“Cô gọi tôi ra đây còn điều gì khác muốn nói phải không?”
Sydel không nói gì, Thập Thất lại tiếp tục.
Cậu ta hiểu được ẩn ý trong lời nói của Sydel, nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Từ khi cô gái tóc vàng này xuất hiện trước mặt cậu, dù là thái độ chân thành của cô, hay những chuyện như xác nhận căn nhà cổ có ma và việc vào Cánh Cửa Đỏ, đều chứng tỏ những lời Sydel từng nói là sự thật.
Còn những chuyện khác, thực ra cậu cũng chẳng quan tâm.
Người trước mặt cậu cười một cách giả tạo, ba phần là cảm xúc, bảy phần là kỹ thuật. Nhưng Thập Thất cũng không bận lòng.
Bởi vì mục tiêu của họ giống nhau.
Sống sót.
Vì vậy, đối phương là người thế nào thực ra không quan trọng. Đối với cậu thì không quan trọng, đối với Sydel cũng vậy.
Mối nguy hiểm với họ không phải là đối phương, mà là không gian méo mó và biến dạng này.
Sydel không có biểu cảm gì, vừa đi vừa nói: “Để sau hẵng nói.”
Ở đây có quá nhiều người.
Sau khi thanh toán, Sydel tìm một chỗ vắng vẻ.
Cô gái xinh đẹp mảnh mai với làn da trắng nõn, mặc váy đồng phục, ngồi trong đình bên hồ nhân tạo, bắt đầu băng bó vết thương cho mình.
Sydel quấn băng hai vòng, nhìn vết m/áu dần ngừng chảy, không còn thấm qua lớp gạc trắng. Cô ngẩng đầu, lười biếng liếc nhìn Thập Thất một cái, rồi đột nhiên cười khẩy: “Nếu cậu không tin tôi, hoàn toàn có thể rời đi.”
“Dù sao thì cậu cũng đã có một cơ thể mới,” Cô cười mỉm, nhưng trong ánh mắt không có chút cảm xúc nào, nói như đang dụ dỗ, “Rời khỏi trường học, cậu vẫn có thể về nhà của Cheon Kyung Ho và sống dưới thân phận của cậu ta ở Hàn Quốc. Biết đâu từ nay cậu sẽ không phải quay lại ngôi nhà cổ đầy rẫy ma q/ủy kia nữa, cũng tránh được nguy hiểm, đúng không?”
Sydel có thể nhìn thấy rõ thái độ của Thập Thất.
Hoặc nói cách khác, cậu ta vốn không định che giấu thái độ của mình.
Cậu ta tin vào sự nguy hiểm của ngôi nhà cổ và Cánh Cửa Đỏ, nhưng—không tin cô, điều này cũng dễ hiểu, cô cũng không tin đối phương.
Nhưng ít nhất vẫn cần phải có lý do hợp lý.
Sydel thử thăm dò, nhưng không thấy biểu cảm của Thập Thất thay đổi. Hình như cậu ta suy nghĩ một lát, thái độ vẫn rất nghiêm túc nói: “Cô nghĩ quá nhiều rồi.”
Sydel ngừng cười, bình thản đáp: “Hy vọng là vậy.”
Nhưng cô không nói thêm gì nữa, vì thời gian không còn nhiều, Thập Thất có thể nắm bắt được vấn đề là được.
Thực ra thái độ của cậu ta cũng không sai, ban đầu Sydel đã dự đoán rằng, có thể cô sẽ phải đưa một người bình thường rời khỏi đây.
Bây giờ xem ra, mặc dù người này có vài bí mật, nhưng mục tiêu của cả hai giống nhau, nên thực ra không cần quá chú ý đến đối phương.
Cô buộc chặt nút băng gạc, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Lần thi này, cậu phải đạt thứ hạng cao.”
Thập Thất: “…?” Cậu ta khó hiểu ngẩn người.
Sydel nhanh chóng giải thích: “Tôi vừa mới tìm hiểu được thông tin, tuần sau trường sẽ đón một đoàn tham quan và giao lưu với các học sinh xuất sắc từ trường khác. Theo kinh nghiệm của tôi—“
Cô nhớ lại những lời lẩm bẩm của hiệu trưởng, rồi khẳng định: “Chắc chắn trường sẽ tổ chức một lớp học bồi dưỡng vào cuối tuần này, để chuẩn bị đối phó với tình huống đó... Hiện tại có hai khả năng: Thứ nhất là toàn bộ học sinh sẽ ở lại; thứ hai là chỉ có một số học sinh giỏi ở lại học thêm.”
Sydel phân tích: “Lớp ba và lớp bốn là lớp học sinh giỏi khối 12, nên khả năng chúng ta phải ở lại là rất cao. Nhưng không thể chủ quan, hiệu trưởng đã nói sẽ họp với giáo viên, có lẽ ông ấy định chọn một số học sinh giỏi để ở lại trường.”
Hôm nay là thứ Năm, kỳ thi kéo dài hai ngày.
Thứ Sáu thi xong, lẽ ra sẽ được nghỉ, nhưng trường sẽ giữ lại một số học sinh để ôn tập gấp.
Tức là vào thứ Bảy và Chủ nhật, sẽ có một số người phải ở lại trường.
“Viên ngọc m/áu chắc chắn nằm trong trường.” Nhưng trường quá lớn, không thể lục soát từng ngóc ngách.
“Vì vậy, chúng ta phải tìm cách ở lại trường. Kỳ thi lần này, tốt nhất cậu nên nằm trong top 10.”
Nếu không, một khi trường cho nghỉ, họ sẽ phải lén lút trốn trong trường, đối mặt với nguy cơ bị phát hiện và buộc phải rời đi.
Hơn nữa theo kinh nghiệm của cô, lớp học bồi dưỡng này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện kỳ lạ.
Nữ q/ủy xuất hiện trên tờ bài thi chỉ là sự khởi đầu cho những sự kiện kinh dị sắp tới.
“Tất nhiên, nếu có thể tìm ra viên ngọc m/áu trước khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc thì càng tốt...”
Sydel vẫn đang suy nghĩ cách hành động sao cho hiệu quả hơn, thì đột nhiên nghe Thập Thất lên tiếng.
“Vẫn còn một vấn đề quan trọng.” Cậu ta nói.
Sydel bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Gì cơ?”
“…Tôi không biết làm bài.”
Sydel: “…?”
Dường như Thập Thất nhận ra Sydel đang định nói gì, cậu tiếp tục: “Tôi chưa bao giờ đi học.”
Vẻ mặt của cậu ta rất bình thản, nói ra câu này cũng rất tự nhiên, như thể điều đó chẳng có gì to tát.
Sydel: “…??” Trong lòng cô nghĩ, vừa rồi thấy Thập Thất xoay bút một cách điêu luyện như vậy, cô còn tưởng trước đây cậu ta là một cao thủ chuyên lơ đãng trong lớp học.
…Hóa ra chưa từng đi học sao?
Thật sự chưa từng đi học, hay là không muốn ở lại trường học thêm... ý nghĩ này chỉ thoáng qua, rất nhanh đã bị Sydel gạt bỏ. Thập Thất kiểm soát cảm xúc quá tốt, từ nhỏ cô đã học cách đọc biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể, nhưng người này hầu như không để lộ chút gì cho cô đọc được.
Hoặc là thực sự điềm tĩnh và lý trí, hoặc là quá tâm cơ, luôn giấu mình dưới lớp vỏ bọc.
Nhưng cô có thể nhận ra, Thập Thất chắc sẽ không tránh thi cử chỉ để rời khỏi trường.
Quan trọng nhất là... ngay cả khi rời khỏi trường, cũng không thể thoát khỏi số phận bị ma ám. Cậu ta là một người thông minh.
…Chỉ là chưa từng đi học.
“Vậy cậu…” Sydel không nhịn được nhíu mày, cô đếm thầm trong đầu: “Chúng ta phải thi năm môn—“
Bắt đầu học từ bây giờ chắc chắn không kịp.
“Ngữ văn, toán, tiếng Anh, tổ hợp môn tự nhiên, tiếng Trung...”
Sydel nhớ lại các môn thi, bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Ba trong số đó đều là các môn ngôn ngữ.
Thập Thất ngập ngừng một lúc mới nói: “Tôi biết tiếng Anh và tiếng Trung.”
Với tiếng Hàn, có phản xạ tự nhiên của cơ thể, cũng không phải là không thể làm.
Sydel hơi ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại: “Nói được và làm bài được là hai chuyện khác nhau...Cậu đã thi chứng chỉ chưa? Thi TOEFL chưa? Hoặc đã từng thi HSK (Kỳ thi Năng lực Hán ngữ) chưa?”
Thập Thất sững lại, sau đó cậu im lặng vài giây, rồi nói: “Chưa.”
Sydel: “...”
Cô cau mày thở dài, nhìn Thập Thất đứng bất động tại chỗ, có vẻ hơi bối rối vì câu hỏi của cô.
Trông có vẻ là một người thông minh lanh lợi, nhưng sao lại... là một tên mù tịt thế này.
Nếu đã chưa từng tiếp xúc với đề thi, ngay cả các môn ngôn ngữ, Sydel cũng không còn kỳ vọng gì nữa, càng không hy vọng Thập Thất sẽ làm tốt các môn như hóa học hay vật lý.
Cô suy nghĩ một lúc, cân nhắc vài giây, cuối cùng với vẻ mặt nghiêm trọng, cô nói: “Chúng ta... g/ian l/ận đi.”
Sydel đã xem qua tài liệu của các môn tiếng Anh, tiếng Trung, và toán, cô khá tự tin. Ba môn này chiếm phần lớn điểm, những môn còn lại như vật lý và hóa học cô cũng có thể làm tốt, đạt thứ hạng cao sẽ không thành vấn đề.
Nếu gian lận, cô có thể truyền đáp án cho Thập Thất, cậu ta chỉ cần chép bài của cô, chắc sẽ vượt qua để ở lại trường.
Cô không ngờ rằng mình sẽ có một ngày phải gi/an l/ận trong thi cử.
Thập Thất: “...”
Cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sydel, im lặng vài giây, như muốn nói gì đó.
“Vẫn còn một việc nữa,” nhưng lúc này Sydel đang chìm vào trạng thái suy nghĩ nên tốc độ nói rất nhanh: “Trong hai ngày thi, chúng ta phải tăng tốc...”
Nói đến đây, cô tạm ngừng suy nghĩ một chút.
Tốt nhất là tìm ra danh tính của cô gái đã t/ự s/át, cũng như mối liên hệ giữa Cheon Kyung Ho và Jeon Soo Ah, nếu có thể tìm được viên ngọc m/áu trước khi kỳ thi kết thúc—
“Ký túc xá nam sẽ khóa cửa lúc 11 giờ đêm, người quản lý ký túc sẽ ngủ lúc 11 giờ 30.” Cuối cùng Thập Thất cũng tìm được cơ hội chen vào, tốc độ nói cũng nhanh hơn.
“Tôi có thể rời đi vào lúc đó. Dưới ký túc xá có treo bản đồ trường học, trong phòng nghiên cứu có máy tính lưu trữ hồ sơ của tất cả học sinh. Tôi có thể dựa vào bức ảnh cô đã quét để tìm ra hồ sơ của cô gái đó.”
Sydel không ngờ suy nghĩ của họ lại trùng khớp như vậy.
Thập Thất nói hết những gì cô định nói, cô chỉ còn biết ngẩng đầu nhìn cậu, sau vài giây, không nhịn được mà thốt lên: “Cậu cũng khá thành thạo đấy.”