Yêu Đương Vụng Trộm: Chị Ơi, Cưới Thôi!

Chương 24: CHỈ YÊU ANH (END)


Ba năm sau...

Kết thúc một ngày bận rộn đầy căng thẳng và mệt mỏi, Giang Tư Tư lại tìm về căn hộ nhỏ của mình ở tận bên thành phố C, vì đây là nơi cô và người mình yêu đã từng chung sống. 2

Ba năm rồi, Phi Phong không về. Chỉ có cô qua thăm anh được một vài lần, mà cách đây cũng đã tận sáu tháng trước. Hôm nay gặp phải áp lực công việc, nên cô chợt thấy chạnh lòng vì nhớ người yêu nhiều hơn. Lủi thủi về nhà, ủ rũ mở cửa bước vào thì phát hiện đèn không thể mở.

Đang hoang mang vì nghĩ nhà mất điện, thì từ trong phòng ngủ chợt xuất hiện ánh nến vàng lung linh và bóng dáng một người đàn ông cao to, từ từ bước tới.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..happy birthday, happy birthday, happy birthday to you..."

Tiếng hát ấy, âm giọng ấy quen thuộc quá đi mất. Bồng dưng Giang Tư Tư cảm thấy lòng vô cùng xúc động, đến khi người ấy tới gần ngay trước mặt thì nụ cười đã xuất hiện cùng giọt lệ chan chứa trong đôi mắt.

"Chúc vợ của anh sinh nhật vui vẻ."

Đúng là người cô yêu về rồi, anh ấy về và còn tạo cho cô một bất ngờ không hề nhỏ. Cảm giác hiện tại cứ như mọi muộn phiền, áp lực đều tan biến.

"Cảm ơn chồng của em!"

"Vợ ước, rồi thổi nến đi."

Giang Tư Tư gật đầu, song, liền chấp tay cầu nguyện:

"Tuổi mới, con ước có thêm người yêu mới."

Cô đùa ư? Vừa nói xong là sắc mặt người đối diện lập tức lạnh xuống toàn phần, đến nến cô cũng đừng hòng được thổi, vì anh ta đã tự thối tắt trước, làm cô một mặt ngơ ngác.

"Bánh kem của em mà?"

Phi Phong lặng im mang bánh kem qua bàn, rồi lạnh lùng trở lại đối mặt với người phụ nữ, từ từ dồn ép áp cô ngồi xuống sofa, còn anh ở bên trên tà mị nhìn xuống với câu hỏi trầm lạnh:

"Muốn có thêm người yêu mới hửm?"

"Ở thì... Thì yêu mãi một người lâu quá rồi, giờ kiếm thêm người mới cho có cảm giác mới lạ." Giang Tư Tư vẫn quyết định đùa dai tới cùng.

Sau đó, chỉ thấy đôi mắt phượng của người đàn ông khẽ híp lại, phản chiếu tâm tư phức tạp.

"Giang Tư Tư, anh 22 tuổi rồi. Không còn là cậu nhóc hơn 18 tuổi của ba năm trước, nếu em muốn, anh sẵn sàng cho em nếm thử cảm giác mới lạ ngay bây giờ."



Chẳng cho đối phương cơ hội trả lời, vừa dứt câu là anh ta đã lao tới cưỡng hôn cô một cách nhiệt tình, chưa dừng lại ở đó, Phi Phong còn mạnh bạo ấn Tư Tư nằm xuống sofa, trực tiếp đưa tay mân mê vòng một đối phương.

Phải mất một lúc lâu sau, khi Giang Tư Tư sắp không thở nổi nữa, thì người đàn ông mới chịu dừng lại.

"Thế nào, có phải cảm giác đặc biệt hơn rồi không?"

Giang Tư Tư lém môi, rồi láu lỉnh lắc đầu. Cô như này chính là đang đùa với lửa, muốn khiêu khích lòng gan dạ của anh ta đây sao?

Phi Phong vẫn im lặng, nhưng bàn tay bắt đầu cởi áo, mà cô cũng không hề ngăn cản, cứ bình thản để anh thoát

y. Đúng lúc vừa cởi xong áo, thì Giang Tư Tư có điện thoại.

Cô vừa cầm máy lên định xem ai gọi, thì Phi Phong lập tức chộp lấy, rồi thẳng tay ném qua một bên. Đang hì hụt tiếp tục hành động, thì tới lượt điện thoại anh reo lên.

"Anh nghe máy xem, chừng ba mẹ gọi có việc."

Nhờ cô lên tiếng, mà chiếc điện thoại của anh ta mới không chịu chung số phận với di động của Tư Tư. Cầm máy lên, hóa ra là mẹ anh gọi tới thật, nên không thể không nghe, sẵn tiện không quên bật loa ngoài cho cô cùng nghe.

"Chuyện gì vậy mẹ? Giờ này còn gọi." Phi Phong cáu kỉnh trả lời.

"Mẹ gọi nhắc con tối mai nhớ đưa Tư Tư về nhà sớm, có ba mẹ con bé qua chơi đấy, nên đừng có đến trể."

"Con biết rồi. Thôi nha, con đang bận."

Cúp máy xong, anh lại nhanh chóng lao đến cơ thể mảnh mai ở đối diện, nhưng lần này đã bị Giang Tư Tư ngăn cản, cô phụng phịu nói:

"Anh còn chưa tặng quà cho em đâu đó."

Lúc này, tâm tình của người đàn ông mới dịu xuống. Anh trở nên điềm đạm khi với lấy chiếc áo khoác gần đó và lấy ra một hộp nhẫn màu đỏ, rồi đưa nó cho cô.

"Nhận nhẫn là phải làm vợ anh. Tuần sau anh mở công ty, tháng sau mình đính hôn, em mà còn từ chối, thì.../Em đồng ý!"

Phi Phong chưa nói xong, Giang Tư Tư đã trực tiếp chen ngang với nụ cười rạng rỡ trên môi, rồi còn thản nhiên xòe tay chờ được đeo nhẫn.

Nhìn người mình thương, anh chỉ biết cười nuông chiều, rồi từ tốn lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, song, còn hôn lên mu bàn tay một cách trân trọng, nâng niu.



"Anh tưởng em lại tiếp tục kỳ kèo nữa chứ."

"Ba năm là quá đủ rồi, với cả em cũng 27 tuổi, sắp già rồi, nên phải nhanh chóng lấy chồng sinh con."

Giang Tư Tư vừa nói, vừa lấy ngón tay vân vê vòm ngực trần săn chắc của người đàn ông, hình ảnh mỹ nam tuyệt sắc này đang được họa dưới ánh trăng sáng ngời, mà chỉ cô nhìn thấy.

Trong khi đó, tâm tư của người đàn ông ấy lúc này đã chứa đầy đen tối với một tầng sắc ánh mắt ma mị của người đã cấm dục bấy lâu.

"Thế mình làm việc ngay bây giờ luôn vợ nhỉ? Vợ muốn sinh con trai hay con gái?"

"Sinh bốn đứa, hai trai hai gái, cho anh ra rìa." Giang Tư Tư cười tinh nghịch.

"Ô, thế thì khỏi sinh đâu. Để vợ sủng mình anh thôi."

Nói rồi, Phi Phong liền vùi mặt vào ngực bạn gái, và lại trưng ra dáng vẻ nũng nịu, khiến đối phương chỉ muốn cưng nựng hết lòng.

"Phải sinh chứ! Anh thích con trai hay con gái?"

"Nếu được chọn, anh sẽ chọn sinh một cô con gái có nét đẹp y như vợ. Tốt nhất là đừng sinh con trai, kẻo nó lại bám em suốt ngày."

"Gớm, chả có người ba nào mà ganh ty. với con như anh đâu." Giang Tư Tư bĩu môi.

"Tại anh yêu em nhiều hơn." Anh thản nhiên hôn vào bầu ngực cô một cái.

Sau đó, không gian giữa cả hai dần chìm vào yên lặng. Được một lúc sau, Phi Phong mới trầm giọng lên tiếng:

"Tháng sau, mình cưới nhe vợ! Đã tới lúc anh bù đắp lại cho em rồi."

"Dạ! Hôm đó, em sẽ mặc váy cưới màu trắng, hôn lễ của chúng ta cũng theo chủ đạo màu trắng, vì trắng sáng tinh khiết như tình yêu của em và anh vậy."'

"Còn anh sẽ trao em chiếc nhẫn tượng trưng cho cả cuộc đời anh dành trọn cho em!"

"Em cũng vậy. Gả cho anh, cả đời này chỉ yêu anh!"

Thanh xuân tươi đẹp khi tìm được chân ái của đời mình, lưu giữ được những ký ức không thể nào quên mang tên hạnh phúc. Có lẽ ở khoảnh khắc này, Giang Tư Tư cô ấy đã trọn vẹn xong một kiếp người...

--END-