Cố Dạ Hàn dẫn Tần Vũ Mộng đến một căn phòng lớn, nơi chứa đầy các tài liệu, hình ảnh, và các màn hình máy tính đang hiển thị các thông tin quan trọng. Ánh sáng mờ mờ từ các màn hình tạo nên không khí căng thẳng, như thể căn phòng này chứa đựng mọi bí mật mà anh muốn kiểm soát.
Anh dừng lại trước một chiếc bàn lớn, nơi các hồ sơ và tài liệu được sắp xếp ngăn nắp. Một vài tấm ảnh dính trên tường, cùng với những ghi chú chi tiết về các đối tượng và tình huống cần theo dõi. Cố Dạ Hàn quay lại nhìn Tần Vũ Mộng, ánh mắt không còn chút gì gọi là dịu dàng.
- Tiếp theo,- anh nói một cách điềm tĩnh, - tôi muốn cô thu hút sự chú ý của Trần Châu.
Tần Vũ Mộng nhướn mày, không ngạc nhiên với yêu cầu này. Cô đã quen với việc phải làm những nhiệm vụ bất ngờ và nguy hiểm, nhưng lần này có chút khác biệt.
Cố Dạ Hàn tiếp tục, không để ý đến sự im lặng của cô.
- Cô không cần phải lo lắng về phương thức.
- Làm thế nào để hắn bị thu hút, đó là việc của cô.
- Một khi hắn ở trước mặt cô, tôi cần cô có được những tài liệu về hắn, không thiếu một chi tiết nào.
Tần Vũ Mộng không đáp ngay. Cô biết đây là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng đồng thời, cũng là cơ hội để cô chứng minh mình có thể làm được những việc mà không ai dám thử.
- Anh muốn tôi làm gì?- Cô hỏi lại, giọng đầy nghiêm túc.
Cố Dạ Hàn không trả lời ngay, chỉ nhìn vào một trong những màn hình máy tính đang hiển thị thông tin về Trần Châu. Anh bấm vài nút, và một tấm hình của gã đàn ông xuất hiện trên màn hình.
Trần Châu, một người đàn ông tầm trung tuổi, vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt lạnh lùng như thể luôn tính toán mọi thứ xung quanh mình.
Anh quay sang Tần Vũ Mộng, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
- Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ tìm ra cách để đưa hắn vào thế phải gặp mặt cô.
- Còn về cách thu thập thông tin, tôi không quan tâm. Miễn sao tôi có được những gì tôi cần.
Tần Vũ Mộng gật đầu, lòng dấy lên một cảm giác phức tạp. Nhưng cô không thể từ chối. Chỉ có một con đường duy nhất để đi, và đó chính là con đường mà Cố Dạ Hàn đã vạch ra cho cô.
- Hiểu rồi,- cô trả lời, rồi quay lại nhìn vào hình ảnh của Trần Châu trên màn hình, suy nghĩ về cách tiếp cận.
Cố Dạ Hàn không rời mắt khỏi Tần Vũ Mộng, sự chú ý của anh không chỉ dừng lại ở nhiệm vụ mà còn đổ dồn vào vết thương trên cánh tay cô. Anh hơi cau mày, nhưng không nói gì thêm về chuyện đó. Sau khi quan sát một hồi, anh tiếp tục:
- Cuối tuần này, tôi sẽ gặp Trần Châu ở một quán bar.
- Cô sẽ đi cùng và tìm cách lấy chiếc chìa khóa két sắt trên người hắn.
Anh dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén nhìn cô, như muốn nhấn mạnh rằng nhiệm vụ này không hề đơn giản.
- Chìa khóa đó rất quan trọng.
- Nếu cô thất bại lần này, sẽ không có cơ hội thứ hai.
Cố Dạ Hàn nói xong, ánh mắt anh dừng lại ở vết thương của cô thêm vài giây nữa, nhưng Tần Vũ Mộng đã nhanh chóng thu tay lại, không muốn anh thấy rõ hơn tình trạng của mình. Cô hít một hơi thật sâu, gạt bỏ cảm giác đau đớn trong người và nhìn lại anh.
- Anh nghĩ tôi sẽ thất bại sao?- Cô đáp lại, giọng kiên định.
Cố Dạ Hàn nhìn cô một cách thẳng thắn, không chút do dự.
- Tôi không nghĩ vậy.
- Nhưng tôi luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Đừng để điều đó xảy ra.
Tần Vũ Mộng khẽ gật đầu, cảm thấy căng thẳng gia tăng. Cô hiểu rằng nhiệm vụ lần này không đơn giản. Trần Châu không phải là kẻ dễ dàng bị qua mặt, nhưng nếu Cố Dạ Hàn tin tưởng cô, cô sẽ không để anh thất vọng.
- Hiểu rồi,- cô nói, rồi quay lại nhìn về phía các tài liệu trên bàn, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới.
Cố Dạ Hàn quay người, ánh mắt không còn nhìn cô nữa, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ về một điều gì đó xa xăm.
- Ngày mai tôi sẽ có thêm thông tin về Trần Châu.
- Cô sẽ cần phải lên kế hoạch kỹ càng. Cẩn thận, đừng để hắn phát hiện ra gì.
Tần Vũ Mộng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cô biết đây là cơ hội lớn, nhưng cũng đầy rủi ro. Về phần mình, cô sẽ không để bất kỳ ai, kể cả Cố Dạ Hàn, thất vọng.
Cố Dạ Hàn bước đi vài bước, nhưng rồi anh dừng lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tần Vũ Mộng. Anh quay lại, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu phần lo lắng:
- Vết thương của cô… dù sao cũng nên chú ý thêm một chút.- Anh nói, giọng anh có chút cứng rắn, nhưng cũng có sự quan tâm ít ai nhận ra.
Tần Vũ Mộng nhìn anh, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại để ý tới chi tiết này. Thế nhưng, cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng của mình và cười nhạt:
- Vết thương này không phải là vấn đề, tôi đã xử lý rồi.- Cô nói, nhưng vẫn cảm nhận rõ sự đau đớn từ vết thương, dù có cố gắng kiên cường thế nào đi chăng nữa.
Cố Dạ Hàn không nói gì thêm, nhưng trong đôi mắt anh vẫn lóe lên sự lo lắng khó nhận thấy. Anh gật đầu, rồi tiếp tục bước đi mà không quay lại lần nữa.
- Chăm sóc bản thân đi.
- Sự an toàn của cô không chỉ quan trọng với tôi, mà còn quan trọng với những gì chúng ta đang làm.- Anh dứt khoát nói, như để nhấn mạnh rằng dù thế nào, cô cũng không thể quên rằng bản thân vẫn là một phần của kế hoạch này.
Khi anh bước đi, Tần Vũ Mộng chỉ nhìn theo, không nói gì thêm. Cô tự nhủ trong lòng rằng dù vết thương có nghiêm trọng thế nào, cô sẽ không để nó cản bước mình trong nhiệm vụ lần này.
Cố Dạ Hàn ra hiệu cho vài tên thuộc hạ đứng gần đó, những người luôn theo sát và không rời mắt khỏi cô. Anh quay lại nhìn Tần Vũ Mộng, giọng anh nghiêm túc, không chút do dự:
- Để tôi có thể yên tâm, những người này sẽ thay phiên nhau bảo vệ cô.
- Nhưng nhớ, nếu có chuyện gì xảy ra, bất cứ điều gì, lập tức báo cho tôi.
- Không được chần chừ.
Anh dừng lại một lát, ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút gì đó không thể phủ nhận là lo lắng. Những tên thuộc hạ lập tức nhận lệnh và đứng gần cô, giữ một khoảng cách vừa phải nhưng đủ để có thể ứng phó nhanh chóng nếu có sự cố.
Tần Vũ Mộng nhìn họ, rồi lại nhìn Cố Dạ Hàn. Cô gật đầu khẽ, không nói gì, nhưng trong lòng cô không khỏi có chút khó chịu. Cô luôn tự tin vào khả năng tự bảo vệ mình, nhưng giờ đây lại phải chấp nhận việc có người luôn đi theo mình.
Cố Dạ Hàn quay người, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi khuất sau cánh cửa, anh lại dừng lại một chút, không quay lại nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của anh vẫn đang ở đó.
- Nhớ lời tôi nói.- Anh dặn dò thêm một lần nữa, rồi bước đi, để lại Tần Vũ Mộng cùng với những người bảo vệ mới.
Cô đứng một lúc, cảm giác trong lòng nặng nề hơn bao giờ hết, nhưng vẫn giữ vững thái độ lạnh lùng.