Buổi chiều mùa thu với những tia nắng vàng vọt mang theo chút làn gió lành lạnh của khí trời thật khiến người ta dễ chịu. Nhưng bên trong khán đài sân bóng rổ, sức nóng càng lúc càng lan rộng hơn.
Cuối cùng cũng đến ngày Chung kết giải bóng chuyền khối 10 rồi và tất nhiên lớp của Hân Nghiên cũng là một trong hai đội góp mặt vào trận đấu ngày hôm nay. Đối thủ của họ lần này là lớp 10A2. Cả khối 10, nếu lớp của Hà Uy được xem là hạt kim cương thì 10A2 chính là hạt ngọc quý giá của nhà trường. Đây cũng là nơi tụ họp rất nhiều học sinh giỏi. Họ không chỉ là đối thủ trên sân bóng mà cả trong học tập, thành tích và phong trào,...
Khác hẳn với 10A6 chơi cực xấu như hôm trước, trận đấu hôm nay thật khiến người xem mãn nhãn với những pha bóng đẹp mắt. Từng điểm số dằn co, khán giả cũng đứng ngồi không yên.
Hà Uy tuy là người chơi nổi trội và khó có ai có thể sánh bằng cậu, nhưng Ngô Nam lớp 10A2 là người có thể đánh solo với Hà Uy có khả năng thắng cao nhất. Ngô Nam cũng là một học sinh tiêu biểu với nhiều thành tích xuất sắc. Đặc biệt hơn, Ngô Nam là người rộng lượng, cởi mở nên rất được lòng tất cả mọi người. Điều này thì Hà Uy mãi không thể nào sánh bằng cậu ấy.
Vì là trận Chung kết nên phải đánh đến 5 hiệp, đã 3 hiệp rồi mà nhóm Hà Uy vẫn không thể nào giãn cách điểm số. Hiện tại chỉ hơn lớp Ngô Nam 1 điểm, khả năng bị thua ngược rất dễ xảy ra nên mọi người không khỏi căng thẳng.
Nghỉ giữa hiệp, Hân Nghiên và Thu Nhã đang đứng trò chuyện xem tiếp theo phải cổ vũ như thế nào để giúp tụi Hà Uy hừng hựt khí thế thì,...
- Á……á……á….. - Thu Nhã la lên
Ở đâu một quả bóng bay thẳng vào đầu Hân Nghiên, Thu Nhã thấy hét toáng lên định kéo Hân Nghiên tránh đi nhưng không kịp. Hân Nghiên chỉ biết đứng im nhắm mắt chớ một cú trời giáng xuống đầu.
Nhưng mãi cho đến khi Hân Nghiên mở mắt ra thì quả bóng vẫn chưa đụng vào người cô. Xoay người nhìn ra sau lưng thì đã thấy một bàn tay to khỏe đỡ lấy quả bóng hư hỏng kia lại.
- Bạn ơi, xin… xin… lỗi… Tớ không cố ý. - Người gây án vội nhận lỗi vì họ chỉ là đang tập nên vô tình khiến bóng bay mất kiếm soát.
Trả bóng lại cho họ, cậu bạn kia mới quay sang Hân Nghiên. Hai cô bạn đứng im như tượng, người đỡ quả bóng đấy chính là Ngô Nam, đại minh tinh của lớp kế bên:
- Cậu không sao chứ?
- À…à… Tớ… tớ không sao. Cậu đỡ bóng giúp tớ rồi mà. Cảm ơn cậu nhé.
- Không có gì, chỉ tiện tay thôi. Đứng gần sân như thế này nguy hiểm lắm đấy. Một lát các cậu đứng xa ra chút cho an toàn.
- Hà… À… Tớ biết rồi.
- Tớ là Ngô Nam, lớp 10A2. - Ngô Nam vừa nói vừa đưa tay ra muốn làm quen.
- Tớ là Hân Nghiên, bạn tớ Thu Nhã. Lớp 10A1.
Hân Nghiên nắm chặt chai nước trong tay, không đáp lại cái bắt tay của Ngô Nam nên cậu ta đành rút tay lại, miệng mỉm cười:
- Tớ biết.
- Hả… Biết… biết gì?
Ngô Nam chưa kịp trả lời, thì từ đâu phía sau có một bàn tay khác xoa lấy đầu cô. Khiến Hân Nghiên giật mình quay ra phía sau:
- Không sao chứ? - Hà Uy đến rồi.
- Tớ không sao. Bạn học này đỡ bóng giúp tớ rồi.
- Hà… Bạn học,... Mới gặp mà đã gọi thân mật vậy sao? - Hà Uy nhìn Hân Nghiên bằng đôi mắt khó chịu, giọng điệu lẩm bẩm.
- Cảm ơn cậu đã giúp con mèo nhỏ này của mình nhé. Nhưng không phải vì chuyện này mà mình sẽ nhường chức vô địch cho cậu đâu. Quay về cùng đồng đội nghiên cứu chiến thuật làm sao để thắng chúng tớ đi.
- Tớ giúp cậu ấy thì liên quan gì đến trận đấu. Cậu không nhường vậy thứ lỗi tớ cũng không có ý định nhường cậu.
- Được, lát nữa gặp lại.
Ngô Nam quay lưng đi sau lời chào của Hà Uy. Cậu đưa mắt nhìn Hân Nghiên, cậu ta ghen rồi:
- Ngốc vừa. Không để ý một lúc lại xảy ra chuyện ngay. Ra ngoài kia đứng, cách xa sân thi đấu 2 mét cho tớ.
- Xa như thế thì làm sao cổ vũ được như chứ. Mà này, cậu nói ai là mèo ngốc vậy hả? Tớ chứ không phải thú cưng của cậu đâu nhé!
- Không phải ai cũng được tớ cưng đâu. Đi đứng cho cẩn thận đấy.
Quay lại trận đấu, sau hai hiệp đấu quyết định đầy căng thẳng thì cuối cùng Hà Uy cũng có thể mang về chức vô địch với quả ném 3 điểm cuối cùng. Tỉ số chung cuộc là 115 - 110.
Tiếp theo là phần trao thưởng, phần mà các bạn học sinh cực kỳ thích thú. Được nhìn những người mình thích lên nhận giải, tha hồ chụp hình, đúng nghĩa như một Fan Club cuồng nhiệt. Năm nay, ngoài giải thưởng Nhất nhì ba thì Nhà trường còn trao một giải cầu thủ xuất sắc nhất.
Tất nhiên rồi, người nhận giải này không ai khác là Hà Uy. Nhìn cậu ấy bước lên bục, nhận hoa và gấu bông Hân Nghiên thấy tự hào về cậu ấy. Đôi mắt lấp lánh như Hà Uy chính là người thân của cô dành chiến thắng vĩ đại.
Kết thúc, Hà Uy bước xuống lại gần Hân Nghiên, đôi mắt chớp chớp mong muốn được khen.
- Chúc mừng cậu. Cậu giỏi lắm.
- Thích không?
- Thích gì cơ?
Hà Uy nhìn Hân Nghiên nảy giờ, nhưng mắt cô cứ đăm chiu vào con gấu bông cậu được tặng. Cậu biết cô thích nên hỏi:
- Nếu thích nó đến vậy thì tớ tặng cậu. - Hà Uy đưa gấu vào tay Hân Nghiên không một chút chần chừ.
- Nhưng đó là phần thưởng của cậu mà? Sao tớ có thể nhận được.
- Tớ thưởng cho cậu vì cậu là người cổ vũ xuất sắc nhất đấy. Đi nào, nhóm chúng ta đi ăn. Tớ mời.
Hân Nghiên ôm con gấu trên tay, cô thấy hạnh phúc và ấm áp vô cùng. Người con trai này tuy lời nói có chút lạnh lùng, ánh mắt đôi khi cũng sắc bén chết người, hành động thì lại còn cộc cằn hơn nữa. Nhưng cậu ấy thật sự rất để tâm và biết chiều chuộng người khác, chẳng qua cậu ấy ngại không thể hiện ra thôi.
- Mèo nhỏ, nhanh lên.
- Ồ…..