Yến Kinh Khuê Sát

Chương 26: Lời tư bi (Kết) 2


Đây là hai đoạn nhỏ viết riêng cho Lâm Phúc thẩm và Nguyễn Đại trước lúc bị hại

Lâm Phúc làm sao cũng không thể ngờ, mình sẽ bị người khác đẩy xuống vách núi chỉ vì một chuỗi Phật châu.

Giờ phút này nàng đang run bần bật, núp trên mỏm đá nhô ra dưới vách núi.

Chuỗi Phật châu kia do Nguyễn Đại cho nàng, nhưng Nguyễn Đại không làm bất kỳ chuyện đứng đắn nào, Lâm Phúc chắc chắn thứ hắn đưa không phải thứ gì tốt, cho nên cũng không để trong lòng, cả ngày mang trên tay buôn bán.

Lại không ngờ, vẫn có người nhớ thương thứ đồ nát này.

Lâm Phúc cuộn tròn cạnh vách núi, xa xa nhìn ánh sáng phía chân trời.

Ngay từ đầu nàng rất sợ hãi, cho đến khi nàng ngồi ổn trên mỏm đá, mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, vách núi bên trên còn chút tiếng bước chân ồn ào.

Tên ăn trộm đáng chết kia còn tìm kiếm Phật châu trên đất, xem ra không nhặt được vài viên thì không bỏ qua.

Lâm Phúc lập tức nhớ tới tình cảnh của mình, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tên đáng chết, chờ ta đi lên, liền đi quan phủ tố giác ngươi."

Lâm Phúc lải nhải mắng chửi người trong miệng, càng mắng càng có tinh thần, chờ đến lúc nàng mắng mệt mỏi, mới phát hiện vách núi trên kia đã an tĩnh lại.

Giờ phút này, bên vách núi Kim Đỉnh sơn, chỉ có tiếng gió gào thét.

Lâm Phúc chậm rãi thở phào.

Số nàng không tốt.

Khi còn nhỏ không cha không mẹ, bị thúc thúc bán làm con dâu nuôi từ bé, cần cù chăm chỉ hầu hạ cha mẹ chồng cùng trượng phu, kết quả trong lòng trượng phu sớm đã có người khác, chưa bao giờ có nửa phần thiệt tình với nàng.

Thật vất vả mới có ngày tháng gia đình êm ấm, cha mẹ chồng lại trước sau bệnh nặng, ngay sau đó buông tay rời khỏi nhân gian.

Chờ cha mẹ chồng vừa đi, trượng phu nàng lập lại bệnh cũ, không chỉ bán cửa hàng đậu hủ người một nhà dùng để kiếm sống, còn đành lòng bỏ rơi con nhỏ gào khóc đòi ăn trong nhà, trực tiếp đi tìm người trong lòng.

Nhưng hai người tóm lại vẫn có một đoạn thời gian hạnh phúc, dưới gối cũng có một đôi con trai con gái nghe lời hiểu chuyện.

Mặc dù rất cực khổ, nàng bận rộn từ sáng đến tối, mặc dù trượng phu không thương tiếc nàng cùng hài tử, không phải tay đấm chân đá, cũng chỉ biết duỗi tay đòi tiền, nhưng Lâm Phúc luôn cảm thấy vẫn còn hi vọng.

Nữ nhi lanh lợi, cần mẫn lại hiểu chuyện.

Nhi tử thông minh, nhạy bén mà hiếu học.

Con cái, là toàn bộ hi vọng của nàng, cũng là tương lai của nàng.

Nửa đời trước, nàng vượt qua trong buồn khổ cùng giãy giụa, nhưng nàng tin tưởng, nửa đời sau nàng nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn, vui vẻ vui sướng.

Ánh mắt Lâm Phúc xuyên qua tầng tầng mây mù, xuyên qua rừng cây rậm rạp, lướt qua núi cao suối nhỏ, cuối cùng rơi xuống mái ngói đen tường trắng của Thanh Sơn thư viện.

Con trai của nàng, đang đọc sách ở thư viện sạch sẽ ngăn nắp như vậy, về sau nói không chừng còn có thể làm đại quan, cửa nhà vinh hiển.

Lâm Phúc nghĩ đến đây, không khỏi nhếch miệng cười cười.

Kỳ thật nàng biết, Nguyễn Đại đã sớm có kế hoạch bỏ trốn cùng nữ nhân kia, từ khi hắn mở miệng nói muốn bán nữ nhi đi, Lâm Phúc đã biết.

Có nàng ở đây, không ai có thể động đến con cái nàng, cho nên một tháng qua nàng vẫn luôn ở nhà, cho đến hôm nay.

Nguyễn Đại không biết, mình đã lén theo dõi hắn, cũng biết ngày mai hắn muốn ra khỏi thành đi chơi, không thể ở trong thành gây chuyện tiếp.

Lâm Phúc ngoài miệng tràn đầy tươi cười, nhưng ánh mắt lại dần dần lạnh băng, khi nghe Nguyễn Đại muốn nạp nữ nhân kia trở về, nàng chỉ nổi trận lôi đình, nhưng sau đó hắn nói muốn bán nữ nhi, cuối cùng Lâm Phúc mới hết hy vọng.

Đợi nhiều năm như vậy, mong nhiều năm như vậy, nàng đã sớm mệt mỏi.

Hết thảy căn bản không đáng, chờ đợi một tên súc sinh hồi tâm chuyển ý, còn không bằng ngóng trông trên trời rớt xuống cái bánh nhân thịt, để cuộc sống ba mẹ con đỡ cực hơn.

Chỉ cần Nguyễn Đại và nữ nhân kia vừa đi, Lâm Phúc lập tức đổi chìa khóa trong nhà, đóng cửa lại tích cóp tiền sinh hoạt. Không có hắn, ba mẹ con bọn họ sống còn thoải mái hơn.

Kỳ thật như vậy cũng tốt, không thể tốt hơn.

Giờ khắc này, nội tâm Lâm Phúc vô cùng bình tĩnh.

Nàng rũ mắt nhìn cổ tay trống rỗng, đột nhiên nghĩ: Mất chuỗi Phật châu cũng tốt.

Không có Phật châu, sẽ không có niệm tưởng, về sau nàng không còn là thê tử của Nguyễn Đại, mà chỉ là mẫu thân của hài tử.

Nghĩ đến đây, Lâm Phúc phát lên vô vàn dũng khí.

Nàng run run rẩy rẩy đứng dậy, bắt tay đặt trên núi đá lởm chởm.



Nàng không thể chết ở chỗ này được.

Nàng còn phải về nhà.

Trong nhà có người đang đợi nàng.

Lâm Phúc nhìn bàn tay mình bị phượng tiên hoa nhiễm ra màu đỏ tươi đẹp, nụ cười trên mặt càng đậm.

Ngày mai trước khi về nhà, nàng muốn lại đây hái chút hoa, về nhà nhuộm móng tay cho nữ nhi.

Bàn tay nữ nhi thật xinh đẹp, nhuộm màu đỏ vào nhất định đẹp.

Dưới hoàng hôn xán lạn, một nữ nhân áo váy màu than đang leo lên trên vách núi chênh vênh, nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt có đầy ấp mong chờ đối với tương lai.

Hết thảy đều sẽ tốt đẹp.

Nhưng mọi thứ lại đột nhiên chấm dứt.

Ban đêm, gió ở Yến Kinh rất lạnh.

Khi Nguyễn Đại đá cửa đi vào nhà, thực kinh ngạc nhìn thấy nhi tử cũng ở nhà, hắn đang ngồi ở cái bàn vuông nhỏ trong sân, lạnh lùng nhìn mình.

Nguyễn Đại hùng hùng hổ hổ đòi tiền nữ nhi, không để ý đến nhi tử mặt lạnh.

Lại không ngờ nữ nhi luôn luôn sợ hãi rụt rè hôm nay không biết trúng cái gì, dám kêu la với hắn.

"Ông lại muốn làm gì, ngoại trừ đòi tiền, ông không còn chuyện gì khác hả!" Nữ nhi kêu la.

Nguyễn Đại nghe thấy chói tai vô cùng.

Trong lòng hắn nổi lên một ngọn lửa, một cái tát đi xuống, mặt nữ nhi lập tức lệch sang một bên, nhanh chóng đỏ lên.

Người đã đánh, Nguyễn Đại cũng hơi nguôi giận.

Nhưng hai đứa nhãi ranh này, trước nay cũng chưa bao giờ bớt phiền.

Đúng lúc này, Nguyễn Quế mở miệng: "Dừng tay! Ông vừa trở về lập tức đánh người, ông còn là con người không?"

Nhi tử tuổi còn nhỏ, tuy không thể vả mặt, nhưng có chỗ nào trên người không thể đánh?

Nguyễn Đại bị nhi tử mắng như vậy, lập tức nổi trận lôi đình, quay đầu nhìn về nhi tử.

Chỉ một cái liếc mắt, hắn lập tức thấy trên bàn có bày một cái bình sứ, mùi rượu thuốc nồng nặc ập vào trước mặt, huân đỏ đôi mắt Nguyễn Đại.

"Nhãi ranh, trong nhà còn cất giấu rượu thuốc?"

Hắn tiến lên một bước, nắm lấy bình rượu thuốc, lập tức muốn uống.

Tựa hồ ý thức được hắn muốn cướp rượu, Nguyễn Quế nhào lên, túm chặt cánh tay hắn: "Ông không thể uống, đây là gia gia để lại, trả lại cho ta! Ông trả lại cho ta!"

Nguyễn Đại giận dữ.

Hắn một chân đá văng nhi tử ra, vung bình rượu thuốc nện vào cánh tay hắn, bình rượu thuốc phát ra một tiếng phanh.

"Nhà này hết thảy đều của lão tử, lão tử muốn như thế nào thì như thế ấy, ngươi cút sang một bên cho lão tử."

Nhìn nhi tử lăn vào ven tường không nhúc nhích, Nguyễn Quế hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vào phòng ngủ Lâm Phúc tìm chỗ giấu tiền.

Nhiều năm như vậy, Lâm Phúc vẫn luôn giấu tiền ở chỗ kia, rất dễ tìm.

Tùy tay mò trên giường đất, chỉ mò được một hai miếng bạc vụn, Nguyễn Đại bĩu môi, khinh thường cất vào trong lòng ngực.

Nguyễn Liên Nhi vừa mới tỉnh táo, thấy hắn lại động vào bạc trong nhà, lập tức nhào lên gào rống, túm chặt cánh tay hắn: "Ông không thể lấy đi, đó là học phí của đệ đệ, ông là tên súc sinh."

Súc sinh?

Nguyễn Đại lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ nhi, tùy tiện vung tay ném nàng ra, tay phải giơ cao lên, bình rượu hung hăng đánh vào trán nữ nhi.

"Bang" một tiếng, phảng phất như đánh vào lòng Nguyễn Quế.

"A tỷ!!" Nguyễn Quế giãy giụa đứng dậy.

"Con quỷ nhỏ, mày cũng dám nói lão tử như vậy?" Nguyễn Đại căn bản không để ý tới Nguyễn Quế, chỉ nhìn chằm chằm Nguyễn Liên Nhi.

Nguyễn Liên Nhi tựa hồ bị chọc giận, nàng phẫn nộ nhìn hắn, ánh mắt có hận ý sâu sắc.

Nguyễn Đại không thích ánh mắt của nàng, thực không thích.



Từ lần đầu tiên hắn nói muốn bán nữ nhi, tiểu nha đầu vẫn luôn mặc hắn đánh chửi cũng bắt đầu phản kháng.

Nguyễn Liên Nhi nhào lên, duỗi tay muốn bám vào trên mặt hắn: "Ông không xứng làm người, ông là súc sinh! Ông chính là súc sinh!"

Nguyễn Liên Nhi chửi bậy.

Nguyễn Đại nhíu mi, bàn tay to bự nâng cao, muốn đánh vào khuôn mặt nhỏ của nữ nhi.

Nha đầu này hắn đánh từ nhỏ tới lớn, biết đánh nơi nào là đau nhất, cũng biết làm thế nào để nàng nghe lời.

Hài tử không ngoan, phải bị đánh.

Nếu không, bọn họ hoàn toàn không biết hai chữ hiếu đạo viết như thế nào, cũng không biết phải tôn kính phụ thân là hắn.

Đúng lúc này, hắn chỉ cảm thấy gió lạnh gào thét phớt qua, tiếp theo sau, là sau lưng vang lên tiếng cực lớn.

Phanh!

Nguyễn Đại hung hăng ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên thở dốc nắm mảnh ghế vỡ.

Hắn đi về trước từng bước, trong tay nắm chặt bình rượu.

Dù sao ngày mai hắn sẽ cùng Hồng Tảo ra khỏi thành, đi tìm chốn đào nguyên thuộc về bọn họ, đám nhãi ranh này sống hay chết, cũng không có quan hệ gì đến hắn.

Nguyễn Đại ác ý nghĩ như vậy.

Nhưng ngay vào giờ phút này, tiếng trống xa xa vang lên.

Thịch thịch thịch, đó là tiếng trống báo.

Nguyễn Đại dừng bước chân, hắn âm trầm nhìn thoáng qua nhi tử, sau đó cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi tiểu viện Nguyễn gia.

Hắn còn có chuyện quan trọng, không rảnh để đám nhãi ranh này làm chậm trễ.

Trên đường về, Nguyễn Đại nghĩ ngày mai tốt đẹp bắt đầu, vui sướng mở nút bình rượu thuốc ra, uống ừng ực.

Ngô, hương vị rất kỳ quái, nhưng mùi rượu thực đủ, thực không tồi.

Nguyễn Đại vừa lòng nghĩ.

Rất nhanh, hắn đã uống xong một bình rượu thuốc.

Hơi say lên, Nguyễn Đại chỉ cảm thấy cả người thoải mái, hắn một đường nghiêng trái vẹo phải băng qua phố Khánh Lân, lê bước chân đi về nhà.

Bất quá mới vừa đi đến phía Đông phố Khánh Lân, hắn liền cảm thấy cả người mình khô nóng, miệng khô lưỡi khô, rất muốn uống nước.

Nguyễn Đại dùng đôi mắt mê mang quét quét, liếc mắt một cái nhìn trúng lu nước trước cửa một tiệm.

Hắn không chút cố kỵ lu nước có bị dơ không, nhào qua uống ừng ực, lúc này mới cảm thấy thoải mái.

Uống xong, Nguyễn Đại rời đi.

Nhưng mà hắn mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên mặt nước trôi nổi một hạt châu nhỏ.

Lúc này một tia chớp đánh tới, chiếu sáng mặt nước, cũng đem soi rõ hạt châu.

Nguyễn Đại duỗi tay mò, luôn cảm thấy hạt châu hết sức quen mắt.

Thấy ở đâu vậy? Đầu óc Nguyễn Đại mơ hồ, sao cũng nghĩ không ra.

Thôi, không thể nghĩ ra thì không nghĩ nữa.

Một hạt châu thôi, cũng không quan trọng.

Đúng lúc này, Nguyễn Đại chỉ cảm thấy sau đầu đau nhức.

Trong tay hắn buông lỏng, bình rượu liền rớt vào trong lu nước, miệng bình mở ra vừa vặn với hạt châu, cả hai cùng nhau chìm vào đáy nước.

Nguyễn Đại lung lay đứng dậy, tùy ý sờ sờ cái ót.

Hắn tựa hồ quên mất cái gì, lại tựa hồ cái gì cũng nhớ, cứ như vậy lê bước về phía trước.

Trong nhà, Hồng Tảo còn đang chờ hắn, tối nay nhất định sẽ rất vui sướng.

Nguyễn Đại sung sướng suy nghĩ.

nhamy111: Kết thúc vụ án đầu tiên rùi, đọc thêm 2 đoạn lẻ viết riêng cho 2 người bị hại, tui chỉ có một suy nghĩ: Lâm Phúc thật đáng thương, còn Nguyễn Đại chết cũng đáng