Trương Hiểu Dung có chút lưỡng lự hỏi: “Con bán tóc làm cái gì, cái con bé này, cắt tóc rồi sẽ rất xấu đó.”
Mộc Dương lắc lắc đầu: “Con nhất định phải bán tóc.”
Trương Hiểu Dung cũng không thể nói ra bất kỳ lời nói ép buộc nào nữa.
Ngay sau đó Mộc Hồng Quân gọi Trương Hiểu Dung lại, cũng không biết đã nói cái gì với Trương Hiểu Dung, chỉ là khi quay về thì Trương Hiểu Dung có gặp một chút rắc rối.
Đương nhiên Mộc Dương cũng không thể chủ động đi hỏi được.
Mộc Dương vẫn chưa ngủ say thì nghe thấy ở phòng bên ngoài Trương Hiểu Dung lo lắng nói với Mộc Trung Quốc: “Hồng Quân lại muốn mua sách, nhưng trong tay tôi thực sự không còn tiền, hay là ông nói với bà nội nó xem sao?”
Mộc Trung Quốc dứt khoát nói: “Ngày mai tôi đi nói, ngủ đi.”
Nhưng Mộc Dương cảm thấy Mộc Trung Quốc và Trương Hiểu Dung có thể đã nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì với tính cách của Dương Thục Phương tuyệt đối sẽ không đưa tiền cho bọn họ.
Nhưng chuyện này cũng không không liên quan gì đến Mộc Dương nên cô rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Kết quả là vào buổi sáng ngày hôm sau, nhà họ Mộc bởi vì chuyện này mà đã cãi nhau,
Dương Thục Phương không những không cho Mộc Trung Quốc tiền mà còn mắng Mộc Trung Quốc một trận: “Trong nhà làm gì có tiền? Ăn còn chả đủ nữa là! Còn phải tiết kiệm tiền để mua dầu ăn, mắm, muối vv, làm sao mà có tiền mua sách được? Mày không lo việc trong nhà, không biết dầu ăn mắm muối đắt như nào. Cả nhà nuôi một đứa học sinh mà như nuôi tổ tông vậy. Ngày nào cũng không làm việc, chỉ biết đọc sách, thật sự coi mình là một thằng tri thức vô tích sự sao?”
“Nếu như không thi đỗ thì đừng học nữa. Thực ra nếu như thi đỗ cũng không dễ học.”
Dương Thục Phương đương nhiên muốn càng tiết kiệm càng tốt. Vậy nên việc Mộc Hồng Quân không những không thể giúp gia đình kiếm tiền mà còn tiêu tiền của gia đình thì cho dù là đi học thì bà cũng không ủng hộ.
Trương Hiểu Dung vẫn không lên tiếng, nhưng khi nghe thấy những lời này liền lập tức nói: “Việc này không thể không được, giáo viên của Mộc Hồng Quân nói nó nhất định có thể thi đỗ. Hơn nữa bây giờ cũng sắp thi rồi, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng được chứ.”
Trương Hiểu Dung cứ như vậy nói mà không chú ý đến ngữ khí, nhất thời khiến Dương Thục Phương cảm thấy không vui.
Dương Thục Phương trừng mắt mắng Trương Hiểu Dung: “Mày càng ngày càng giỏi rồi, mấy đứa con mà mày dạy giống cái dạng gì rồi? Một đứa thì chỉ biết lười biếng nói chuyện học hành, còn một đứa thì chỉ biết cãi lời, không hiếu thuận.”
“Còn mày cái con ả tâm địa đen tối, đừng tưởng tao không biết mày ở sau lưng tao dạy hư chúng nó như thế nào!”
Bà ta nói những lời nói khó nghe như vậy và không giữ chút mặt mũi nào cho Trương Hiểu Dung.
Mộc Dương không nhịn nổi nữa mà lên tiếng nói thẳng: “Nhà chúng cháu 3 người ra sức làm việc để nuôi một người đi học, sao có thể nuôi không nổi chứ?”
“Hơn nữa không phải trước kia nhà họ Vương có đưa tiền sao?”
“Ông nội không phải cũng nói, đến lúc học xong rồi, tìm được công việc tốt, chúng ta cũng có thể cùng hưởng phúc sao?”
“Còn về mẹ, mẹ cháu cũng không dạy chúng cháu như vậy, nhưng bà nội nói như thế, có phải muốn chúng cháu như thế không?”
Dương Thục Phương tức giận trừng mắt nói: “Nghe mà xem nó đang nói cái gì kia!”
Mộc Dương thở dài một tiếng, giả vờ khuyên Dương Thục Phương: “Bà ơi, bà đừng tức giận, cháu chẳng phải đang nói thuận theo ý bà sao?”
Trong lòng Mộc Dương ngược lại rất hả hê nghĩ: tức đi, tức đi, tức c.h.ế.t càng tốt.
Chỉ tiếc là tai hại lại kéo dài rất lâu.