.
Đắm chìm trong ánh mắt như vậy, thiếu nữ nhịn không được cắn môi, nhỏ giọng nói: "Xin, xin lỗi, ta chỉ muốn nhìn huynh một chút......"
Nam nhân bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe, rồi sau đó quay đầu nói với An Cửu: "An tiểu thư, ta phải đi rồi."
An Cửu lập tức hoảng loạn, cũng không rảnh lo mất mát, giơ tay bắt lấy ống tay áo hắn: "Sao nhanh như vậy phải đi rồi?"
Phi Y nói: "Có người tới."
An Cửu vội vàng: "Hẳn là người ta quen, không sao, bọn họ đều là người tốt, sẽ không coi huynh là kẻ thù mà tố giác đâu!"
Phi Y từng chút rút tay áo ra, hắn rũ mắt nhìn nàng, giọng trầm thấp ôn hòa như cũ: "Xin lỗi."
Trước khi hắn xoay người đi vào mật đạo, An Cửu bước nhanh đuổi theo: "Phi Y, sau này, sau này ta còn có thể gặp huynh không?"
Thân ảnh cao lớn thoáng cứng lại, hơi hơi nghiêng người nhìn, thần sắc thiếu nữ giấu sau mặt nạ, nhưng ngón tay nàng không tự chủ nắm váy áo, xương ngón tay tinh tế có chút trắng bệch.
Hắn trầm mặc một lát, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng ném một vật qua.
"Nếu muốn gặp ta, có thể thổi nó."
An Cửu đón được, cúi đầu vừa thấy, là một cái còi tre to bằng ngón cái.
Lại vừa ngẩng đầu, bóng người bỗng nhiên xuất hiện, lại biến mất không dấu vết giống như ảo ảnh trong mơ.
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là -74. 】