Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết

Chương 93: Hết chính văn


(Edit: Dii)

Chân của Kỷ Tô vốn đã dài, xường xám xẻ tà cao hở thẳng tới giữa eo, nối với bờ mông tròn trịa đầy đặn là cặp chân vừa trắng vừa thẳng bị lộ hết ra ngoài.

Chút vải vóc ít ỏi ấy hoàn toàn chẳng thể che đậy được thứ gì, nhưng cứ thấp thoáng lấp ló như thế lại càng khiến người ta đỏ mắt hơn.

Kỷ Tô ngượng tới mức sắp bốc khói, cậu vùi gương mặt đỏ bừng của mình vào hõm cổ của Cố Chiêu, hai chân kẹp chặt, ngón tay thon dài kéo lấy vạt xường xám hòng che được nhiều hơn một cách vô ích.

Cố Chiêu giơ tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, ép cậu buông tay.

Ngón tay ấn nhẹ lên nốt ruồi đỏ sẫm ở đùi trong đang phản chiếu trong đôi mắt đen kịt ấy, đáy mắt hắn dường như cũng đỏ lên.

“Cố Chiêu...” Kỷ Tô run rẩy dưới tay hắn, muốn nói gì đó nhưng bị hắn ngắt lời.

Ngón tay ấn lên nốt ruồi son hơi ghì xuống, giọng Cố Chiêu khàn đến phát sợ: “Bé cưng, sao không gọi chồng ơi nữa?”

Kỷ Tô từng có một bài học, nào dám gọi hắn như thế nữa, chỉ có thể hỏi hắn một cách đáng thương: “Quà sinh nhật cũng đã tặng rồi, giờ em cởi ra được chưa?”

Cố Chiêu không nói năng gì, chỉ nắm chặt lấy vòng eo vừa mảnh vừa hẹp của cậu, đổi lại thành tư thế cậu ngồi lên đùi hắn.

Dưới người Kỷ Tô mát lạnh, lòng bàn tay chống trên cơ ngực rắn rỏi không biết phải làm sao.

Cố Chiêu ngậm lấy thùy tai nóng hừng hực, thấp giọng nói bên tai cậu một câu.

Ngay lập tức, ráng đỏ trên mặt của Kỷ Tô lan rộng khắp toàn thân, thậm chí cả ngón chân đang co quắp lại cũng phớt một màu đỏ.

Đêm cuối thu, cơn mưa phùn chợt rơi tí tách ngoài cửa sổ.

Chốc lát sau, mưa nhỏ bỗng nhiên biến thành cơn mưa rào xối xả. Hạt mưa lốp bốp nện lên ban công, nện tới mức khiến người ta tim đập chân run.

Một tia chớp rạch ngang màn đêm tối tăm, chiếu sáng căn phòng bừa bộn. Tiếp đó là tiếng sét nổ rền trời, làm át đi mọi âm thanh trong đêm đen sâu thẳm.

Cả thành phố bê tông cốt thép ngập trong cơn mưa lớn. Chỉ một đêm qua đi mà đất đai đều thấm đẫm nước mưa, trở nên vừa xốp vừa mềm.

Lúc này nếu như gieo hạt giống xuống, thì dù có là cuối thu, trên mặt đất cũng sẽ nở đầy những bông hoa đẹp đẽ kiều diễm.

*

Kỷ Tô ngủ thẳng tới chiều hôm sau mới uể oải thức dậy.

Cố Chiêu không còn trên giường, cậu hé cặp mắt sưng lên vì khóc của mình, đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt chạm phải bộ xường xám bị vứt bên cạnh giường.

Không phải, thứ nằm trên đất chẳng được coi là xường xám nữa rồi. Nó là một đống vải bị xé rách bươm, bên trên còn dính đầy các vết tích khả nghi.

Ký ức điên cuồng của đêm qua ùa vào tâm trí, Kỷ Tô vùi đầu vào gối, vành tai đỏ như rỉ máu.

Sau nửa đêm cậu còn bị đè trước cửa sổ sát đất, bị ép đến mức gần như tan vỡ, chỉ có thể khóc lóc gọi từng tiếng “chồng ơi”, hòng lấy lòng người đằng sau.

Nhưng Cố Chiêu hoàn toàn nói không giữ lời, không chỉ không tha cho cậu, trái lại còn...

“Két” một tiếng, cửa phòng bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài.

Kỷ Tô vô thức ngước mắt lên, chạm phải đôi đồng tử đen kịt kia lại vùi đầu xuống gối tiếp.

Cố Chiêu vào phòng ngủ, sải bước đi tới cạnh giường, ngồi xuống: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Kỷ Tô không thèm nhìn tới hắn, lặng thinh dịch sang bên cạnh thêm chút nữa.

Cố Chiêu khẽ cười, giơ tay sờ lên đầu vai lộ ra ngoài chăn: “Lại giận anh à?”

Kỷ Tô run lẩy bẩy, kéo chăn cao lên che kín đầu.

Cố Chiêu ôm lấy cậu cách một lớp chăn, trong giọng nói trầm thấp quyến rũ tràn đầy sự thỏa mãn sau khi được ăn no uống đủ: “Bé cưng, hôm qua là sinh nhật khó quên nhất, cũng là sinh nhật mà anh thấy vui nhất từ trước tới nay.”

Kỷ Tô im lặng vài giây, sau đó thò đầu ra khỏi chăn: “Thật sao?”

Vừa mở miệng liền phát hiện ra giọng mình đã khàn đặc.

Tuy đêm qua Cố Chiêu đút cậu uống nước rất nhiều lần, nhưng chẳng thấm vào đâu vì cậu vừa khóc vừa kêu, cổ họng thật sự sắp hỏng luôn rồi.

“Thật.” Cố Chiêu nhân cơ hội đó ôm lấy mặt cậu, khẽ hôn lên mắt cậu, rồi lại thơm lên chóp mũi, “Lừa em thì anh là chó.”

“Anh chính là chó.” Kỷ Tô trừng cặp mắt long lanh ánh nước, “Anh thật sự rất thích cắn em.”

Cậu khỏi nhìn cũng biết đôi chân được giấu dưới lớp chăn đã thê thảm đến cỡ nào.

“Ừm, rất thích em.” Cố Chiêu tiếp tục hôn bờ môi cậu, giọng hắn trở nên nham hiểm lạ lùng: “Quá thích em, cho nên mới muốn ăn em vào bụng.”

Tim Kỷ Tô run rẩy: “Anh, anh nói thật sao...”

“Yên tâm, không ăn em thật đâu.” Cố Chiêu cười, “Cục cưng chỉ có một thôi, ăn hết rồi thì lấy đâu ra nữa.”

“Cố Chiêu!” Kỷ Tô giận lên giơ tay đập hắn, “Sao anh lại nói kiểu dọa em như thế!”

“Dọa em à?” Cố Chiêu nắm lấy bàn tay kia đặt lên môi mà miết, “Anh trông biến thái tới vậy sao?”

Kỷ Tô: “Hơi hơi...”

Cố Chiêu nhướng mày: “Chỉ hơi hơi?”

Kỷ Tô không thèm trả lời nữa, rút tay mình về rồi lại chôn mặt vào chăn.

“Thôi, không trêu em nữa.” Cố Chiêu hỏi: “Em đói bụng chưa?”

Kỷ Tô đáp bằng giọng ồm ồm: “Đói rồi.”

Cố Chiêu ôm cả người lẫn chăn lên, bế vào phòng tắm rồi đặt cậu ngồi lên bệ rửa mặt.

Hắn thành thạo lấy bàn chải đánh răng ra, bóp kem đánh răng, nhét vào miệng Kỷ Tô chải răng giúp cậu.

Hai tay Kỷ Tô bọc trong chăn lười đưa ra, thế là dứt khoát há miệng mặc hắn làm hết cho mình.

Cái lưỡi đo đỏ giấu bên trong hàm răng trắng đều tăm tắp, đầu lưỡi tình cơ đưa ra đụng trúng bàn chải đánh răng lại rụt về, bọt kem màu trắng từ từ tràn ra đầy khoang miệng.

Cố Chiêu buông mắt, rũ hàng mi thẳng dài che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Đánh răng xong, Kỷ Tô nhổ bọt ra, súc miệng bằng nước sạch.

Cố Chiêu nhấc chiếc cằm nhọn của cậu lên, ghé lại hôn cậu một cái, hôn xong còn đánh giá một câu: “Ngọt lắm.”

Kỷ Tô: “...”

Ăn trưa xong, cậu vùi mình đọc sách trên sô pha, Cố Chiêu gõ máy tính bên cạnh cậu.

Trong phòng khách có một cái cửa sổ sát đất chiếm nguyên một mặt tường, lấy ánh sáng rất tốt. Chiều mùa thu, ánh mặt trời chiếu vào trong làm con người ta thấy vô cùng ấm áp.

Kỷ Tô chầm chậm xoay người muốn đổi tư thể, kết quả lại đụng đến bộ phận bị sử dụng quá mức, không khỏi hít hà một hơi.

“Sao vậy?” Cố Chiêu khựng lại, đặt laptop đang để trên đùi sang một bên, giơ tay ôm cậu vào lòng rồi nhẹ nhàng xoa bóp.

Kỷ Tô dựa vào ngực hắn một hồi, đột nhiên nảy ra suy nghĩ: “Cố Chiêu, tụi mình nuôi một con mèo nha?”

Cố Chiêu cúi đầu: “Sao đột nhiên lại muốn nuôi mèo?”

“Anh xem, em đâu có sinh con được, nếu sau này trong nhà chỉ có hai đứa mình thì liệu có trống vắng quá không?” Kỷ Tô nói rất nghiêm túc: “Nuôi một con mèo coi như là con của chúng ta, sau này nếu chúng ta muốn chia tay thì ít ra cũng phải cân nhắc­­­——”

Cố Chiêu nhíu mày: “Em nói cái gì?”

Kỷ Tô kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Em nói nuôi một con mèo, có thể coi như là con của chúng ta.”

Cố Chiêu bóp mặt cậu, ép cậu nhìn thẳng vào hắn: “Câu sau.”

“Hả?” Kỷ Tô chớp mắt, nhỏ giọng giải thích: “Ý em là lỡ như, lỡ như tụi mình...”



“Không có lỡ như.” Con ngươi của Cố Chiêu tối đen như mực, hắn gần như gằn từng chữ một: “Chúng ta mãi mãi không bao giờ chia tay.”

Tim Kỷ Tô nhũn ra, rồi lại thấy ngọt ngào, hệt như ăn phải một viên kẹo ngọt ngấy.

Nhưng cậu vẫn cố ý hỏi: “Vậy lỡ như ngày nào đó anh không thích em nữa thì sao?”

“Không đâu.” Ánh mắt của Cố Chiêu chăm chú dõi theo cậu: “Trừ khi anh chết.”

“Vậy nếu như...” Kỷ Tô hỏi tiếp: “Một ngày nào đó em không thích anh nữa thì sao?”

Ngón tay Cố Chiêu đang nắm lấy tay cậu đột nhiên siết chặt lại, gồng tới mức khớp ngón tay trắng bệch.

Kỷ Tô bị đau: “Đau...”

Cố Chiêu buông lỏng tay ra, trả lời bằng giọng điệu khó đoán: “Vậy anh sẽ giấu em đi, xích em trên giường anh bằng dây xích, để ngày đêm em chỉ biết khóc lóc cầu xin dưới thân anh——”

Kỷ Tô giơ tay che lỗ tai lại: “Em không muốn nghe.”

Cậu có cảm giác Cố Chiêu sẽ làm ra chuyện như thế thật, dù sao vào hôm cậu tỏ tình, Cố Chiêu đã từng nói sẽ không có ngày chia xa.

Có điều với cậu mà nói, thích một người là chuyện cả đời, vì thế cậu không hề sợ hãi.

Cố Chiêu cười lên, giọng điệu trở lại bình thường: “Được, không nói nữa.”

Kỷ Tô nằm trong ngực hắn ngửa mặt lên: “Đề tài đi hơi xa rồi, tụi mình quay về nói chuyện nuôi mèo đi.”

“Ừm.” Cố Chiêu gãi ngón tay lên thịt mềm trên cằm cậu: “Em mới nói em không sinh con được?”

“Đúng rồi.” Gò má Kỷ Tô ửng đỏ, “Em là con trai mà, đâu thể sinh con cho anh được.”

“Thật không?” Tay Cố Chiêu dời xuống đặt lên chiếc bụng thon mảnh của cậu: “Vậy tại sao có những lúc chỗ này lại gồ lên?”

“Anh lại thế nữa!” Kỷ Tô giận muốn cắn hắn, “Anh nói chuyện nghiêm túc chút đi được không?”

“Được, nói chuyện nghiêm túc.” Cố Chiêu ra vẻ nghiêm chỉnh: “Em không sinh được con là trách nhiệm của anh, do anh cố gắng chưa đủ.”

Kỷ Tô: “...”

Trước khi cậu tức giận, Cố Chiêu chuyển đề tài về kịp lúc: “Muốn nuôi thì cứ nuôi đi.”

Quả nhiên quả bóng hơi Kỷ Tô xẹp lại ngay, cậu dựa vào ngực hắn: “Anh đồng ý rồi à?”

Cố Chiêu cười: “Tuy anh đã nuôi một chú mèo con rồi, nhưng anh không ngại nuôi thêm một đứa nữa đâu.”

“Anh nuôi mèo hồi nào thế?” Kỷ Tô hoang mang: “Anh nuôi ở đâu?”

Cố Chiêu nhéo gò má cậu, cười nhạt: “Em đoán xem?”

Kỷ Tô chậm chạp nhận ra, há mồm cắn lên cái tay kia.

“Chậc...” Cố Chiêu không chỉ không tránh mà còn nhét ngón tay vào khoang miệng ấm nóng, “Mèo con cắn người rồi.”

Kỷ Tô ngậm ngón tay hắn, giọng ồm ồm không rõ: “Em không phải mèo con...”

Ngón tay của Cố Chiêu kẹp lấy đầu lưỡi cậu đảo hai lần, sau đó hắn cúi đầu xuống hôn.

Chẳng bao lâu sau, Kỷ Tô đã bị hôn cho nhũn người.

“Đợi thêm một thời gian nữa hẵng nuôi.” Tay Cố Chiêu vỗ về sống lưng cậu, “Cứ từ từ, em cứ suy nghĩ xem nên nuôi giống mèo gì trước.”

*

Học kỳ một năm ba cứ thế trôi qua thật nhanh trong sự bận rộn.

Sắp tới kỳ nghỉ đông, Kỷ Tô rải CV trên mạng, định tìm một công ty kiến trúc để thực tập.

Cố Chiêu cũng sắp đi thực tập, nhưng hắn không định thực tập trong công ty của tập đoàn nhà họ Cố, mà đến công ty luật của một đàn anh cùng khoa.

Hiển nhiên hắn không hề hứng thú với chuyện kế thừa gia nghiệp, dù ông ngoại Cố đã chuyển cho hắn rất nhiều cổ phần tập đoàn từ lâu, cũng đòi giao công ty con cho hắn quản lý hết lần này tới lần khác.

“Quản lý công ty phiền phức lắm.” Cố Chiêu tỏ ý kiến, “Còn chẳng bằng chỉ làm cổ đông, cuối năm chờ lấy cổ tức là được.”

Kỷ Tô gật đầu: “Rất hợp với phong cách làm việc của anh.”

Cố Chiêu cười bế cậu lên đùi: “Cục cưng vẫn là người hiểu rõ anh nhất.”

Kỷ Tô hiếu kỳ, hỏi: “À đúng rồi, anh chưa nói em biết, tại sao anh lại chọn học luật?”

Giọng Cố Chiêu rất thản nhiên: “Đương nhiên là để khai thác lỗ hổng luật pháp tốt hơn rồi.”

Kỷ Tô: “...”

Tuy nghe khó tin thật, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy cũng rất phù hợp với phong cách của Cố Chiêu...

Cố Chiêu bật cười: “Em tin thật à?”

Kỷ Tô không kìm được mà lườm hắn một cái, đứng dậy định rời khỏi ghế sô pha.

Cố Chiêu đưa tay kéo cậu vào lòng mình: “Được rồi, em hôn anh một cái rồi anh nói em biết lý do là gì.”

Dù đã nhận được vô số bài học, nhưng sau khi do dự vài giây, Kỷ Tô vẫn chủ động hôn hắn một cái.

“Ngoan lắm.” Cố Chiêu siết chặt cái ôm, hạ thấp giọng nói: “Năm đó ông ngoại đưa anh ra khỏi tầng hầm, cả một khoảng thời gian dài anh không chịu mở miệng nói chuyện.”

Ông ngoại Cố đã bắt đầu nghi ngờ nguyên nhân con gái mình chết không phải là vô tình, ông liền sai người âm thầm điều tra, cuối cùng tra ra được chân tướng.

Tuy cái chết của mẹ Cố Chiêu không liên quan tới tên rác rưởi kia, nhưng ba Cố Chiêu đúng là do gã hại chết.

“Gã bị cáo buộc xúi giục giết người và ngược đãi trẻ em, gã còn bỏ rất nhiều tiền để thuê luật sư cho mình.” Cố Chiêu cười khẩy, “Luật sư kia tráo trở đổi trắng thay đen trên tòa trước mặt mọi người, biện hộ cho kẻ giết người.”

Trong lòng Kỷ Tô lạnh toát: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh lên tòa, người kia từng thừa nhận tội ác gã đã gây ra trước khi mẹ anh qua đời, mà anh chính là nhân chứng còn sống.”

Kỷ Tô vô thức thở phào: “May quá...”

Cố Chiêu rũ mắt: “Có người nói chính nghĩa đến muộn thì không phải là chính nghĩa, nhưng đến muộn dù sao vẫn tốt hơn là không đến.”

“Vì thế nên anh của thuở bé đứng trên tòa án chợt cảm thấy hứng thú với pháp luật?” Kỷ Tô nắm chặt bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng kia, ngắm nghía ngón tay của hắn, “Anh thề rằng một ngày nào đó khi anh đứng ở vị trí luật sư bào chữa, anh nhất định sẽ trị ác hướng thiện, không buông tha cho kẻ xấu, cũng không để người tốt oan uổng.”

Cố Chiêu cười: “Hóa ra trong lòng em, anh là người có lý tưởng cao thượng vậy sao?”

“Đúng thế.” Kỷ Tô ngước lên, giọng điệu rất chắc chắn, “Trong lòng em, anh là người tốt nhất trên thế giới.”

Cố Chiêu nhìn cậu một chốc, không kìm nổi lại cúi xuống hôn cậu.

Kỷ Tô bị hôn đến tê cả lưỡi, đáy mắt cũng nổi hơi nước long lanh.

“Bé cưng...” Cố Chiêu tì lên trán cậu, giọng hắn khàn khàn: “Mai đưa em đến một nơi.”

*

Hôm sau, Kỷ Tô lại ngủ thẳng tới trưa mới dậy.

Cậu dần quen với tiết tấu của Cố Chiêu, tiếc là thể lực vẫn không theo kịp.

Ăn cơm trưa xong, Kỷ Tô vẽ tranh một lát rồi được Cố Chiêu ôm ra ngoài.

Tiết trời lạnh giá, Cố Chiêu quàng khăn quàng cổ dày lên cho cậu, đội mũ lông xù, bọc cậu thành con búp bê tròn vo rồi mới dẫn cậu ra ngoài.

Kỷ Tô ngồi vào ghế phó lái, ngáp một cái: “Anh định dẫn em đi đâu thế?”

Cố Chiêu thắt dây an toàn giúp cậu: “Đường hơi xa, buồn ngủ thì em cứ ngủ một giấc.”



“Không được, em ngủ mất rồi một mình anh lái xe chán lắm.” Kỷ Tô hứa: “Em không buồn ngủ chút nào hết, em trò chuyện với anh.”

Cố Chiêu cười đáp: “Ừ.”

Kết quả mới đi được nửa đường Kỷ Tô đã ngủ mất.

Dáng ngủ của cậu rất ngoan, hàng mi dài rậm yên tĩnh khép lại tạo thành bóng râm hình quạt dưới mắt. Tiếng hít thở khẽ khàng đều đặn, đẹp đẽ như con người trong truyện cổ tích.

Cố Chiêu khoát một tay trên vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Có một khoảnh khắc, hắn hi vọng con đường này dài thêm một chút, dài thêm một chút nữa.

Lúc Kỷ Tô tỉnh dậy thì trời đã tối.

Cậu mơ màng mở mắt ra, mở miệng gọi theo bản năng: “Cố Chiêu...”

“Anh đây.” Cố Chiêu đứng cạnh xe mở cửa xe ra, “Dậy rồi à?”

Kỷ Tô dụi mắt, biểu cảm hơi chột dạ: “Hình như em bất cẩn ngủ quên mất...”

“Anh thấy em ngủ ngon nên không gọi em dậy.” Cố Chiêu đưa tay mân mê mặt cậu: “Xuống xe đi, dẫn em đi xem một thứ.”

Kỷ Tô ra khỏi xe là nhào luôn vào ngực hắn, cậu lẩm bẩm: “Anh mặc ít hơn em mà sao cơ thể lại ấm hơn?”

Cố Chiêu mở rộng vạt áo măng tô dày ra, bọc cậu vào trong: “Bởi vì để cho em sờ đó.”

Kỷ Tô dựa vào lòng hắn xoay đầu, bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện ra vậy mà họ lại đang ở biển.

So với mùa hè ồn ào, mùa đông ở bờ biển rất yên tĩnh. Sự tĩnh mịch len lỏi khắp chốn, chỉ có những con sóng liên tục cuồn cuộn không biết mệt mỏi.

“Thì ra anh muốn dẫn em tới ngắm biển.” Kỷ Tô cười trêu, “Mùa đông đi ngắm biển, anh trai Cố Chiêu lãng mạn thế.”

“Không phải dẫn em đến ngắm biển.” Cố Chiêu đưa tay xoa nhẹ lên chóp mũi cậu: “Mà là dẫn em đến ngắm mà của chúng ta.”

Kỷ Tô ngơ ngác: “Hả?”

“Hôm sinh nhật em, không phải anh đã từng nói, sau này chúng ta sẽ mua một căn biệt thự ở cạnh bờ biển sao.” Cố Chiêu ôm cậu đi về phía trước, “Em vẫn chưa tới tìm anh để đổi thành đồ thật, nhưng anh không chờ được nữa rồi.”

“Anh...” Kỷ Tô thấy khó mà tin nổi: “Anh mua biệt thự cạnh biển thật sao?”

“Nói đúng hơn là xây một căn biệt thự.” Cố Chiêu nắm tay cậu chỉ về một hướng.

Kỷ Tô nhìn theo tay của cả hai, một căn biệt thự xuất hiện trong tầm mắt.

Căn biệt thự này mới chỉ dựng khung, vẫn chưa trang trí nội ngoại thất, nhưng cậu liếc một cái đã nhận ra, nó được xây theo bản thiết kế trong laptop của cậu.

Bản thiết kế kia nằm một mình trong một thư mục, tên tập tin chỉ có một chữ: “Nhà“.

“Anh xem lén bản vẽ trong máy tính của em, em đừng giận.” Cố Chiêu ghé vào tai cậu, giải thích: “Vốn định xây xong rồi vào ở luôn, nhưng nhớ ra em từng nói muốn tự tay thiết kế và trang trí nhà của mình, cho nên đưa em đến đây xem trước thì hơn.”

Kỷ Tô ngơ ngác nhìn căn biệt thự lặng im trong bóng tối, sau đó quay mặt sang ngơ ngác nhìn Cố Chiêu.

“Sao vậy?” Cố Chiêu hơi nhíu mày: “Em không thích sao?”

“Em...” Kỷ Tô thấy cổ họng như nghẹn lại, cậu nói không nên lời, nước mắt ứa ra.

Nước mắt của cậu to tròn chảy thành chuỗi ngọc trai, trông vô cùng lấp lánh trong sáng dưới ánh trăng.

Tim Cố Chiêu như bị nhéo một cái, hắn ôm mặt cậu lên, đau lòng đến mức nhíu mày: “Sao mau nước mắt thế hả?”

“Không có... em...” Kỷ Tô nói năng lộn xộn: “Em không có khóc, em chỉ vui quá...”

Cậu từng nghĩ tới căn nhà mình sẽ sở hữu trong tương lai rất nhiều lần, vậy nên mới liên tục vẽ đi vẽ lại nhiều bản thiết kế như thế.

Nhưng cậu không ngờ, ngày bản vẽ biến thành sự thật lại tới nhanh đến vậy.

Cố Chiêu dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cậu: “Sau này trừ những lúc trên giường ra, em không được phép khóc nữa.”

Kỷ Tô nín khóc mỉm cười: “Anh còn không biết ngại mà nói, người hại em khóc nhiều nhất là anh đó.”

“Rồi rồi, là lỗi của anh.” Cố Chiêu hôn lên đôi mắt nhòe nước: “Để đền tội, đêm nay cho em ở trên, được không?”

Kỷ Tô lắc đầu: “Không được.”

Cố Chiêu nói cho cậu ở trên sẽ chỉ khiến cậu mệt mỏi hơn thôi...

“Yếu ớt quá.” Cố Chiêu cọ mũi lên má cậu: “Đi thôi, vào trong xe đã.”

Kỷ Tô khịt mũi, lưu luyến nhìn căn biệt thự: “Vậy khi nào tụi mình quay lại?”

“Em muốn tới lúc nào cũng được.” Cố Chiêu nắm chặt tay cậu nhét vào túi áo mình: “Hay mùa đông này em đừng đi thực tập, lắp đặt trang trí biệt thự xong đi đã.”

Kỷ Tô ngẫm nghĩ vài giây: “Em thấy cũng được.”

Dù sao sinh viên đến công ty kiến trúc thực tập cũng chỉ làm mấy việc vặt, làm sao có kinh nghiệm bằng tự tay thiết kế trang trí một căn biệt thự?

“Được.” Cố Chiêu cong môi cười: “Đợi thầy Kỷ Tô thiết kế nhà mới xong thì chúng ta chuyển đến.”

Kỷ Tô gật đầu thật mạnh: “Được!”

Hai người vai kề vai, tay nắm tay, đi dọc theo bãi biển tiến về phía trước.

Gió đông bên bờ biển rất lạnh, nhưng mười ngón tay đan chặt lại cực kỳ ấm áp.

Kỷ Tô nghiêng đầu: “Cố Chiêu, hôm nay anh lái xe qua đây mất bao lâu?”

“Khoảng hai tiếng hơn.” Cố Chiêu khẽ nói: “Sao thế?”

“Thế thì không xa lắm, vậy sau này tụi mình có thể thường xuyên ở lại đây.” Giọng của Kỷ Tô phấn khởi, cậu tưởng tượng: “Hơn nữa biệt thự lớn như thế, tụi mình không chỉ nuôi một con mèo, còn nuôi thêm được một con chó nữa.”

Cố Chiêu đáp lời: “Ừm, muốn nuôi bao nhiêu cũng được.”

“Ừ.” Kỷ Tô cong mắt, hạnh phúc như sắp tràn ra khỏi khóe mắt.

Cậu hỏi tiếp: “Phải rồi, đêm nay tụi mình có về nhà không?”

Cố Chiêu dẫn cậu đến cạnh xe: “Không về.”

“Vậy tụi mình ngủ trong xe sao?” Kỷ Tô khá muốn thử: “Em chưa từng ngủ qua đêm trong xe.”

Cố Chiêu kéo cửa sau xe ra, để cậu ngồi vào: “Anh cũng chưa từng thử ở trong xe.”

Mấy phút sau, trong chiếc xe Jaguar màu đen vang lên tiếng rên khẽ êm tai, lẫn vào đó là tiếng thở gấp trầm thấp.

Nếu có người yêu, đêm đông cũng như xuân về.

____Hết chính văn___

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tô: Cảm động không quá ba giây hu hu...

Cố cẩu: Quán triệt hai chữ biến thái.

Mẹ ruột: Cố cẩu, con là đứa ăn giỏi nhất!

___________

Còn ngoại truyện sẽ edit dần nha mọi người, ngoại truyện nhiều vãi chưởng í!!!!

Ngoài ra trong trường hợp wattpad của tụi tui bay màu, mọi người tìm tụi tui ở:

WordPress: https://baychimcuadang.wordpress.com/

Facebook: https://www.facebook.com/baychimcuadang/