Minh Dập chủ động chào hỏi: "Bùi thần y."
An Cửu lại chỉ dùng khóe mắt liếc công tử bạch y ở hành lang một chút, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, đi ngang qua hắn như không nhìn thấy.
Minh Dập có chút xấu hổ, đứng tại chỗ ngượng ngùng hướng Bùi Tịch cười cười, vội vàng cất bước đuổi theo.
Bùi Tịch mỉm cười đáp lại, bình tĩnh rũ mắt, tựa hồ không để ý.
Đôi nam nữ xinh đẹp dần dần đi xa, hắn còn có thể nghe thấy phía sau mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện với nhau.
"An Cửu, sao nàng không nói chuyện với Bùi thần y?"
"Ta với hắn có gì hay mà nói?"
"Hai người không phải cùng nhóm sao?"
"Ta mới không phải cùng hắn tới, ta là cùng Hạ đại ca tới. Ta với hắn không thân, về sau đừng nhắc đến hắn trước mặt ta!" Thiếu nữ không khống chế được cao giọng.
"Được được được, ta không nhắc đến nữa, ta một câu cũng không nói, nàng đừng nóng giận."
"......"
Tiếng nói càng lúc càng xa, dần dần biến mất.
Khoé môi Bùi Tịch bất tri bất giác kéo thành một đường thẳng tắp.
Dung nhan thiếu nữ trước mắt chợt loé rồi biến mất, đại khái là vừa vận động, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn không tì vết nhiễm một tầng đỏ ửng mỏng, giống như hoa đào nở rộ.
Khiến hắn vô cớ nhớ tới sáng sớm nay, bộ dáng nàng ngủ say trong lòng ngực hắn.
Chỉ là không thuận theo bằng khi ngủ mơ, lúc này đây, trong ánh mắt thiếu nữ lộ ra lãnh đạm ghét bỏ, phảng phất hắn là thứ dơ bẩn khiến người chán ghét.
Hắn không nên để ý, thái độ nàng đối với "Bùi Tịch" như thế nào, căn bản không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Huống hồ, hắn vốn dĩ không phải muốn kéo khoảng cách hai người ra sao?
Mục đích của hắn đạt được, hắn nên vui mới đúng.
Dù nghĩ vậy, nhưng nhớ tới ánh mắt chán ghét vừa rồi của thiếu nữ, trái tim lại như bị đao nhẹ nhàng cắt một chút, máu trào ra, hơi hơi đau.
Bùi Tịch nhíu mày, giơ tay ấn ngực.
Độc trong cơ thể lan nhanh như vậy sao?
Phần lớn chất độc trong cơ thể hắn vốn tập trung ở chân, nhưng theo hồi phục kinh mạch, sau khi Bùi Tịch bắt đầu luyện võ, độc tố sẽ dọc theo kinh lạc nhanh chóng lan ra toàn thân.
Kiếp trước Bùi Tịch bởi vậy mới điên cuồng trong khoảng thời gian ngắn.
Bùi Tịch sớm đã biết, độc hắn trúng có thể nói là độc nhất vô nhị, cơ hồ không có thuốc nào chữa được.
Nếu mặc kệ, giống như trước tiếp tục làm một phế nhân đi đứng không tốt, hắn nhiều nhất sống đến 30 tuổi sẽ chết.
Nếu muốn cưỡng chế luyện võ, nhanh thì một hai năm, hắn cũng sẽ chết do thường xuyên độc phát.
Có thể nói, võ công hắn luyện được càng tốt, kinh mạch khí huyết vận hành càng thông suốt, liền chết càng nhanh.
Đây là vận mệnh hắn không thể sửa đổi.
Nhưng lúc này đây, hắn nhất định sẽ sống lâu.
"Công tử, sao người lại ra đây?" Phía sau truyền đến giọng A Thất.
Bùi Tịch bình tĩnh nói: "Ra đây hít thở không khí."
"Người hít thở được mấy hơi rồi chứ." A Thất nói thầm một câu, nắm tay cầm xe lăn, chậm rãi đẩy xe về phía phòng, một bên tận tình khuyên bảo: "Công tử, đêm qua người mới...... Hai ngày này nghỉ ngơi cho tốt, bảo trọng thân thể, cẩn thận cảm lạnh."
Dừng một chút, A Thất như đột nhiên nghĩ đến cái gì, bát quái nói: "Đúng rồi công tử, ta vừa mới nhìn thấy An Cửu cùng tiểu bạch kiểm* ở cách vách nàng, công tử, tiểu bạch kiểm kia thật đúng là con trai Minh Vương sao?"
* Tiểu bạch kiểm: nghĩa là mặt trắng nhỏ - một cụm từ diễn tả khuôn mặt của chàng trai trắng trẻo và mịn màng. Ở Việt Nam, tiểu bạch kiểm tương ứng với từ "mỹ nam", "trai đẹp"; còn loại chuyên sống bám vào phụ nữ giàu có được gọi là "trai bao".
Ấn tượng của A Thất với Minh Dập không phải quá tốt, cũng không phải thành kiến, mà là từ trước đến nay hắn không quen nhìn công tử thiên kim xuất thân gia đình giàu.
Hắn vốn là thư đồng của một tiểu thiếu gia nhà có tiền, tiểu thiếu gia kia tuổi còn nhỏ đã tâm địa ác độc, bắt A Thất mới năm tuổi học chó bò, uống nước tiểu hắn thải ra, thậm chí vì tò mò buộc A Thất ăn sâu, rết.
Đứa trẻ ngây thơ lại tàn nhẫn, đặc biệt là người xung quanh đều khen hắn, hắn căn bản không hiểu cái gì là một vừa hai phải.
A Thất nói là thư đồng, kỳ thật giống với đồ chơi của thiếu gia hơn.
Hắn nhớ lại mấy năm đó, ký ức bị tra tấn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, đến nay khó có thể quên.
Sau đó nhà kia bị bọn cướp cướp bóc, bọn cướp cướp tiền trong nhà, giết lão gia và thiếu gia, cướp nữ quyến trong nhà.
Toàn bộ phủ đệ một mảnh núi xác biển máu, kêu rên khắp nơi.
Năm đó A Thất mới bảy tuổi, hắn trơ mắt nhìn thiếu gia bị bọn cướp xách trong tay, thiếu gia ngày xưa vênh váo tự đắc sợ tới mức cả người đều run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Hắn hoảng sợ mà chỉ vào A Thất nói với bọn cướp: "Là hắn, ta không phải thiếu gia, hắn mới là thiếu gia! Các ngươi muốn bắt thì bắt hắn đi!"
Bọn cướp cười dữ tợn nói: "Tiểu tử không thành thật, tưởng lão tử mắt mù sao?"
Tiểu tử bị chỉ vào khô quắt gầy nhom, trên mặt trên người còn vết roi vắt ngang màu đỏ, ăn mặc mộc mạc đến cực điểm, nơi nào có chút bộ dáng thiếu gia?
Bọn cướp dứt khoát một đao giết thiếu gia, liền ở trước mặt A Thất, giơ tay chém xuống, một cái đầu người lăn xuống, máu chảy đầy đất.
Đầu thiếu gia lăn đến bên chân A Thất, A Thất sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, thân thể nho nhỏ cứng đờ thành cọc gỗ.
Tên cướp râu xồm, vẻ mặt phong sương nhìn A Thất một cái, ánh mắt phá lệ không chút để ý, giống đang nhìn mèo hoang ven đường.
Hắn ta không giết hắn, thậm chí một câu cũng không nói, liền nghênh ngang đi.
A Thất trước sau không quên được cảnh tượng ngày đó, khi phủ đệ lớn như vậy lại không một ai còn sống, hắn đứng trước đầu thiếu gia, đế giày dính máu nhơp nhớp, đáy lòng chỉ còn lại một cảm xúc.
Thống khoái.
Sau đó, hắn liền bắt đầu lưu lạc khắp phố, cuối cùng lang thang đến Dược Vương Cốc, được công tử nhặt về.
A Thất vẫn luôn cảm thấy, hắn cùng công tử nhà hắn là một đôi chủ tớ trời đất tạo nên.
Công tử không phải người tốt, hắn cũng là kẻ xấu, năm đó khi tiểu thiếu gia mắng hắn đã nói như này, trời sinh hạ tiện, chuột cống bẩn thỉu.
"Tiểu tử kia ở đây, có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta không?" A Thất đè thấp giọng.
Hai ngày nay A Thất không ở sơn trang Kim Xà, là đi an bài mệnh lệnh của công tử.
Công tử nói muốn cướp được bí tịch thần công, hắn phải bố trí cho tốt.
Về phần cướp thế nào, rõ ràng có thể lấy bình thường vì sao phải cướp, A Thất một mực không hỏi, chỉ lo đi làm.
Phía trước truyền đến tiếng ôn hoà của Bùi Tịch, ngữ điệu nhàn nhạt: "Không cần quan tâm hắn, hắn không gây trở ngại gì được."
A Thất: "Lúc trước sao ta chưa nghe nói Minh Vương còn có đứa con trai này chứ?"
Bùi Tịch nói: "Minh Vương ở thái ấp đã lâu, hắn đưa Minh Dập đến kinh thành làm con tin, thanh danh không rõ."
A Thất hai mắt vừa chuyển: "Nói cách khác, tiểu tử này ở nhà không được coi trọng?"
Bùi Tịch hơi lệch đầu về một bên: "Tuy không coi trọng, nhưng bên cạnh hắn có Huyền Y Vệ bảo hộ, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
A Thất thất vọng bĩu môi, sau đó ngữ khí như thường nói: "Công tử suy nghĩ nhiều, ta sẽ làm gì chứ?"
Hắn vốn muốn làm chút động tác nhỏ, giáo huấn tiểu tử kia một chút, đáng tiếc bị một câu này đánh gãy suy nghĩ.
A Thất thấy rõ ràng, sáng nay công tử ra cửa vài lần hướng về phía ngoài nhìn xung quanh, rõ ràng là đang đợi người.
Tuy rằng hắn mạnh miệng không thừa nhận, nhưng A Thất tự nhận hoả nhãn kim tinh, sẽ không nhìn lầm.
Điểm này của công tử không tốt, cái gì cũng giữ ở trong lòng không nói.
Lúc trước A Thất phát hiện công tử đối với An Cửu dung túng nhân nhượng, thái độ cực kỳ bất đồng, còn chăm sóc hơn Thanh Nghiên tiểu thư, nếu không sao hắn sẽ hiểu lầm quan hệ giữa hai người?
Nếu An Cửu là người mà công tử nhà hắn thích, Minh Dập kia còn quấn lấy nàng, đó là không biết tốt xấu.
Đáng tiếc bên cạnh tiểu tử kia có Huyền Y Vệ, không tiện xuống tay.
A Thất bất đắc dĩ lắc đầu, có chút tiếc nuối.
-
Thời gian thoáng qua, rất nhanh màn đêm buông xuống, đèn bật sáng rực rỡ.
Thời gian cơm trưa và cơm chiều An Cửu cũng không tới, trực tiếp bảo hạ nhân của sơn trang đưa cơm vào phòng nàng, cả ngày cũng chưa nhìn thấy bóng dáng, thái độ kiêng dè rõ như ban ngày.
Bùi Tịch không nghĩ ra, vì sao nàng tránh hắn như rắn rết.
Nếu bởi vì hắn tổn thương nàng, lúc ấy hắn liền cho nàng uống thuốc. Chỉ một chuyện này, hẳn là không đủ để khiến thái độ của nàng thay đổi lớn như thế.
Chẳng lẽ, nàng kỳ thật nhớ chuyện đêm qua? Là đang lừa hắn không nhớ?
Nghĩ khả năng này, ánh mắt Bùi Tịch chợt rùng mình.
Nếu nàng thật sự dám lừa hắn......
"Phập phập phập ——"
Tiếng đập cánh rất nhỏ từ ngoài cửa sổ truyền đến, Bùi Tịch theo bản năng nhìn qua, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Một đường từ thành Bình Lan đến sơn trang Kim Xà, nàng chưa từng truyền tin cho hắn, 'Phi Y' đã vài ngày không nhận được tin.
Một mình ở trong nhà, Bùi Tịch liền không che giấu gì, trực tiếp đi qua mở cửa sổ.
Cú mèo truyền tin quen thuộc đứng trên song cửa sổ, cả thân lông chim không hiểu sao có chút rối tung, không chớp mắt nhìn hắn.
Bùi Tịch làm lơ đầu con cú, duỗi tay lấy giấy viết thư trong ống trúc ra.
Trên giấy viết thình lình một hàng chữ: "Phi Y, huynh ở gần ta không?"
Hắn trầm mặc, không nghĩ tới gửi đến là một câu như vậy.
Cú mèo truyền tin không nhiều lắm, mỗi một con đều tốn sức huấn luyện, chỉ dùng truyền tin tức vô cùng quan trọng trong Ngàn Sát Các.
Nhưng vào tay An Cửu, truyền đều là cái gì đó vô nghĩa.
Lúc trước khi ở thành Bình Lan, mỗi đêm đều luyên thuyên với hắn cũng thôi, hiện giờ tới sơn trang Kim Xà rồi, người võ lâm đông, truyền tin rất có thể sẽ bại lộ.
Nghĩ đến đây, Bùi Tịch đặt bút trả lời.
"Ở. Nơi này người nhiều tai mắt, không có việc gì đừng gửi tin."
Sau khi gửi tin đi, một hồi cũng thấy cú mèo bay về.
"A, vậy được rồi, chỉ là ta có một việc rất quan trọng muốn nói cho huynh!"
Đầu ngón tay căng thẳng siết chặt giấy viết thư, xương ngón tay trở nên trắng bệch.
Quả nhiên, nàng thật sự nhớ......
Khi đối mặt với Bùi Tịch sẽ không nói, đối với người trong lòng 'Phi Y', nàng lại không có khả năng giấu giếm.
Công tử bạch y ánh mắt nặng nề, chậm rãi viết trên giấy: "Chuyện gì quan trọng?"
Tin còn chưa gửi đi, Bùi Tịch đã suy nghĩ, phải xử trí nàng thế nào. Còn có, nếu nàng không quên, vì sao phải làm bộ không nhớ?
Chẳng lẽ có tính toán gì khác?
"Cộc cộc" hai tiếng, cú mèo bay trở về mổ mổ cửa sổ gỗ, kéo thần trí Bùi Tịch về.
Hắn chậm rãi mở giấy viết thư, giấy viết thư hơi mỏng giờ khắc này phảng phất nặng ngàn cân.
"Huynh biết bên cạnh ta có một người tên Bùi Tịch chứ? Chính là tên què y thuật cũng không tệ lắm ấy, ta phát hiện ra một bí mật lớn!"
Đồng tử Bùi Tịch hơi co lại, hắn nhắm mắt, lại lần nữa dò hỏi.
"Bí mật gì?" Một hàng chữ này nét chữ cơ hồ cứng cáp.
Nếu không phải chắc chắn nàng không biết thân phận của hắn, Bùi Tịch cũng phải hoài nghi, nàng là đang cố ý nhử hắn, mới ấp a ấp úng không nói hết như vậy.
Đợi hồi lâu, thấy cú mèo mang theo hồi âm chậm rì rì bay tới, Bùi Tịch nhanh chóng lấy tin ra.
Bùi Tịch phát hiện, mỗi lần hắn gửi tin đi, hồi âm luôn chậm nửa nhịp. Hắn có chút nghĩ không ra, nàng viết cũng không cần tìm từ câu thơ, sao có thể chậm như vậy?
Kiên nhẫn cạn kiệt, hắn dứt khoát mở giấy viết thư ra, một hàng chữ tức khắc giống như kiếm đâm vào tròng mắt.
"Ta hoài nghi, Bùi Tịch hắn yêu thầm ta!"
—————————
Tác giả có chuyện nói:
Chỉ là đang nhử huynh thôi Bùi Bùi ~