Một con lợn nhẹ lắm cũng khoảng chừng hơn năm chục sáu chục cân. Coi như trung bình một cân thịt có thể lời 2 hào, một con lợn một ngày cũng là 20 đồng. Hai con là 40 đồng.
Thế nhưng hiện tại làm công nhân một tháng mới được nhiêu đồng lương cơ chứ? Cùng lắm cũng chỉ hơn 100, gần 200 đồng mà thôi.
Như vậy tính ra Dương thịt lợn một tháng ít nhất có thể kiếm được hơn 1000 đồng. Hơn 1000 đồng ở thời đại này không phải là bình thường.
Có điều Dương thịt lợn làm cái nghề này cũng rất chi là vất vả. Sức lao động ông bỏ ra người khác không thể so sánh được.
Sau khi tính toán rõ ràng khoản này, Mộc Dương mới dám mở miệng nói như thế.
Dương thịt lợn trợn mắt há mồm hồi lâu, lúc này mới đột nhiên nói một câu: “Cái con bé này tính toán tiền nong cũng giỏi gớm nhỉ.”
Nhưng dù ông nói như vậy lại cũng không nói thẳng ra là không đồng ý. Xem chừng trong lòng đã ngầm đồng ý rồi.
Mộc Dương bèn cười hi hi, được nước lấn tiếp: “Chú lại cho cháu thêm vài mẩu xương được không ạ? Cũng không cần khúc xương ngon còn nguyên đâu, chỉ cần nhặt nhạnh từ những phần khác là được rồi ạ.”
Dương thịt lợn đã không còn gì để nói.
Nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn đồng ý, có điều lại nhìn thoáng qua Lôi Hướng Dương, nói với cậu: “Người làm chú đây cũng coi như nhìn mày lớn lên, giờ trong nhà mày đang khó khăn, mà mày không bỏ rơi các em mày, chú Dương giúp mày cái này.”
Dương thịt lợn nói đến hào hùng cứ như mình thật sự làm được chuyện tốt lớn lao gì.
Nhưng Lôi Hướng Dương vẫn thật sự cảm động: “Cảm ơn chú Dương, công ơn của chú Dương hôm nay cháu nhớ kỹ trong lòng, tương lai nhất định sẽ báo đáp chú.”
Mộc Dương ở bên cạnh nghe câu này mà nhịn không được trợn trắng mắt lên.
Đang bàn chuyện làm ăn nhắc đến ân tình nỗi gì?
Nếu thật sự muốn giúp Lôi Hướng Dương thì sao không thẳng thắn bớt chút tiền đi?
Cái khác Mộc Dương không dám nói nhưng có một điều có thể khẳng định, Dương thịt lớn bán hàng cho bọn họ với giá tiền này chẳng thiệt đồng nào hết. Bất kể kiếm được bao nhiêu thì hoà được vốn là cái chắc.
Mà tính thêm cả chi phí thời gian thì chắc chắn Dương thịt lợn kiếm được lời.
Mộc Dương trông dáng vẻ cảm động rưng rưng nước mắt của Lôi Hướng Dương, trong lòng không nhịn được chửi một câu: Thật đúng là một đứa siêu ngu. Trước kia khen phí công thật chứ.
Trong mắt Mộc Dương, Lôi Hướng Dương như này rõ là hành vi của một tên siêu cấp ngu ngốc.
Có điều nghĩ lại thì Mộc Dương vẫn nguôi giận.
Tính cách này của Lôi Hướng Dương, tương lai chắc chắn sẽ không dễ dàng phản bội lại cô.
Vừa nghĩ thế, có vẻ như lại là một chuyện rất tốt.
Phải biết là ngàn vàng dễ kiếm, bạn bè khó cầu.
Mộc Dương còn muốn hợp tác lâu dài với Lôi Hướng Dương đấy.
Vậy nên lời vừa lên tới mép lại bị Mộc Dương nuốt ngược về, quay sang cười ha ha hỏi Lôi Hướng Dương một câu: “Ngày mai tôi viết danh sách ra, cậu đi mua nguyên liệu nhé?”
Trên mặt Lôi Hướng Dương lộ vẻ chần chừ: “Tôi không biết tiền trong tay tôi có đủ hay không, hay là đợi thêm đã?”
Mộc Dương nghe mà nghẹn họng, cuối cùng cũng là có chút bất đắc dĩ. Ở thời đại này trong tay mọi người đều không có tiền, chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi mà cũng khó khăn như vậy.
Mộc Dương nghĩ nghĩ rồi cắn răng nói: “Ngày mai tôi bảo mẹ tôi dẫn tôi đi bán tóc, cộng thêm tiền lúc trước mẹ cho tôi nữa, tôi gom hết tiền bỏ vào làm cùng cậu.”
Đến lúc đó mà thua lỗ…
Đều là chuyện số phận quyết định.
Lôi Hướng Dương không ngờ Mộc Dương lại nghĩ đến làm như thế, càng không ngờ Mộc Dương lại quả quyết tới vậy.
Cuối cùng Lôi Hướng Dương lặng lẽ gật đầu, nói một câu cam đoan: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Mộc Dương cũng chỉ nghiêm túc gật đầu một cái.
Hai người hẹn nhau xong, Mộc Dương và Lôi Hướng Dương tách nhau ở đầu thôn.
Mộc Dương về thẳng nhà họ Mộc.
Tối đến lúc ăn cơm, Dương Thục Phương còn nói vài câu chanh chua, chẳng qua Trần Xuân Hoa nhắc nhở bà ta nên bà ta cũng không nói thêm gì nữa.
Ăn xong bữa tối, Mộc Dương lén hỏi Trương Hiểu Dung chuyện ngày mai đưa mình đi bán tóc.