Cố Thanh Yến còn chưa đến gần đã nghe thấy giọng chanh chua của người đại diện Nhan Linh, hắn ta hùng hùng hổ hổ với đạo diễn Từ.
“Đạo diễn Từ, rốt cuộc ông có ý gì? Bộ phim đã đi được nửa chặng đường rồi, bây giờ ông lại nói với tôi là thay đổi kịch bản. Điều này thực sự là không hợp tình hợp lý gì cả.”
Đạo diễn Từ không thể đối phó được tình huống này, ông chỉ nhẹ nhàng giải thích: “Kịch bản này không phải đổi một cách vô lý, tất cả đều dựa theo câu chuyện gốc. Cốt truyện gốc ban đầu vốn chủ yếu là về Dư Mạn. Có điều kịch bản như vậy khó được cục duyệt nên mới cần phải điều chỉnh một số chỗ…”
Ngay lập tức người đại diện Nhan Linh cắt đứt lời nói của ông: “Thế giờ vấn đề được giải quyết rồi hả? Các người muốn đùa với Tiểu Linh của chúng tôi hả? Kịch bản nào chúng tôi cũng không nhận mà chỉ nhận kịch bản của ông là muốn chúng ta hỗ trợ lẫn nhau.
Ông phải biết là Nhan Linh của chúng tôi ngoại trừ vai chính thì không diễn. Kịch bản tự dưng thay đổi như vậy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Muốn Nhan Linh của chúng tôi làm nền cho người mới? Chúng tôi không bao giờ đồng ý.”
Bên này, Cố Thanh Yến nghe được nên cũng biết đôi chút. Lúc trước đạo diễn Từ đã từng thảo luận kịch bản với cô.
Nói đến nhân vật Dư Mạn, cô ấy có một phần mặt trái, tiêu cực trong tính cách, không có lợi cho việc phát huy phần năng lượng tích cực, không thể diễn tả một cách tường tận cho nên chỉ có thể bỏ đi rất nhiều tình tiết xuất sắc.
Hơn nữa, để làm nổi bật hào quang của nhân vật chính thì kịch bản phim truyền hình cần phải có một bước ngoặt.
Ban đầu, nhân vật nữ chính cũng có chút ích kỷ. Cô ta bất mãn với Dư Mạn, đây là điều rất bình thường. Không có một người phụ nữ nào là không ghen tỵ với một người phụ nữ khác xinh đẹp, mạnh mẽ, giỏi giang hơn mình.
Nhân vật nữ chính trong nguyên tác vốn hơi ích kỷ, đây mới là thật.
Mà trong kịch bản, lúc bắt đầu bàn về một số tình tiết cho câu chuyện, vì người đại diện của Nhan Linh yêu cầu nên vai nữ chính mới trở nên quá hoàn hảo, vô tư, xán lạn tới mức chói loá, không còn chân thật nữa.
Đạo diễn Từ vẫn luôn cảm thấy tiếc một câu chuyện gốc hay như thế, chỉ bởi vì một yêu cầu này lập tức khiến cho cốt truyện hạ xuống một bậc.
Trái lại, Cố Thanh Yến không ngờ rằng, ván đã đóng thuyền, quay phim đã được một nửa, vậy mà vẫn còn có thể thay đổi kịch bản.
Nhìn theo ý của đạo diễn Từ thì ông muốn bỏ vai diễn cứng nhắc của Nhan Linh ra khỏi kịch bản rồi đổi theo đúng cốt truyện gốc.
Nhan Linh mất kiên nhẫn, tháo kính râm xuống, vén mái tóc xoăn gợn sóng dưới ánh mặt trời màu vàng rực rỡ.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, giải quyết dứt khoát: “Tôi không diễn nữa, bỏ đi.”
Nhà sản xuất phim tuổi vẫn còn trẻ, không có bình tĩnh được như đạo diễn Từ, anh ta lập tức nói thẳng: “Cô có thể bỏ diễn nhưng cô có bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng không?”
Người đại diện của Nhan Linh lập tức hét lên: “Vi phạm hợp đồng? Chính các anh mới là người vi phạm trước!”
Nhà sản xuất phim vô cùng tỉnh táo, bình tĩnh lấy hợp đồng ra: “Trên này có viết tất cả nội dung kịch bản đều được dựa vào cốt truyện gốc. Chúng tôi chỉnh sửa lại là điều hợp lý. Nhan Linh vẫn sẽ tiếp tục diễn vai nữ chính. Vai nữ phụ cuối cùng hi sinh bản thân vì đất nước, nữ chính và nam chính cũng có cái kết tốt đẹp. Chẳng qua bỏ đi một số tình tiết rời rạc ra khỏi kịch bản, tại sao cô Nhan Linh lại không chấp nhận?”
Nhan Linh nhìn chằm chằm vào nhà sản xuất phim mấy giây, không nói gì cả.
Đôi mắt sắc bén của người đại diện trông thấy Cố Thanh Yến cách đó không xa, hừ một tiếng, xì mũi, chế giễu nói: “Đến thì cũng đến rồi mà còn đứng từ xa như vậy. Sợ chúng tôi không biết ai đó ở bên kia đang mừng thầm trong lòng hay sao?”
Đây đúng là không nể nang ai cả, không khách sáo chút nào. Mấy lần trước hắn bắt gặp Cố Thanh Yến, còn cười cười.
Kiều Vân nói cho Cố Thanh Yến biết trong giới giải trí này, không nể nang ai là chuyện bình thường. Tranh cãi để xem ai được lợi hại hơn ai, dù có dữ dội đến đâu thì lần sau có hoạt động cùng nhau vẫn có thể giống như cũ, vui vẻ niềm nở.
Cố Thanh Yến đưa cốc cafe trên tay cho Tiểu Đình, đạp giày cao gót đi tới.
Ngày hôm nay, cô mặc một chiếc đầm nhung dài màu đỏ, viền vàng, khiến cho khí chất càng giống với Dư Mạn hơn.
Cô ung dung bước hai bước, đứng trước mặt người đại diện của Nhan Linh, không hề có chút yếu thế lập tức phản đối: “Nhìn thấy vẻ mặt tức giận này của anh cũng đã mắt thật đấy. “
Đúng là thêm dầu vào lửa, gã đại diện tức nãy giờ, lúc này như bị châm mồi lửa. Diện mạo của anh ta hơi nữ tính, trên môi còn bôi son hồng nhạt.
Khi nói chuyện, giọng của hắn hơi the thé, móng tay còn sơn màu đỏ. Hắn giơ ngón tay, chỉ thẳng vào mặt của Cố Thanh Yến.
“Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Một người mới còn không biết mình là ai, tự cho mình là tài giỏi lắm à? Nếu không phải nhờ bán thân cho Thời Thâm Niên, thì người ta cũng sẽ chẳng coi cô ra gì đâu?”
Lời vừa rồi quá cay độc. Hắn cố tình nói ra những lời vô căn cứ như vậy để khiến cho người khác cảm thấy nghi ngờ.
Đến lúc nào đó, khi mà ngọn lửa lên đến đỉnh điểm, đây là cách mà những tin đồn xuất hiện.
Sau khi gã đại diện mắng xong, nghĩ đến việc gì đó, hắn lại nhìn về phía đạo diễn Từ, bắt đầu châm chọc: “Đạo diễn Từ, tôi thấy thật ra các ông không phải là muốn đổi kịch bản mà là do tỷ phú đánh tiếng nên không thể không lăng xê cô ả này đấy chứ?”
Đạo diễn Từ không giỏi trong việc tranh luận với người khác. Túc Nghị đã từng nói rằng, Nhan Linh có thể leo lên đến vị trí này một phần cũng là nhờ đến vị đại diện không từ thủ đoạn, vô đạo đức, mặt dày như bê tông.
Mấy lời thế này này, hắn ta cũng chẳng ngại thốt ra.
Đạo diễn Từ không lên tiếng, đúng là Thời Thâm Niên yêu cầu thay đổi kịch bản. Nhưng ban đầu kịch bản cũng vốn do bản thân ông tự nguyện đổi. Ông chỉ muốn dẫn dắt thật tốt, ngoài ra cũng không liên quan đến những vấn đề khác.
Về phần Nhan Linh, chỉ việc cô ta tiết lộ nội dung kịch bản mấy lần trước thôi cũng đã khiến ông cảm thấy không hài lòng.
Mặc dù không có bằng chứng cho sự cố trong video trước đó nhưng ông cũng có thể đoán ra được ai đã làm ra điều này.
Ban đầu, Đạo diễn Từ không muốn xảy ra bất kì tranh chấp nào cả. Nếu Nhan Linh không muốn thay đổi kịch bản, có thể để cho cô ta tự yêu cầu rút khỏi đoàn làm phim.
Nhưng Thời Thâm Niên lại không đồng ý. Anh chỉ nói với ông rằng dù có đổi kịch bản thì vẫn phải để Nhan Linh tiếp tục diễn.
Đạo diễn Từ cũng chỉ có thể đồng ý, đây là yêu cầu của Thời Thâm Niên. Mặc dù trong thâm tâm ông rất thích Cố Thanh Yến nhưng cũng không thể bác bỏ được những lời nói này.
Nhà sản xuất phim nói: “Việc thay đổi kịch bản là do quyết định chung của mọi người. Nếu như hai người không muốn thì có thể tự rút lui, coi như vi phạm hợp đồng. Nếu như đồng ý thì chuẩn bị rồi chúng ta bắt đầu bấm máy, không thể tiếp tục trì hoãn thêm thời gian nữa.”
Trong khi nhà sản xuất đang nói, anh ta liếc nhìn Cố Thanh Yến một cái. Nếu như là trước kia, anh ta khẳng định mình cũng không đủ cứng rắn dám tức giận mà nói như vậy.
Nói thế nào đi nữa thì Nhan Linh cũng là người có chỗ đứng. Vì người mới mà đắc tội với Nhan Linh, quả thật là không đáng.
Nhưng bây giờ đã khác. Sau lưng Cố Thanh Yến chính là toàn bộ nhà họ Thời.
Cố Thanh Yến không quan tâm đến sự khiêu khích của gã đại diện. Cô mím môi, không nói.
Dường như hắn ta không muốn bỏ qua cho cô, từ ngữ nặng nề, càng nói càng khó nghe: “Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Nếu không phải có đại gia chống lưng cho, cô làm gì có gan dám trở nên kiêu ngạo như vậy được? Cô chỉ đáng thế thôi, liếm gót cho Tiểu Linh cũng không xứng.”
Hắn mặc nhiên cho rằng sau lưng Nhan Linh có Quý Tĩnh, mà sau Quý Tĩnh còn có Thời Vĩnh Hưng. Hắn nghĩ dù Thời Thâm Niên có lợi hại đến đâu thì cũng không dám không nghe lời bố anh nói, căn bản là hắn không coi Cố Thanh Yến ra gì.
Hắn cũng từng nghe qua đôi chút. Bốn năm trước, Cố Thanh Yến bị Thời Vĩnh Hưng đuổi đi. Nhất định bốn năm sau, cũng sẽ tuyệt đối không được Thời Vĩnh Hưng chấp nhận.
Hắn nói: “Chỉ có một chút quyến rũ này thôi thì cũng vô dụng. Bốn năm trước cô không thành công leo nổi thì bốn năm sau, số phận cũng sẽ chỉ đến vậy.”
Cố Thanh Yến bật cười. Cô nghe ra được hàm ý của lời nói này: “Anh đã nhìn thấy Thời Vĩnh Hưng?”
Hắn chưa từng nhìn thấy nhưng Nhan Linh chắc chắn đã nhìn thấy ông ta.
Hắn nhìn Nhan Linh một cái rồi vênh váo nói: “Tất nhiên rồi. Lần nào ông chủ Thời nhìn thấy Tiểu Linh của chúng tôi đều vô cùng ưng ý. Hơn nữa bà chủ Thời còn nói rằng trừ Tiểu Linh ra, ai khác cũng đừng hòng nghĩ đến việc vào cửa nhà họ Thời.”
Hai câu này quả thật không giống hai người đó có nói vậy. Nhưng giờ Cố Thanh Yến không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Có thể lúc đó Thời Vĩnh Hưng khách khí với Nhan Linh, nhất định cô ta phải có giá trị lợi dụng. Chỉ với mình Nhan Linh thôi thì tất nhiên là không xứng rồi.
Mà về Quý Tĩnh, Cố Thanh Yến đã gặp bà ta hai lần. Lần đầu là lúc Thời Thâm Niên không có ở đây, đối phương cũng rất lịch sự, thậm chí còn vâng vâng dạ dạ, chẳng giống chút nào với tiếng tăm vẻ vang lúc làm ảnh hậu bên ngoài.
Nhưng trong lúc nói chuyện không hề che giấu, đều lộ ra tâm địa xấu xa. Bảo sao bà ta lại giả vờ như vậy, là để lấy lòng Thời Thâm Niên.
Lần thứ hai gặp lai, lúc đó Thời Thâm Niên ở ngay bên cạnh. Lần đó nhìn thấy lúc bà ta nói chuyện, mọi tham vọng đều được che giấu kín kẽ.
Ở bên cạnh bưng trà rót nước, đối với Cố Thanh Yến thì ân cần hỏi han, thật sự giống như một bà mẹ chồng tốt bụng.
Nét mặt biến đổi phong phú như vậy, khiến Cố Thanh Yến cảm thấy rằng bà ta thực sự có thực lực để giữ được ngôi vị ảnh hậu.
Với một người đã sống ẩn dật suốt nhiều năm, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời nông cạn như vậy.
Nếu Thời Vĩnh Hưng đã coi thường Cố Thanh Yến thì nhất định ông ta cũng sẽ coi thường cả Nhan Linh.
Một người đàn bà không có giá trị lợi dụng, ông ta sẽ không bao giờ để Thời Thâm Niên được phép cưới.
Nếu Thời Vĩnh Hưng không đồng ý, Quý Tĩnh cũng tuyệt đối không thể nào nói những câu này được.
Cố Thanh Yến không biết rốt cuộc đối phương đang đắc ý điều gì. Sau khi nghe xong, cô nhếch mép, nụ cười hiện lên sự ẩn ý.
Cô nghiền ngẫm nhìn Nhan Linh một cái, sau đó xoay người về phòng nghỉ.
Hành động của cô hoàn toàn đã chọc giận Nhan Linh. Cũng may cô ta còn nín nhịn được, gã đại diện còn đang nghĩ cô ta không chịu nổi nữa.
Hắn khó chịu, nói: “Chúng tôi không chấp nhận điều này. Tiểu Linh, chúng ta sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng. Số tiền này không phải không có. Chờ đến khi trả tiền rồi sau đó lại nói chuyện với bọn họ.”
Dựa theo ý của hắn là sau khi trả tiền xong, nhất định sẽ phơi bày chuyện này ra ánh sáng. Tốt nhất là để bộ phim này bị flop, làm Cố Thanh Yến không có cơ hội để ra mắt.
Để cô cả đời bị Nhan Linh giẫm đạp dưới chân, không thể ngẩng đầu lên được, càng không có cơ hội để chuyển mình.
Lửa giận của hắn ngút đến tận trời. Nhan Linh cũng đã tỉnh táo lại, cô ta nói: “Không, em muốn diễn.”
Cô ta nhìn về phía đạo diễn Từ: “Tôi sẽ diễn theo kịch bản. Nhưng tôi cũng muốn xem xem những bộ phim truyền hình được sản xuất theo một kịch bản như vậy rốt cuộc có được khán giả chào đón hay không.”
Nói chính xác, trên thực tế cô ta lôi người xem là fan hâm mộ của mình để uy hiếp đạo diễn Từ.
Fan hâm mộ của Nhan Linh cực kì trung thành, hơn nữa nếu có cãi nhau chưa từng chịu thua.
Nhan Linh hết lòng thân thiện với đám fans, lại còn tương tác và tặng quà rất nhiều cho bọn họ.
Mỗi lần xảy ra chuyện gì, chỉ cần ấm ức tỏ vẻ mình có lỗi, không phải người khác sai.
Dần dà sau đó, bất cứ chuyện gì phát sinh, fan hâm mộ của cô ta đều theo phản xạ bất chấp đúng sai phải đều bảo vệ Nhan Linh.
Hảo cảm của mọi người với Nhan Linh không tồi. Giống như Túc Nghị nói, để leo lên được vị trí này, cũng có rất nhiều người ghét cô ta.
Nhưng lại rất ít ai dám lộ diện, cắn xé cô ta vì sợ bị fan hâm mộ của cô ta ném đá.
Nhan Linh dám đảm bảo rằng nếu xóa cảnh quay của cô ta còn ít như vậy, đến khi bộ phim được phát sóng, có khi da đầu Cố Thanh Yến cũng chả còn.
Một người mới không có một fan hâm mộ nào mà cũng dám cướp đất diễn của cô ta thì cũng đừng trách sao cô ta không khách sáo.
Mà ở bên kia, phòng quan hệ xã hội, ekip của Cố Thanh Yến hơi do dự đi vào phòng làm việc của Thời Thâm Niên.
“Thưa sếp tổng, nếu như Nhan Linh nhất quyết chịu vi phạm hợp đồng không tiếp tục diễn thì như thế nào ạ? Dựa vào tài sản cô ta mà tôi đã tìm hiểu thì khoản tiền này không làm khó cô ta.”
Thời Thâm Niên cầm bút trong tay, ký tên rất nhanh chóng. Trên mặt giấy in một con chữ vừa đẹp lại dứt khoát.
Anh khẽ ngước mắt lên: “Cô ta sẽ không làm thế.”
Người phụ nữ đó quá hiếu thắng, nhất định cô ta sẽ không cho phép bản thân mình rút lui như một kẻ thua cuộc.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Thời Thâm Niên đã đưa cô ta vào ván cờ này, chính là không muốn cô ta có đường lùi.