Editor: bevitlangthang
"Viễn Viễn, ngồi xuống thêm một chút."
Bên trong phòng ngủ cực rộng, có một người đàn ông đang nằm trên giường, ung dung đỡ lấy eo nhỏ, mà trên người hắn, là một cậu thiếu niên trắng nõn trần trụi không ngừng nhún lên nhún xuống.
Cánh tay đã thấm mồ hôi của cậu thiếu niên vòng qua ôm lấy cổ hắn, hai viên núm vú sưng đỏ đứng thẳng nổi bật trên lồng ngực màu trắng, vừa thấy liền biết nó vừa bị chơi mạnh bạo đến cỡ nào. Thiếu niên ưỡn người ngửa cổ ra đằng sau ngâm nga tiếng rên rỉ kiều mị, hai cánh mông trắng nõn không ngừng nẩy lên xuống, kẹp chặt lấy con *** thô tráng làm người khác sợ hãi.
Lận Kính Trầm si mê nhìn người yêu không ngừng cưỡi trên người mình, chiếc cằm sắc bén còn vương vài vệt nước dâm trong suốt, nhìn xong liền biết hắn vừa ăn sạch sành sanh lỗ *** của cậu từ trong ra ngoài, bây giờ lại để con *** của mình ăn lỗ *** của cậu.
Hắn nhìn Cố Viễn đang phập phồng trên người mình, nhắm mắt lại, cảm thán nói: "Nếu sau này mỗi ngày Viễn Viễn đều chăm sóc ta như vậy, chắc chắn ta sẽ sớm khoẻ lại thôi."
Đương nhiên Cố Viễn biết ý của hắn là gì.
Cậu trừng mắt nhìn hắn, nhưng đôi mắt cậu không hề có vẻ gì là tức giận mà ngược lại nó đang trong trạng thái đê mê kích thích, vậy nên khi cậu nhìn hắn càng thêm quyến rũ, lại bị Lận Kính Trầm cười nhẹ ấn đầu cậu qua hôn tới.
Cứ vậy mà hơn nửa tháng, vết thương của Lận Kính Trầm đã lành lặn, trong phủ cũng bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, trong phủ tràn ngập không khí vui vẻ, Vương quản gia cười híp mắt đến nỗi nếp nhăn trên mắt ông nhiều hơn gấp mấy lần bình thường.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Cố Viễn bị bọn họ lừa, không cho cậu nhìn thấy khung cảnh trước ngày quan trọng như thế nào, nói là muốn cho cậu bất ngờ vào ngày đại hôn.
Đêm trước khi đại hôn.
Vương quản gia nói là dựa theo phong tục, phu phu hai người trước đêm tân hôn không thể gặp mặt nhau, không màng sắc mặt đã lạnh hơn rất nhiều của Lận Kính Trầm, ông kéo Cố Viễn ra khỏi phòng ngủ chính trở về phòng ngủ của cậu.
Cậu nhìn khuôn mặt khiếp sợ lại uỷ khuất của Lận Kính Trầm, trong lòng buồn cười, nghĩ nửa tháng trước bị người này khi dễ bằng nhiều cách, kiều khí hừ một tiếng, chắp tay sau lưng vui sướng mà đi theo sau Vương quản gia ra ngoài.
Phòng ngủ cậu cũng được trang trí xong xuôi, sắp xếp theo quy chế khi nữ tử gả cho vương công quý tộc, Cố Viễn ăn hai miếng bánh ngọt xong chuẩn bị đi ngủ, cửa sổ đột nhiên bị người từ bên ngoài gõ gõ.
Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Cố Viễn nhấp miệng cười cười, đi qua, cậu không mở cửa sổ liền, mà cố ý hỏi: "Ai đó?"
Bên ngoài trầm mặc một lát, giọng nói không tình nguyện của người đàn ông vang lên, "Là ta."
"A," Cố Viễn ra vẻ kinh ngạc, "Sao Vương gia lại tới đây? Đêm nay không thể gặp mặt."
Dĩ nhiên Lận Kính Trầm biết là không có thể gặp mặt, Vương quản gia ở bên tai hắn lải nhải hơn nửa tiếng đồng hồ, nói "Chủ tử nhỏ không cha không mẹ đáng thương quá đi", rồi nói "Người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng ta không coi trọng chủ tử nhỏ đó", nói về Cố Viễn hết chuyện này rồi tới chuyện kia, ép Lận Kính Trầm không thể không thả người.
Nhưng nghĩ đến ngày mai là có thể quang minh chính đại cưới người vào cửa, làm thê tử sống răng long đầu bạc với hắn, Lận Kính Trầm lại không thể nhịn được, không thấy người cũng được, nhưng hắn vẫn muốn đứng ở ngoài cửa, chỉ cần nói mấy câu thôi cũng đủ rồi.
Hắn nói: "Xem em đã ngủ hay chưa."
Nghĩ nghĩ, lại nói: "Bây giờ ăn nhiều một chút, ngày mai chắc bận lắm, không có thời gian ăn cái gì đâu."
Cố Viễn bị lời hắn nói làm cho mềm lòng, cười cười, nói: "Biết rồi, Vương gia cũng vậy nha."
"Ừm."
Rồi hai người đều im lặng.
Cả hai cách một tấm cửa sổ, đứng yên, từng cơn gió xào xạt thôi qua, cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Trời càng lúc càng tối, Lận Kính Trầm không thể không trở về, hắn lại gõ cửa sổ vài cái, thấp giọng nói: "Ta đi đây."
Bên trong không có người trả lời.
Hắn nghĩ rằng Cố Viễn đã ngủ rồi, vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy người bên trong thấp giọng nói"......Áo cưới của ta có yếm đỏ."
Lận Kính Trầm dừng lại.
Mặc dù cách một cánh cửa sổ nhưng giọng nói của cậu thiếu niên vẫn có thể nghe ra được xấu hổ, "Ngày mai, ta mặc cho ngươi xem."
Hô hấp Lận Kính Trầm nặng nề, trong đầu không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng hình ảnh xinh đẹp đó, một hồi lâu, mời khàn giọng nói: "Được, Cố vú em..... Mai gặp."
Hắn cố ý dùng xưng hô khi hai người vừa mới quen biết nhau.
Đến ngày mai.
Kiệu tám người nâng, thập lý hồng trang*, tình yêu mặn nồng, đầu bạc răng long.
* Thập Lý Hồng Trang dịch nôm na là Trang sức đỏ trải dài mười dặm, trích trong câu "Lương điền thiên mẫu, Thập lý hồng trang" là câu nói ngụ cho hình ảnh thành hôn, một đời mỹ mãn. (nguồn: thahi94.wordpress.com)
- HOÀN-
___________
Editor: Vậy là đã edit xong thêm một bộ, cảm ơn mn đã ủng hộ tui trong suốt thời gian qua nha, mặc dù tình tiết truyện hơi chóng vánh, nhưng hai bạn nhỏ đã được ở bên nhau suốt đời. <3