Trong rừng không biết khi nào nổi gió, thổi cành lá rung xào xạc.
Bùi Tịch thả trùng tìm hương ra, đó là một loại trùng giống thiêu thân, có thể theo mùi hương tìm tung tích.
Trùng nhỏ nhanh chóng bay về phía trước, Bùi Tịch đi theo phía sau, bước chân không tiếng động.
Hắn mới luyện thần công có mấy ngày, nội lực còn chưa đủ, nhưng đã bắt đầu thấy được kết quả.
Thần công không hổ là thần công, hiệu quả rất nhanh, người thường phải luyện mấy năm mới có thể đạt võ công tuyệt thế, hắn lại có thể trong thời gian ngắn, nhanh gấp mười lần, trăm lần người thường.
Hiện giờ Bùi Tịch lại trùng tu, so trước kia càng thêm thuần thục, có thể tránh mọi trở ngại gặp ở kiếp trước.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần nửa năm, hắn có thể một lần nữa đạt tới trình độ kiếp trước.
Bước chân bỗng chốc im bặt, Bùi Tịch bỗng nhiên ngước mắt, nhìn về phía trước.
Bụng cá trắng đã nổi lên phía chân trời, trong rừng phía trước cách đó không xa, đang có một hắc y nhân đứng dưới tàng cây, từ xa nhìn hắn.
Bùi Tịch bước chân dừng lại, lên tiếng: "Vu Thịnh?"
Vu Thịnh sau khi tỉnh lại tức giận không thôi, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã. Hắn vốn tâm địa hẹp hòi, đương nhiên không thể buông tha cho tiểu cô nương đã lừa gạt hắn, vì thế không ngừng đuổi tới, theo đến đây.
Hai người liền tại đây oan gia ngõ hẹp.
Vu Thịnh giận tận trời thiêu mất lý trí, cũng không biết được nam nhan che mặt phía trước kia là ai, dù sao bất kỳ thứ gì cản đường hắn đều phải chết!
"Ngươi muốn cản đường ta?"
"Không, ta tới lấy mạng của ngươi."
Vu Thịnh cười lạnh một tiếng, không chút nghĩ ngợi, ngón tay vừa chuyển, một cây sáo trúc nhỏ bằng bàn tay xuất hiện trong tay, hắn sắc mặt âm trầm, mắt hạt châu đen như mực, u ám nhìn nam tử bạch y che mặt, đưa sáo trúc lên môi.
Rõ ràng từ động tác môi của hắn, tựa hồ đang thổi sáo, nhưng cây sáo ngắn ngủn kia lại không phát ra bất cứ thanh âm gì.
Trong rừng mơ hồ vang lên tiếng sột soạt quỷ dị, như là tằm ăn lá dâu, lại giống vô số con sâu nhỏ đang bò, xung quanh phát ra động tĩnh, dày đặc giống như một trận mưa, khiến da đầu người tê dại.
Nhưng giờ phút này hai người đứng mặt đối mặt, ai cũng không quan tâm điều đó.
Nam nhân bạch y vẫn không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh, đứng yên tại chỗ, như không hề nghe thấy tiếng xào xạc từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Đây là một kiểu thái độ coi rẻ hết thảy.
Mặt Vu Thịnh càng thêm âm trầm, ngón tay ấn nhanh lỗ trên sáo trúc, biến hóa nhạc khúc người thường căn bản không nghe thấy.
Tiếng xào xạc ngày càng lớn, giống như thủy triều vọt tới hướng bạch y nhân!
Nếu giờ phút này có người bên cạnh vây xem, có thể thấy trong rừng đột nhiên xuất hiện một mảng lớn trùng dày đặc, đủ loại trùng từ dưới đất chui lên, như bị thao túng lao về hướng bạch y nhân.
Bởi vì số lượng quá mức khổng lồ, lũ trùng tụ tập lại với nhau, liền hợp thành nước lũ thật lớn màu đen, giống như một tấm lưới lớn đen nhánh, che trời lấp đất áp đảo nam nhân ở giữa.
Từ đầu đến cuối, nam nhân chỉ bình tĩnh đứng đó, khóe miệng còn gợi lên một độ cung như có như không.
Động tác duy nhất hắn làm, đó là từ ống tay áo lấy ra một chiếc quạt xếp trắng tinh, 36 chiếc nan quạt làm từ ngà voi trân quý, toàn thân cây quạt trắng tuyết, chỉ có trên mặt quạt viết một chữ "Y".
Thẳng đến khi tấm lưới màu đen cách hắn 1 mét, lũ trùng đang lao tới đột nhiên dừng lại.
Chúng nó như là sợ hãi điều gì, ngừng ở khoảng cách đó, không chịu tới gần!
Ánh mắt Vu Thịnh lạnh lùng, nháy mắt hiểu gặp phải đối thủ mạnh, động tác trong tay hắn thay đổi, làn điệu trở nên hung hiểm hơn.
Lũ trùng bắt đầu xao động, đã sợ hãi người phía trước, nhưng phía sau lại truyền đến làn điệu thúc giục, khiến chúng chần trừ.
Cuối cùng, vẫn có trùng nghe theo 'mệnh lệnh', bò về phía trước.
Vừa bò vào phạm vi 1 mét, lũ trùng chợt mất năng lực hành động, lưới lớn vừa tràn về phía trước chưa đến ba tấc, liền hoàn toàn dừng lại!
Nhìn kỹ hơn, những con trùng vượt qua 1 mét, thế nhưng tất cả đều đã chết!
Chớp mắt, toàn quân bị diệt.
Vô số trùng bò về phía trước, đều thất bại thảm hại, cho dù thế nào cũng không với tới một mảnh góc áo của nam nhân bạch y, đến nửa đường đã chết.
Từng lớp từng lớp trùng màu đen vọt tới, hết con này đến con khác, thi thể chồng chất thành sườn núi nho nhỏ.
"Ngươi là ai?" Vu Thịnh cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí sau cơn tức giận, hiểu người này không phải hắn có thể đối phó.
Cao thủ đối chiêu, thường liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chênh lệch.
Vu Thịnh là bậc thầy cổ độc, liếc mắt một cái liền nhìn ra bạch y nhân này cũng là cao thủ dùng độc, cao minh hơn hắn rất nhiều. Hắn cần dùng cổ để khống chế trùng và độc, thủ đoạn của nam nhân trước mặt hắn lại chưa từng thấy qua, hẳn là độc sư thuần túy.
Không phải cổ sư không bằng độc sư, mà hắn không phân biệt ra đối phương dùng độc.
Vừa rồi hắn thả cổ trùng mình bồi dưỡng ra ngoài, cổ trùng cũng bị độc chết!
May mắn không phải cổ bản mệnh, bằng không Vu Thịnh sẽ tổn thất trầm trọng.
Giữa các cổ sư so cái gì? Đương nhiên là độc!
Độc của người này lợi hại hơn hắn, mặc dù không có cổ, hắn cũng không phải là đối thủ.
Vu Thịnh nghĩ thông suốt điểm này, đáy lòng liền từ bỏ, hắn tuyệt đối không phải người tham công liều lĩnh, thậm chí có thể gọi là thận trọng, đối phó với phái Hoa Sơn cũng chỉ dám sợ hãi rụt rè tránh ở chỗ tối, giống như con chuột, không dám đối kháng chính diện.
"Ta và ngươi không thù không oán, lần này là ta mạo phạm, ta nguyện thu tay, mong các hạ không so đo." Vu Thịnh co được dãn được nói.
Sau mặt nạ màu bạc truyền ra một giọng nói ôn nhuận, đầu ngón tay bạch y nhân nhẹ phẩy quạt, cười nói: "Cũng không phải là không thù không oán."
Vu Thịnh nhíu mày, không rõ khi nào mình đã chọc phải kẻ thù lớn như vậy, không khỏi nghi hoặc: "Ta không quen biết các hạ, không biết kết thù oán với các hạ lúc nào?"
Bạch y nhân gằn từng chữ một: "Ngươi chạm vào đồ của ta."
Hắn nhấc chân chậm rãi đi về phía trước, tốc độ không nhanh, những con trùng xung quanh chưa từng thối lui, nhưng hắn tiến lên một bước, những con trùng đó liền như Moses rẽ biển tránh ra một hai bên tạo thành một con đường, rõ ràng đây là trùng Vu Thịnh thao túng, từ góc độ người ngoài cuộc, những con trùng đó như nghe lệnh của bạch y nhân, coi hắn là chủ.
Chuông cảnh báo trong lòng Vu Thịnh rung lên, hắn thật sự không biết nhân vật lợi hại như vậy, cũng không rõ đắc tội hắn chỗ nào.
Nhưng thấy đối phương hung hãn tới gần, hắn cũng không thể cứ như vậy bỏ chạy, vì vậy hắn cau mày sắc bén, cắn răng triệu hồi cổ bản mệnh của mình.
Cổ bản mệnh của Vu Thịnh mới vừa trải qua luyện chế, lúc trước độc tố đã cực kỳ mạnh, sau khi gặp được vị thiếu nữ cơ thể ngọc tịnh kia, hắn lại gia tăng độc tính, hiện giờ đã không phải là nhỏ.
Trùng nhỏ mới vừa xuất hiện, rơi xuống mặt đất, liền bò nhanh về hướng nam nhân bạch y.
Tốc độ của cổ trùng nhanh hơn lũ trùng đen lúc trước, cơ hồ có thể so với một tia chớp, trong thời gian ngắn, trùng nhỏ giống con rết liền đến trước mặt bạch y nhân, hung hăng đâm vào cổ đối phương.
Cổ trùng này một khi chui vào trong thân thể đối phương, có thể khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Ở trên người thiếu nữ kia, Vu Thịnh chỉ hạ cổ độc, chưa làm cổ trùng ký sinh.
Nếu là cổ trùng ký sinh, nàng chỉ sợ sống không quá một đêm liền sẽ vì vô số vết đau trên người mà chết đi.
Mặc dù chỉ là một miệng vết thương nhỏ không đáng kể, đều sẽ khiến nàng cảm nhận được đau đến thấu tim.
Cổ này là tác phẩm đáng tự hào mà Vu Thịnh bồi dưỡng mấy năm, bởi vì nó, hắn mới có thể thuận lợi mọi việc.
Quan trọng nhất chính là, cổ này vạn độc không xâm, không có bất kỳ độc nào có thể giết chết nó.
Khoé miệng Vu Thịnh nhếch lên một tia cười âm trầm, chờ đợi nhìn người nọ quỳ xuống đất xin tha, nhưng giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
Bạch y nhân vẫn đứng vững, hắn rũ mắt, hàng mi đen dài hơi khép, tầm mắt dừng ở trong tay.
Giữa những ngón tay thon dài trắng nõn, cổ trùng màu đen giống như một cái dây nhỏ, bị hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp, không ngừng giãy giụa vặn vẹo.
Hắn hứng thú đánh giá cổ trùng, ngay sau đó đầu ngón tay hơi dùng sức, như là bóp chết một con kiến, dễ dàng bóp thành hai mảnh.
"Sao có thể!" Vu Thịnh không tự chủ được mà buột miệng thốt ra, cùng lúc đó chợt phun ra một ngụm máu, bất lực ngã xuống đất.
Đó là cổ bản mệnh hắn tỉ mỉ nuôi nấng mười mấy năm, lấy máu đầu tim làm thức ăn, cổ trùng vừa chết, hắn cũng chịu phản phệ thật lớn, quỳ trên mặt đất lung lay sắp đổ.
Sao có người có thể chạm vào cổ trùng, mà không bị cổ trùng ký sinh!
Vu Thịnh không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, nhất thời chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt.
Bạch y nhân tiếp tục đi về phía trước, bên môi hàm chứa ý cười, nụ cười nhạt rơi vào trong mắt Vu Thịnh, chỉ khiến cả người hắn phát lạnh, như vào động băng.
Vu Thịnh không trốn, hắn biết mình trốn không thoát.
Võ công của hắn không tốt, mèo ba chân cũng không bằng, năm đó sư phụ sư huynh nhiều lần khuyên bảo, hắn lại không chịu nghe theo, còn cảm thấy trên đời này không chỉ có con đường tập võ có thể đi.
Sau đó hắn chứng minh bản thân, trở thành cổ sư khiến ai nghe danh cũng sợ vỡ mật, từ đó hoàn toàn từ bỏ võ công, chuyên tâm nghiên cứu cổ trùng.
Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày hắn chết sao?
Bạch y nhân đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, cười hỏi: "Cô nương đêm qua bị ngươi mang đi, ngươi dùng ngón tay nào chạm vào nàng?"
Trên mặt Vu Thịnh hiện lên một tia bừng tỉnh, hoá ra là vì chuyện này.
Thẳng đến giờ phút này, hắn mới hiểu được nguyên nhân vì sao mình chết.
Vu Thịnh cười khổ một tiếng, không trả lời vấn đề này, mà nghiêm túc hỏi: "Vì sao ngươi không bị cổ trùng ký sinh?"
Ý cười bạch y nhân khựng lại, hàng mi dài nhẹ phẩy, như là không nghe thấy lời này, tự nhủ: "Coi như ngươi dùng tay phải."
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng búng tay về phía tay phải Vu Thịnh, ngay sau đó, Vu Thịnh liền cảm giác được cánh tay phải đau rát, như nướng toàn bộ cánh tay trên bếp lò, một lát sau, hắn hoàn toàn mất đi cảm giác ở cánh tay phải!
Cánh tay này, chớp mắt liền bị phế như vậy.
Sắc mặt Vu Thịnh tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy đầu đầy cổ, hắn ôm cánh tay phải vô tri vô giác, có thể cảm nhận được, đây lại là một loại độc hắn hoàn toàn chưa từng thấy.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bạch y nhân: "Ngươi rốt cuộc là ai? Dù có chết, cũng cho ta chết rõ ràng."
Lúc này bạch y nhân mới thong thả ung dung nhìn hắn, ánh mắt rất hờ hững, như không phải nhìn người, mà nhìn một vật chết.
Bên môi lại hàm chứa ý cười ôn nhu, chậm rãi nói: "Ngươi không có tư cách biết ta là ai."
Khoảnh khắc sinh tử, Vu Thịnh cũng không rảnh lo quá nhiều, hung tợn uy hiếp nói: "Chẳng lẽ các hạ muốn đuổi cùng giết tận như thế? Ta là đồ đệ của trưởng lão Miêu tộc ở Nam Cương, nếu biết ta chết, sư phụ ta nhất định sẽ báo thù cho ta."
Lời vừa nói ra, Vu Thịnh lập tức cảm giác ánh mắt bạch y nhân nhìn hắn thay đổi, dường như lúc này, hắn mới được người này coi vào trong mắt.
"Nam Cương...... Hỏi ngươi một vấn đề, nếu ngươi trả lời được, ta sẽ thả ngươi." Bạch y nhân đánh giá hắn một lát, đột nhiên cong khóe miệng.
Vu Thịnh lập tức vui mừng: "Ngươi hỏi đi."
"Cổ song sinh, ngươi biết không?"
"Ngươi muốn tìm cổ song sinh? Ngươi...... Chẳng lẽ là con trai Bùi Chu?" Vu Thịnh không thể tin trừng lớn mắt.
Vừa dứt lời, quanh thân chợt lạnh.
Vu Thịnh chỉ cảm thấy ánh mắt bạch y nhân nhìn mình vô cùng lạnh nhạt, gần như đang nhìn người chết.
Vu Thịnh không ngu, sao không biết một câu của mình đã nói toạc ra chân tướng.
Người này nếu đeo mặt nạ đến, đó là không muốn bại lộ thân phận, hiện giờ bị hắn nhận ra, chỉ sợ mình lành ít dữ nhiều.
Trong đầu lóe lên, Vu Thịnh nhanh chóng lên tiếng: "Ta biết cổ song sinh! Ta có thể giúp ngươi đi tìm! 18 năm trước, phụ thân ngươi tới tìm ta, bảo ta tìm cổ song sinh, lần đó ta liền đi tìm rồi!"
Đôi mắt bạch y nhân đen nhánh, tiếng nói lạnh băng: "Ngươi nói, Bùi Chu từng thấy cổ song sinh?"
"Không sai, ông ta tìm cổ song sinh để cứu mẫu thân ngươi, độc kia vốn hạ trên người mẫu thân ngươi. Chỉ là lúc ấy mang thai, thai nhi trong bụng cũng trúng độc, độc tố cuối cùng không thể trừ tận gốc."
Bạch y nhân vẫn không nhúc nhích đứng ở trong rừng, gió núi nổi lên, thổi nhánh cây như nhảy múa điên loạn.
Góc áo trắng tuyết của hắn tung bay trong gió, khuôn mặt giấu sau mặt nạ, không thấy nửa phần thần sắc.
Lòng Vu Thịnh căng thẳng, sau một lúc lâu mới thấy không khí xung quanh như buông lỏng, chỉ nghe một giọng nam ôn nhã nhẹ nhàng chậm chạp vang lên bên tai: "Được, ngươi đi tìm cổ song sinh, đây là độc âm dương phù, một tháng phát tác một lần, lúc phát tác sẽ sống không bằng chết, mỗi tháng ta sẽ cho ngươi một viên thuốc giải, một khi ngươi phản bội ta, liền sẽ độc phát thân vong."
Viên đan dược đỏ như ngọc được kẹp giữa ngón tay, đưa đến trước mặt Vu Thịnh.
Vu Thịnh ngẩng đầu nhìn về phía bạch y nhân, chỉ thấy hai tròng mắt đen nhánh u ám sau mặt nạ, sâu không thấy đáy.
"Nếu ngươi tìm được cổ song sinh, ta liền đưa ngươi thuốc giải thực sự, thả ngươi tự do." Bạch y nhân thong thả ung dung nói.
Trong lòng Vu Thịnh biết mình không có lựa chọn nào khác, cự tuyệt chỉ có con đường chết. Hắn nuốt nước miếng, tiếp nhận đan dược, nuốt vào trong bụng.
Làm xong tất cả, bạch y nhân đang định rời đi, vừa quay người lại, dường như nhớ ra điều gì đó liền dừng lại.
Hắn hơi nghiêng người, lời ít mà ý nhiều: "Thuốc giải cổ bản mạng của ngươi."
Vu Thịnh lập tức hiểu ra, giải thích nói: "Ngươi phải giải độc cho tiểu cô nương kia? Cổ bản mạng của ta không có thuốc giải, muốn giải độc lại phải để cổ trùng cắn nàng một cái, hút độc trong cơ thể nàng ra."
Bạch y nhân im lặng một lát, mới nói: "Mấy ngày nay ngươi trước tiên đừng rời đi, chờ ta gọi ngươi tới giải độc cho nàng."
"...... Vâng."
Trong lòng Vu Thịnh chua xót, không nghĩ tới kế hoạch mình một phen tạo ra còn chưa triển khai, đã nhanh chóng thất bại.
Còn gặp người trẻ tuổi khủng bố như vậy, nếu hắn nhớ không lầm, con trai Bùi Chu năm nay mới mười tám, tuổi trẻ đã nắm độc thuật, hơn xa cổ sư thành danh đã lâu là hắn.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, là kỹ năng của hắn không bằng người.
Chỉ là không biết, con trai mình đi theo tà đạo, Dược Vương Bùi Chu danh tiếng lẫy lừng có biết không.
Dược Vương Bùi Chu có tiếng tâm địa Bồ Tát, con trai thân sinh của ông ta lại học một tay độc thuật âm ngoan đến cực điểm, nếu truyền ra, sợ là không ai tin đi?
——————
Tác giả có chuyện nói:
Cốt truyện sẽ không quá phức tạp, chủ tuyến vẫn là cảm tình ~