Bí Mật Của Chúng Ta

Chương 32: Ghen


Tối hôm đó, Uyển Hạ đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, mặc quần áo giản dị, nhìn ngó xung quanh, lén lút chuồn ra khỏi kí túc xá của mình

Uyển Hạ vừa đi vừa đảo mắt qua lại, tay nắm chặt chiếc túi xách, may sao không ai nhận ra cô

Đi bộ được 10 phút, lại là điểm đến quen thuộc…

Bước vào quán, đã là 7h tối, mọi người nhộn nhịp cười nói vui vẻ, trò chuyện cùng nhau

Trong góc là hình bóng chàng trai quen thuộc, đang chống cằm, mặt lạnh tanh nhìn ra ngoài cửa sổ

“Doãn…Doãn Kì…” Giọng nói cô run lên, khe khẽ đặt túi xách xuống bàn rồi nhè nhẹ lôi ghế ra ngồi đối diện chàng trai

Chàng trai lúc này khuôn mặt vẫn giữ nguyên 1 kiểu, đôi mắt không thèm nhìn cô lấy một cái, giọng nói trầm thấp khẽ cất lên: “Tới rồi à?”

Uyển Hạ khẽ gật đầu, uống ngụm trà nóng hổi mà Doãn Kì đã gọi trước, lén nhìn lên chàng trai đối diện

Im lặng không ai nói một lời, chỉ còn tiếng rì rầm của khách hàng xung quanh. Đôi môi chàng trai khẽ cong lên: “Cậu không định giải thích gì sao?”

Uyển Hạ giật mình khi nghe câu đó, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, vén tóc sang bên tai, từ từ nhìn cậu giải thích: “Tớ với Bách Văn chỉ là bạn bè bình thường thôi, từng gặp nhau vì tớ với cậu ấy chung phòng thi…”

Chàng trai khẽ nhướn mày, xoay xoay ly cafe bên tay mình, cậu nói: “Giờ cậu còn nói thẳng tên cậu ta à?”



Uyển Hạ cười ngượng, chột dạ, giải thích: “Thì tên cậu ấy như vậy mà, tớ làm sao mà biết phải xưng hô như nào?”

Doãn Kì nhắm nghiền mắt, khoanh tay trước ngực, không cam tâm nói: “Vậy cậu thử giải thích xem? Tại sao cậu ta lại thân với cậu như vậy?”

“Thân?” Uyển Hạ mở tròn đôi mắt, nghiêng đầu sang 1 bên, dấu hỏi chấm lộ rõ trên khuôn mặt của cô

- Phải, Bách Văn cậu ta ôm tay cậu còn gì? - Doãn Kì đôi mắt vẫn nhắm chặt, bàn tay đang bấu chặt lấy ly cafe bên cạnh

Uyển Hạ nghe thấy vậy, đôi mắt long lanh của cô hiện rõ vẻ háo hức, cô liền cười khúc khích như đứa trẻ 5 tuổi

Nhìn thấy Uyển Hạ có phản ứng như vậy, Doãn Kì liền lắp bắp không nói lên lời: “Cậu…”

Uyển Hạ vén tóc sang 2 bên tai, chống cằm nhìn người yêu trước mặt, đôi môi ửng hồng của cô dần cong lên: “Doãn Kì…không phải cậu ghen đó chứ?”

Doãn Kì nghe xong câu nói này, liền giật mình, chột dạ ngoảnh mặt đi, cậu không dám nhìn thẳng vào cô người yêu xinh đẹp trước mặt

Uyển Hạ nhếch môi cười, cô liền đưa 1 tay mình ra, nắm lấy bàn tay ấm nóng của chàng trai ngồi đối diện, đăm chiêu nhìn chằm chằm, giọng nói ngon ngọt đó liền cất lên: “Doãn Kì…cậu yên tâm đi, tớ chỉ yêu mỗi cậu thôi mà…”

Doãn Kì đỏ ửng mặt, hốt hoảng lấy ly cafe uống 1 ngụm thật to



Cái khí thế lạnh lùng của Doãn Kì hồi mới bắt đầu tra hỏi đã dần biến mất. Với sự xinh đẹp và tài lanh của mình, Uyển Hạ đã dần chiếm được vị thế trong cuộc trò chuyện này

Thấy cậu có phản ứng như vậy, Uyển Hạ rụt tay lại, cười khúc khích

“Thật không?” Doãn Kì đỏ mặt, cúi gằm xuống, không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái trước mặt

Uyển Hạ nghe xong câu này, liền ngơ người 1 lúc, cô đứng dậy, nâng cằm chàng trai lên, cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt sâu thằm của chàng trai

Cô chân thành nói: “Cậu không tin tưởng tớ sao?”

- Nhưng mà… - Doãn Kì đơ người, cậu không biết nói như nào, cũng chả biết hỏi ra sao, cậu chỉ biết né tránh thực tại

Uyển Hạ đứng dậy, đi đến chỗ Doãn Kì và ngồi vào lòng cậu, bàn tay nhỏ bé của cô vuốt lên đôi má đang ửng hồng của cậu, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Trách cậu cũng chẳng đúng…Chúng ta không công khai, thì chuyện này khó tránh…Nhưng dần dần, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ yêu cậu đến nhường nào…”

Doãn Kì không nói gì, đôi mắt dần cụp xuống, bàn tay của cậu liền ôm lấy cô bạn gái đang ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của mình…

Hai người không nói lên lời, chỉ có tiếng trò chuyện của mọi người và tiếng xe cộ qua lại xung quanh, buổi tối hôm đó diễn ra thật quá bình thản, không khí mùa thu, gió thổi đi cái nắng nóng ban ngày, làm dịu mát đi tâm hồn của hai trái tim, làm họ xích lại gần nhau hơn

“Uyển Hạ…Tớ sẽ mãi mãi yêu cậu”

“Tớ cũng thế…”