Yêu Đến Tận Cùng

Chương 36: Chịu trách nhiệm


Cố Thanh Yến mở cửa, vọt vào trong. Cô cảm thấy trái tim mình như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, cả người run rẩy.

Đến khi thấy Thời Thâm Niên từ từ mở mắt, tựa như trông thấy ánh rạng đông, người mới thả lỏng trở lại.

Cô thở phào một hơi, từ lo lắng biến thành nổi giận: “Tại sao anh lại không trả lời vậy?”

Thời Thâm Niên vẫn lặng lẽ nằm ở trong bồn tắm. Trên mặt nước không còn nổi nhiều bọt, khó có thể che giấu được cơ thể của anh.

Phản ứng của anh hơi chậm, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Yến mấy giây sau đó mới mở miệng nói: “Đang ngủ nên không nghe thấy tiếng.”

Giọng hơi khàn khàn thực sự chứng tỏ trạng thái anh vừa mới ngủ dậy.

Cố Thanh Yến đơ hai giây, chợt nghe thấy tiếng “rào”. Thời Thâm Niên đứng dậy từ trong bồn tắm, có lẽ do nằm quá lâu nên lúc đứng dậy hơi mất thăng bằng.

Cố Thanh Yến vô thức đưa tay ra đỡ lấy cánh tay anh. Chớp nhoáng không biết quay đi đâu né tránh.

Cô hơi buông tay ra, Thời Thâm Niên không đề phòng, suýt nữa ngã sấp xuống.

Tay anh vịn vào thành bồn tắm, đôi chân dài từ từ di chuyển, bước ra khỏi bồn tắm.

Khuôn mặt Cố Thanh Yến từ từ đỏ au, ngay cả vành tai cũng phiếm hồng. Cô xoay người lại, muốn chạy nhanh ra khỏi phòng tắm.

Thời Thâm Niên đột nhiên duỗi tay ra, kéo cô lại, ôm cô vào trong ngực.

Đầu óc Cố Thanh Yến trở nên hỗn loạn. Cả người cô bây giờ đều nóng ran không dám nhìn lung tung. Ngay cả cơ thể cũng trở nên cứng nhắc, không dám cử động.

Hai cánh tay buông thõng xuống, y như chú dê con đang đợi bị làm thịt vậy, chỉ đứng thờ người ra.

Thời Thâm Niên thì thầm bên tai cô: “Lạnh.”

Giọng anh trầm trầm. Hơi thở từ miệng anh xuyên đến màng nhĩ, đánh thẳng vào tim cô.

Cố Thanh Yến cảm thấy eo với chân bỗng mềm nhũn, không thể đứng vững nổi.

Đầu óc cô như nổ tung một cái, mơ hồ nói: “Khăn tắm…”

“Không cần khăn tắm.” Thời Thâm Niên trực tiếp ngắt lời cô nói, khư khư thổi hơi nóng vào tai cô: “Em phải chịu tránh nhiệm với anh.”

Cố Thanh Yến lườm anh, không hiểu ý anh là gì: “Anh, anh đang nói bậy gì thế?”

Nhưng trái lại, da mặt của Thời Thâm Niên lại càng dày. Có lẽ da mặt người đàn ông này vốn đã dày như vậy.

“Em không cảm nhận được gì sao? Nó nóng.”

Bề ngoài là một người đàn ông nho nhã. Quả nhiên một khi đã cởi quần áo đều trở thành cầm thú.

Về điều này, Cố Thanh Yến đã sớm biết, Thời Thâm Niên vốn có hai nhân cách.

Ngón tay trắng nõn của Cố Thanh Yến véo nhẹ lên cánh tay dài, trơn nhẵn của Thời Thâm Niên: “Mau buông tôi ra, nếu không là tôi cắn đó.”

Thời Thâm Niên cười nhẹ một cái: “Cắn ở chỗ nào?”

Bốn năm rồi Cố Thanh Yến chưa gặp phải chuyện này, sao có thể chịu được sự trêu chọc không ngừng của ai đó, ngay cả đôi mắt cũng bắt đầu đo đỏ.

Cô hơi tức giận, đôi mắt ửng đỏ lườm Thời Thâm Niên một chút. Sau đó không chút chần chừ cúi đầu, ngay lập tức cắn tay của Thời Thâm Niên một cái.

Không cắn mạnh lắm. Từ trước tới giờ cô vẫn luôn có chừng mực.

Thời Thâm Niên không hề né tránh. Anh thậm chí còn hơi bất lực, dùng một cánh tay khác nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Thanh Yến.

“Cắn nhầm chỗ rồi.”

Không còn kiềm chế được nữa, Cố Thanh Yến cũng không muốn để ý tới anh, hệt một con cá bơi nhanh nhẹn, ngay lập tức trốn khỏi vòng tay của Thời Thâm Niên. Bất kể dù quần áo có bị Thời Thâm Niên làm cho vừa ướt vừa dính, chạy ngay ra khỏi phòng tắm.

Trên đôi mắt Thời Thâm Niên hiện lên nụ cười. Anh không vội vàng, đứng tại chỗ một lúc để cho nhiệt độ bên trong cơ thể từ từ hạ xuống.

Chờ đến khi anh thay quần áo xong thì đã thấy Cố Thanh Yến thay một bộ đồ ngủ khác, đang co người lại trên ghế sofa xem phim.



Đây là phim điện ảnh của Nhan Linh. Doanh thu phòng vé cũng không tồi, có thể coi đây là một tác phẩm thành công của cô ta.

Dù vậy, so với hình ảnh của một ảnh hậu thực sự thì Nhan Linh vẫn còn kém xa. Nhưng so với những ngôi sao sáng đang nổi gần đây thì danh tiếng về kỹ thuật diễn xuất của cô ta tốt hơn.

Cố Thanh Yến cũng không hề biết tối hôm qua khi cô đang ngủ, dư luận trên mạng từ một chuyển thành ba hướng.

Đầu tiên, một số người nói rằng đoạn video kia không phải là buổi diễn tập của đoàn phim mà đó chính là Cố Thanh Yến đang bắt nạt trợ lý. Có điều do cô có bối cảnh, hậu trường vững chắc nên mới được đoàn phim thuận tay đưa vào mà thôi.

Chủ đề này được đăng trên Weibo, chỉ sau một giờ đã biến mất. Sau khi xem lại thì đã không còn thấy bất cứ bình luận nào cả.

Dĩ nhiên là do Thời Thâm Niên đã bảo phòng truyền thông gỡ xuống tất cả chủ đề này. Bởi vì Cố Thanh Yến chưa có tác phầm nào, gần như không có sự tương tác với người hâm mộ.

Cư dân mạng lại như ngọn cỏ lau, gió chiều nào xoay chiều nấy.

Mặc dù dường như không biết bao lần Cố Thanh Yến bị đẩy vào đường cùng, nhưng lúc nào mọi việc cũng đều được làm sáng tỏ. Thực tế mà nói, đối với cô nó cũng là một cách để giúp cô có được sự nổi tiếng trong tương lai.

Thường xuyên bị đẩy vào những chủ đề không hay, cũng có thể thu hút cả những người qua đường.

Nhưng bây giờ cách tốt nhất là phải gỡ hết tìm kiếm trên hotsearch xuống, để mọi lời đồn lẫn chủ đề bàn luận biến mất một cách tự nhiên.

Cố Thanh Yến không để tâm đến những điều này. Trong lòng cô cũng chẳng nghĩ nhiều về Nhan Linh lắm. Chỉ vì muốn nghiên cứu một số tác phẩm của Nhan Linh cũng là cách giúp cho bản thân cô có thể cải thiện được kỹ năng diễn xuất hơn.

Ít nhất thì cũng phải tương đương với thực lực của Nhan Linh. Đến khi < Không được > phát sóng thì tác phẩm cũng sẽ không bị mắng chửi quá nhiều.

Việc bị mắng, chửi đối với Cố Thanh Yến chẳng hề hấn gì. Trái lại, cô tiến vào làng giải trí chủ yếu vẫn là muốn được tận hưởng cảm giác được diễn.

Có điều không muốn fans của Nhan Linh mắng chửi thì ít nhất về mặt nhan sắc và khả năng diễn xuất phải vượt qua cô ta. Có như vậy, fans có muốn mắng cô cũng không dám mở miệng.

Cố Thanh Yến cảm thấy bản thân mình thật ngây thơ. Cô đang xem một cảnh ở trong phim. Nét mặt của Nhan Linh chỉ vì một câu nói của nam chính, ngay lập tức thay đổi.

Cô có chút đắc ý lắc đầu. Nhan Linh đang diễn hơi lố, bị gồng. Nếu như đây là cảnh của cô, cô sẽ không biểu hiện quá mức như vậy.

Với cảm xúc nhẹ nhàng, nhàn nhạt như vậy chỉ cần mím môi không nói cũng đã đủ thể hiện mọi thứ.

Ban đầu, Cố Thanh Yến chỉ muốn giải tỏa không khí ngượng ngùng với Thời Thâm Niên nên mới mở một bộ phim điện ảnh ra xem.

Nhưng mà càng xem, cô càng nhập tâm, bắt đầu cầm giấy bút ở bên cạnh, nghiêm túc ghi chép lại.

Thời Thâm Niên tựa người vào cánh cửa phòng ngủ, bình tĩnh nhìn về phía phòng khách. Cô nhóc này như lại quay về thời còn học cấp ba, bất cứ lúc nào hay ở đâu, cô cũng có thể quay về trạng thái học tập.

Tính tự giác của Cố Thanh Yến rất cao. Hồi còn đi học, cô đã tự mình giành được rất nhiều học bổng cao.

Cố Thắng Nam cũng không chèn ép quá đáng, đưa cô đến học trường cấp ba tốt nhất ở thành phố A. Là một trong những trường tốt nhất cả nước, luôn tổ chức những phong trào tiêu biểu, sôi nổi trong học tập.

Cố Thanh Yến gần như giỏi toàn diện. Bất cứ cuộc thi tranh giải nào có tiền thưởng cao là cô đều tham gia.

Chiếc đồng hồ Patek Philippe mà Thời Thâm Niên đeo chính là tiền thưởng học bổng mà cô giành được, tích góp được trong những năm học ấy.

Cũng bởi vì thành tích của cô cao nên sau khi vào cấp ba, ngay cả khi cô vẫn dùng chiếc cặp đã cũ đến rách nát, mặc những bộ quần áo lỗi thời, Cố Thắng Nam cũng thi thoảng mua cho cô vài món đồ tốt để phòng khi người khác có hỏi Cố Thanh Yến cũng không làm bà ta mất mặt.

Cùng lắm thì chỉ nói xấu sau lưng cô.

Cố Thanh Yến cũng không để ý đến. Không bị người ta ghen ghét đã là tốt rồi.

Thời Thâm Niên lặng lẽ đứng ở cửa. Khoảng thời gian khi ở nước ngoài, đạo diễn Từ luôn gọi điện cho anh báo về tình trạng của Cố Thanh Yến mỗi ngày.

Hầu hết đều là khen ngợi.

Đạo diễn Từ vốn giỏi đối nhân xử thế, ứng biến phù hợp, không phải người bảo thủ. Nhưng ông cũng không nịnh nọt, tâng bốc một cách thái quá. Nếu không phải được ông đánh giá cao thì cũng sẽ không bao giờ khen quá ba câu.

Ông nói tinh thần làm việc của Cố Thanh Yến vô cùng nghiêm túc và chăm chỉ, không hề vì bản thân mình có thiên phú mà dừng lại việc học hỏi.

Chỉ cần chỉ bảo cô một chút, cô sẽ học một hiểu mười.

Nếu không hiểu điều gì thì cô cũng sẽ chủ động hỏi. Hơn nữa lại không câu nệ mà rất tự nhiên, như sinh ra đã hợp làm diễn viên rồi.

Nếu như theo đuổi đến tận cùng, cố gắng học hỏi, kiên trì, chắc chắn cô sẽ được lưu tên trong lịch sử.



Đạo diễn Từ nói những điều này thật ra vì ông có thể nhìn ra được Thời Thâm Niên không muốn Cố Thanh Yến làm diễn viên.

Đạo diễn Từ là một đạo diễn. Ông lo nghĩ rất nhiều về ngành giải trí trong nước, nhưng thật lòng ông hy vọng sẽ có thể có nhiều người tài trẻ tuổi giống như Cố Thanh Yến bây giờ.

Thời Thâm Niên lắng nghe những lời lải nhải trong miệng Cố Thanh Yến, nói điều gì đó mà ngay cả anh nghe cũng không thể hiểu. Gương mặt cô vô cùng tập trung, không hề bởi vì người đóng nhân vật chính là người cô không thích mà có thành kiến.

Lúc Nhan Linh diễn tốt, cô sẽ lập tức hiểu ra, thốt một tiếng sau đó vội vàng ghi lại để học theo.

Khi Nhan Linh diễn không tốt, cô cũng không coi thường mà dừng lại một lúc để nhắc nhở bản thân không được phạm phải sai lầm như vậy.

Thời Thâm Niên nhớ lại ngày trước, chính bởi vì cô gái này như vậy mới làm anh rung động.

Anh không thể nhớ chính xác bắt đầu từ lúc nào mình đặc biệt chú ý đến cô em gái nhỏ hàng xóm bên cạnh này.

Có lẽ là lần đầu tiên anh nhìn thấy Cố Thanh Yến bị người giúp việc bắt nạt, có thể là lần đầu tiên anh nhìn thấy thái độ tồi tệ của Cố Thắng Nam, cũng có thể là lần đầu tiên anh phát hiện ra hành động dối trá của Lục Chí Phong đối với cô.

Có lẽ chính vào lúc đó, vẻ ngoài bình tĩnh của cô đã thu hút sự chú ý của anh sâu sắc.

Anh vẫn còn nhớ khi Cố Thanh Yến bị Lục Chí Phong lừa. Nước mắt cô vẫn cứ trào ra nhưng trong miệng không ngừng thấp giọng thì thầm:

“Không quan trọng, kẻ như vậy vốn không phải là bố. Bố không phải là người như vậy. Không cần phải khóc, rồi sẽ nghĩ ra được cách tốt, sau này sẽ trả lại.”

Chỉ cần đôi lời tự khích lệ bản thân như vậy, nước mắt cô nhóc này lập tức có thể dừng lại.

Tiếp theo cô giơ nắm đấm lên, nhỏ giọng tự bày mưu tính kế cho mình: “Lục Chí Phong muốn Cố Thắng Nam sắp xếp cho Lục Hải Yến một trường học. Mình cần phải đề phòng, không thể…“

Thời Thâm Niên cũng không nghe rõ rốt cuộc kế hoạch của cô nhóc chính xác là gì. Nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng lưng nhỏ đó là tâm tình của anh tự dưng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Lúc đó, anh đang phải chịu đựng nhiều áp lực từ Thời Vĩnh Hưng mà ông ta lại là người không hề có cảm xúc. Ông ta cho Quý Tĩnh một thân phận nhưng cũng không cho thấy tình yêu được bao nhiêu với bà ta. Chẳng qua vì Quý Tĩnh đã sinh cho ông ta một đứa con trai cũng coi như thông minh.

Đứa con trai này có thể mang lại cho ông ta nhiều lợi ích. Nếu như Thời Thâm Niên không bằng đứa con trai đó, có khi ông ta đã không còn coi anh là coi trai mình.

Nếu đứa con trai út này không xuất sắc. Vậy thì Quý Tĩnh cùng với con trai của bà ta ở nhà cũng đừng mơ muốn có địa vị.

Người ngoài nhìn vào, hâm mộ bà ta vì đã được gả vào một gia đình giàu có. Dù là kẻ thứ ba nhưng cũng đã thành công có thân phận.

Nhưng chỉ mình Quý Tĩnh biết được bà ta lúc ở nhà hèn mọn đến mức nào.

Mà bây giờ, người đàn bà thấp kém ấy, nhìn thấy con trai mình càng ngày càng lớn, nôn nóng như ngồi trên đống lửa.

Thời Thâm Niên ngừng suy nghĩ, đi về phía Cố Thanh Yến.

Cố Thanh Yến theo thói quen co chân về, để dành một không gian ngồi cho Thời Thâm Niên.

Sau khi co chân lại, hình như cô đã quên mất thời gian, nơi chốn. Cô vô thức ngước lên, nghiêm túc nhìn về phía một góc của ngôi nhà, chỉ sợ vị quản gia sẽ đi ra từ góc nào đó, sau đó nghiêm khắc chỉ dạy cô cách ngồi như thế này, cách ngủ như thế kia.

Thời Thâm Niên cũng quay đầu nhìn theo cô: “Nhìn cái gì vậy?”

Cố Thanh Yến ngẩn người, rồi không nhìn nữa: “Không có gì.”

Cho dù đó chỉ là nửa năm, nhưng đối với cô nó đã để lại những dấu vết nặng nề nhất trong cuộc đời.

Thời Thâm Niên cũng không ở lại nhà của Cố Thanh Yến quá lâu. Anh còn có một số việc gấp cần phải xử lý.

Cố Thanh Yến nhìn vào đôi mắt màu xanh của anh, có thể thấy được sự mệt mỏi lúc nãy khi ở trong phòng tắm. Đến khi nhìn thấy anh đi đến thang máy, cô không nén được nói một câu: “Anh đừng làm việc nhiều quá, không sẽ mệt đấy.”

Thời Thâm Niên quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Anh biết.”

Cố Thanh Yến né tránh ánh mắt của anh. Cho đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn cánh cửa thang máy đóng chặt lại, trong lòng cũng không yên. Chỉ một chút thoáng qua thôi, cô suýt nữa đã không thể kiềm chế nổi muốn ôm Thời Thâm Niên một cái.

Ngày hôm sau, cảnh quay của Cố Thanh Yến được sắp xếp quay sau. Sau cô cũng chỉ một vài cảnh của nhân vật phụ. Đạo diễn Từ đã sắp xếp một vài phân cảnh của nhân vật để tạo thêm kịch tính cho phim.

Nhưng thật không ngờ, khi cô đến đoàn phim đã thấy Nhan Linh ở phía bên kia, ngập mùi thuốc súng, sắc mặt lại hết sức khó coi.

Tác giả có lời muốn nói: Moa moa, phải xử lý cô Nhan Linh này thôi.