Chớp Nhoáng

Chương 6: Què quặt


Ánh đèn vàng chiếu sáng mọi góc phố, các hàng quán ven đường không đâu là không có người. Nhóm học sinh đi chơi có, nhóm nhậu nhẹt có, muôn hình vạn trạng các hoạt động về đêm. Càng tối nhiệt độ càng thấp, Vu Dục Tân ngồi phía sau nhưng chỉ vừa chạy một chốc tay đã lạnh cứng. Hắn đút tay vào túi áo, ngước mắt nhìn bóng lưng người lái, bỗng hỏi.

“Lạnh không?”

Đoàn Thính Lăng lập tức đáp: “Không, tôi thấy mát đó chứ.”

Cậu điêu luyện lách qua chú chó đang nằm lăn lộn: “Nếu không có ông tôi còn định đi dọc bờ sông hóng gió nữa đấy.”

Hóng gió Đông Bắc?

Hắn quyết định ngậm miệng, không nói chuyện với tên liều này nữa.

Thấy bầu không khí khá bình yên cậu liền đề cập đến một chuyện: “Thằng Khanh chắc sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”

Vu Dục Tân nhíu mày: “Ai?”

“Lương Trọng Khanh, tên đô con suýt nữa tẩn ông đó.”

Thằng này đã đắc tội người ta mà còn không ráng nhớ tên nữa chứ.

Cậu buồn cười, đưa ra lời khuyên: “Tôi cảm thấy hai thằng mà solo là chắc kèo thắng thua rồi, thôi thì cố gắng mà chân thành tạ lỗi đi. Nó hình như cũng dễ nói chuyện lắm, có gì tôi sụp pót cho.”

Vu Dục Tân nhớ lại, tên này vừa gặp tên kia khoảng chừng... vài tiếng trước.

Vậy mà thân thiết đến mức độ có thể nói giúp cho hắn rồi sao?

Cũng phải, cậu thậm chí còn rủ rê cả hắn được thì chuyện quái gì không thể xảy ra chứ.

Không nghe được tiếng trả lời, cậu tưởng hắn không phục, không muốn xin lỗi nên đề ra kế khác: “Không thì giải thích đầu sông ngọn nguồn rồi... bắt tay giảng hòa?”

“Chứ nó cứ tới kiếm chuyện quài thì mệt lắm đấy.”

Vu Dục Tân chậm chạp ‘ừ' một tiếng, không nói rõ đồng ý cách nào. Đoàn Thính Lăng nhức nhức cái đầu, một lần nữa cảm thán.

Giao lưu với hướng nội mệt quá.

Hai đứa không nói chuyện với nhau nữa, cả đường chỉ còn lại tiếng hát trong trẻo mạnh mẽ của người cầm lái.

Giữa tầng lớp thượng lưu và tầng lớp bình dân luôn có sự khác biệt nghiêng trời lệch đất, điển hình là khu dân cư của bạn Tân. Đường lộ không chỉ sáng trưng mà còn liên tục có xe hạng sang đủ loại hình ra ra vào vào, làm Đoàn Thính Lăng hoa cả mắt.

Cậu cẩn thận giảm tốc nhường cho một chiếc ‘bò tót vàng' đi ra rồi e thẹn dừng ở một góc, đợi khi Vu Dục Tân xuống xe mới ngượng ngùng cười ‘hè hè': “Xin lỗi nhe, không đưa ông vào đó được.”

Cậu nghiêng người thì thầm với hắn: “Sợ vào đó mà làm hư cái gì là đền chết ông cố nội tôi đó, với lại nhìn sạch quá không dám chạy vào, hãy hiểu cho thằng đỗ nghèo khỉ này đi.”

Nói xong liền nhanh lẹ bỏ viên kẹo vào túi áo hắn rồi xiêu vẹo chạy đi, sau đó còn không quên ngoái đầu tặng hắn một nụ cười khoe hàm răng trắng bóc. Hắn sờ sờ túi áo đựng mấy viên kẹo từ cùng một người, lần đầu tiên thở dài.

Lần cuối... của cuối...

Thôi. Thuận theo tự nhiên đi.

Hắn cũng muốn xem xem cái tình bạn mới mẻ này tồn tại được bao lâu.

...

“Hắt xì!”

Đoàn Vũ Thư cầm sách ngồi trước cửa nhà xoa xoa mũi, lâu lâu lại ngó ra ngoài như đợi ai đó. Cô bé lại hắt hơi thêm vài cái nữa, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy tìm khăn giấy xì mũi. Vừa đúng lúc quay về thì bên ngoài có tiếng mở cửa ‘kẽo kẹt'. Cô lập tức chạy ra, khi thấy Đoàn Thính Lăng đang dựng xe thì vọt lại.

“Anh hai, ba mẹ đi hết rồi.” vừa nói cô bé vừa nắm áo cậu lôi vào nhà.

Đoàn Thính Lăng cau chặt mày: “Nữa hả? Ổng bả để em ở nhà một mình cũng không chịu hót một tiếng với anh, lỡ có gì thì sao?”

Đoàn Vũ Thư không quan tâm lắm: “Em lớn rồi, không sao đâu.” Cô dẫn cậu vào bếp rồi mở lồng bàn ra.

Điều làm cậu bất ngờ là không như mọi khi đồ ăn hết sạch, mà ngược lại có đầy đủ món. Từ canh cải đến cá kho... Cậu nghi ngờ nhìn chằm chằm.

Đoàn Vũ Thư xới hai bát cơm rồi đưa một chén cho anh mình, cô và một miếng lớn như rất đói sau đó mới ‘ồm ồm' giải thích: “Hôm nay có khách đến nên mẹ nấu đồ ăn mời, nhưng khi xong xuôi hết thì bỗng kéo nhau đi mất tiêu, thành ra còn một đống vầy nè.”

Cậu xoa xoa đầu cô bé rồi ngồi xuống kế bên: “Mai mốt đói thì ăn đi, chờ thì biết bao giờ anh về chứ.”

Tuy lúc nãy vừa quất một tô bún cá cỡ đại nhưng... ăn tiếp vẫn có thể.

Đoàn Thính Lăng cẩn thận lóc xương cá ra gắp thịt bỏ vào chén bé Thư, cô thấy vậy liền nhanh nhảu gắp rau cho cậu. Hai anh em nhìn nhau cười.

Cười xong bỗng Đoàn Vũ Thư nhớ đến một chuyện, nhăn nhó nói nhỏ với cậu: “Anh, cái dì khách hồi chiều lạ lắm, cứ nhìn em quài, kì cục.”



Nhóc còn nhỏ, không hiểu được ánh mắt đó thể hiện điều gì, chỉ biết nó làm toàn thân đều khó chịu thôi.

“Vậy nếu gặp lại thì cứ né đi chỗ khác.” cậu nhai nhai cơm, trả lời.

Tại cô bé không biết thôi, chứ cậu rất hay bắt gặp hai ông bà nhà này ngồi chung với mấy thành phần bất hảo. Nào là mặt sẹo rồi trái thanh long phải bạch hổ, không đang đá gà thì cũng là đánh bài, vân vân và mây mây. Không phải cậu kì thị người ta, mà là khí thế côn đồ lâu năm nó bốc lên ngùn ngụt ấy, đối với người từ nhỏ đã lăn lộn với xã hội như cậu thì liếc một phát là biết được ngay.

Cũng không biết có phạm pháp gì không nữa...

“Anh hai... Sao anh gắp xương cho em?”

“À à, anh lộn xíu.”

...

“Vù...”

Cơn gió mang theo cả cát lẫn lá tạt ngang người. Vu Dục Tân che mắt lại, đợi khi nó lắng đi thì mới thả tay xuống tiếp tục cất bước. Vẫn là con đường bình thường hắn đi, vẫn là giờ thường ngày hắn xuất phát, vẫn là tốc độ không bao giờ thay đổi. Nhưng hôm nay lại như bị thứ gì đó thôi thúc, làm hắn đi đường đã chậm càng thêm chậm.

Tay rụt sâu vào túi áo khoác, nhẹ nhàng vân vê vài viên kẹo bên trong. Cứ lê bước với tốc độ con lười mãi, đến mức cảm thấy lãng phí thời gian muốn thôi cái trò vớ vẩn này thì cái tên ‘lí do' hắn làm khùng làm điên như này cuối cùng cũng xuất hiện.

Đoàn Thính Lăng chở theo em gái của mình chạy đến ‘hi' một tiếng, với tay ra rổ xe đằng trước lấy một ổ bánh mì đưa cho hắn: “Bánh mì tình thương đầy ấm áp buổi sáng.” cậu hối thúc “Lấy nhanh! Hôm nay tôi phải đưa cô bé nhỏ này đi học nữa, không kì kèo với ông được đâu.”

Vu Dục Tân không còn cách nào khác đành nhận lấy, Đoàn Thính Lăng không biết từ nơi nào lấy ra thêm một viên kẹo, dúi cho hắn rồi mới đạp đi. Hắn nhìn theo bóng dáng cậu cùng với cánh tay đang vòng chặt qua eo đó, hơi nhíu nhíu mày.

Bỗng dưng có xúc động muốn... gạt phăng thứ chướng mắt đó ra.

“Dục Tân.”

Hắn thu hồi tầm mắt lại, đầu cũng không thèm quay, nhét kẹo vào túi rồi bước đi.

Phương Du thấy vậy cũng không gọi nữa, chỉ mím môi. Trịnh Duyên bước đến gần cậu, đánh mắt tò mò nhìn tên vừa đạp xe đi, kinh ngạc: “Trời đất, không ngờ vẫn có người nói chuyện với thằng lập dị đó đấy!”

Y nghe vậy liền không vui: “Đã bảo là đừng nói xấu người ta mà, cậu ấy chỉ hơi trầm tính thôi.”

“Ok ok ok”

...

Đoàn Thính Lăng lười biếng vừa gặm bánh mì vừa lê thân vào lớp học. Mới bước vào đã bắt gặp nguyên lớp ngồi đông đủ cặm cụi học bài.

Một dự cảm xấu bất chợt nổi lên, cậu thấp thỏm dò hỏi “Hôm nay sao nề nếp vậy?”

Cô bạn bàn đầu ngước lên, cho cậu một ánh mắt “Kiểm tra ba môn liên tiếp đó em.”

“Fuck!”

Chửi xong thì lập tức phi nước đại đến bàn của mình, cuống cuồng lấy tập vở ra. Cậu oán trách thằng ngồi kế bên: “Sao ông không hú tôi một tiếng? Anh em cột chèo mà sao vô tình thế?”

Kha Triệt đưa tập của mình cho cậu, bất lực: “Tôi muốn hú cũng chả hú được. Thằng quỷ nhà ông như cô hồn tháng bảy vậy, lặn ngụp lặn ngụp tùm lum chỗ biết đường đâu mà lần. Đã thế rồi mà điện thoại lúc bắt lúc tắt nữa chứ!”

Đoàn Thính Lăng đuối lý đành ngậm miệng, chú tâm vào đống tri thức, bắt đầu công cuộc nước lút đầu mới bơi. Tiếc là cậu không phải thiên tài gì sất, trừ có thiên phú dị bẩm ở môn ngoại ngữ thì còn lại đều rất tàn tạ. Còn vinh hạnh được bà cô chủ nhiệm phong là quái nhân học lệch.

Thế nên cuối buổi hôm nay, không biết ai đã thì thầm mùa xuân với ‘mẹ' của lớp cậu mà Đoàn Thính Lăng được ưu ái ở lại tâm sự mỏng.

Cậu bảo Kha Triệt về trước, còn mình thì đến ngồi lên bàn đối diện bục giảng nhìn cô Phương đang chấm bài.

“Sao vậy cô? Em thấy lần này phát huy cũng khá tốt mà.”

“Tốt cái đầu anh.” Cô Phương liếc xéo cậu “Cô nghe giáo viên toán nói điểm của em thấp lè tè dưới đáy đấy, bộ tính ở lại hay sao?”

Đoàn Thính Lăng hết hồn: “Ấy! Đâu đến mức đó đâu cô!” cậu lắc lư “Em đã xem lại rồi, cứ duy trì phong độ như vầy thì vẫn đủ sức học tiếp.”

Cô nhíu mày: “Rồi anh tính tốt nghiệp xong là thôi luôn à? Không học đại học?”

“Ờm... Em làm sao mà trúng tuyển được trường nào chứ?”

Combo không tiền không thành tích kiểu như cậu ngay cả trường đời người ta còn chê, làm gì dám mơ tưởng đến mấy chuyện đó. Đoàn Thính Lăng biết tự lượng sức mình, không làm học sinh nghèo vượt khó được thì sẽ không tự ép bản thân.

Với lại cậu tính rồi, nếu ra trường rồi bắt đầu đi làm tích góp tiền từ từ thì cô em gái nhỏ của cậu chắc chắn sẽ dư sức học đại học. Dù sao thì Đoàn Vũ Thư cũng thông minh hơn cậu nhiều, tương lai sáng lạng hơn cậu nhiều.

Cô Phương nhìn ra được cậu đã có tính toán riêng của mình nên chắc sẽ nghe không lọt tai, chỉ đành chán nản thở dài một hơi.

Cô thương học trò, không muốn nó đi trên con đường quá trắc trở, nhưng tiếc là mỗi người đều có một quyết định riêng. Thôi thì có gì hỗ trợ nó vậy, vì Đoàn Thính Lăng là thằng nhóc ưu tú và dễ thương nhất cô từng dạy mà.

‘Nhóc dễ thương' đứng dậy, với tay đặt lên bàn giáo viên một viên kẹo, bảo đảm: “Em chắc chắn sẽ lên lớp, hứa luôn đó!”



“Cô chấm bài tiếp đi cô, em về đây!” cậu mỉm cười, không đợi cô Phương có cơ hội càu nhàu mà chạy vèo ra ngoài.

Đoàn Thính Lăng xách con xe dấu yêu chạy líu lo trên đường. Nghĩ ngợi một lát liền rẽ vào khu vực dạo này hay đi, xem xem có gặp thằng bạn hướng nội nào đó hay không. Ngoài dự đoán là Vu Dục Tân thì chả thấy đâu, chỉ thấy thanh niên mặt bặm trợn.

“Ồ... bé Khanh phải không ta?”

Tên to con dựa tường chơi game đằng kia nghe được tên mình liền liếc qua một cái, trông thấy ‘tri kỷ' hôm qua thì hớn hở dẹp điện thoại chạy đến.

Lương Trọng Khanh câu cổ Đoàn Thính Lăng: “Bữa hổm đánh chưa đã gì hết. Đi, chơi tiếp nè.”

Cậu lập tức từ chối: “Thôi mày ơi, nay bận rồi.”

“Hả? Chán vậy.” cậu ta bày ra vẻ mặt tiếc nuối “Tao còn định nếu mày thắng một ván sẽ dắt mày đến gặp em yêu đấy.”

Gì?

Mắc gì đi gặp người yêu?

Lấy lửa thử vàng, lấy phụ nữ thử đàn ông. Text bạn bè hả?

Đoàn Thính Lăng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng. Không ngờ tên nhìn sơ qua có vẻ vô tư lại lắm tâm tư thế này, cậu hơi không tin vào mắt nhìn của mình rồi đấy.

“Sao không về nhà mà đứng ở đó vậy ba?” Cậu nhìn khuôn viên trường không bóng người, hỏi cậu ta.

Lương Trọng Khanh bĩu môi lầm bầm lầu bầu: “Nhiều người phiền phức, không thích về, không muốn về, đừng kêu tao về.”

Đoàn Thính Lăng quơ càng, xoa xoa đầu đinh: “Vậy kiếm đại quán nào ngồi đi.” cậu chỉ đám mây đen đang từ từ lấn chiếm trên bầu trời “Coi chừng lát mưa không kịp tìm chỗ trú đó.”

Vừa dứt lời thì một cơn gió quạt mạnh vào cả hai. Lương Trọng Khanh rùng mình rút vào áo hoodie, nghe lời mà cáo từ trước. Đoàn Thính Lăng định rời đi thì khóe mắt bỗng xuất hiện bóng người khập khiễng. Mày cậu nhíu lại, không ngần ngại mà đạp thẳng đến gần cổng trường này.

Vu Dục Tân khó khăn bước đi, vừa ngước lên thì gặp ngay tên lai Tây thích làm việc tốt liền khựng người lại. Đoàn Thính Lăng nhìn mũi hắn bị nhét bông gòn rồi tiếp tục liếc sang cổ chân bị băng bó, lo lắng: “Cái mẹ gì mà nhìn tàn vậy? Sao què quặt rồi? Đánh lộn hả?”

Không hiểu sao bình thường hắn có thể làm người câm cả một ngày, nhưng đối diện với cậu lại rất muốn mở mồm trò chuyện một chút. Vì suy nghĩ kì quái này mà Vu Dục Tân im lặng mất vài giây, sau đó rốt cuộc vẫn chiều theo tâm ý bản thân, giải thích: “Tai nạn, không đánh nhau.”

Lúc này, một ông anh cao lớn xách cặp ra ngoài, gương mặt nghiêm túc của anh ta nhìn cậu rồi lại nhìn Vu Dục Tân “Cậu nhóc này bị bóng đập vào dẫn đến té trẹo chân, lúc nãy tôi muốn dìu cậu ta nhưng cứ bị né như ôn dịch vậy.”

Đoàn Thính Lăng thở dài thườn thượt: “Lên xe đi ông cố nội của tôi, cậu cứ lết kiểu này thế nào cũng mắc mưa cho coi.”

Lần này Vu Dục Tân không chần chừ lâu, nhảy về trước vài bước rồi ngồi lên xe. Ngoan ngoãn thế này làm Đoàn Thính Lăng cũng khá kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cậu cười một cái với ông anh rồi chạy đi.

Dọc đường cậu còn càm ràm liên tục: “Anh Tân ơi anh Tân, mai mốt có bị cùi lở gì thì cho người ta giúp đỡ đi, đừng có mà như gái giữ thân thế chứ, cố quá thành quá cố đó.”

Đáng buồn là cậu giảng kinh cả buổi trời nhưng Vu Dục Tân chẳng trả lời trả vốn gì, chỉ lơ đãng nhìn chằm chằm cái hông trước mặt, chậm rãi chọt một cái.

Đoàn Thính Lăng giật mình, uốn éo né tránh: “Nhột má!”

Vu Dục Tân bình tĩnh nói ra suy nghĩ kì quặc vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu: “Tôi nắm được không?”

“... Được được được.” làm hết hồn, tưởng hắn thẹn quá hóa rồ ám sát cậu chứ.

Nhận được sự đồng ý, hắn nhẹ nhàng nắm... góc áo cậu. Đoàn Thính Lăng liếc bên hông, bật cười: “Vãi thật, nhìn giống cha con ghê.” cậu ngâm nga “Bố là tất cả, bố ơi bố ơi... Nhưng lúc bố mệt, bố là bố thôi~”

“Bé Tân ới, trưa muốn ăn gì nờ?”

Vu Dục Tân: “...”

Bé Tân lạnh mặt bé Tân không nói chuyện, bố Lăng buồn lắm bố Lăng quyết định nghỉ cho ăn luôn.

Đoàn Thính Lăng nghiêng đầu hỏi: “Về nhà hay sao?”

“Không.” lần này hắn đáp ngay lập tức.

Đợi một lúc lâu cũng chẳng nghe được câu sau, cậu đoán hắn giao quyền ‘sinh sát ‘ vào tay mình nên nhanh nhẹn đánh lái về một hướng. Cả hai chạy một mạch ra khỏi trung tâm thành phố, tiến vào một vùng nông thôn gần sông. Khi đến căn nhà có vài cây lồng mức phía trước thì liền rẽ vào.

Do Vu Dục Tân đang thương tật nên cậu chẳng thèm kiêng kị việc hắn ghét tiếp xúc này nọ nữa, trực tiếp nắm cánh tay cẩn thận dìu đi. Tên này chỉ mới cao đến tai cậu nên đỡ rất thuận tiện.

Cậu dắt hắn đến bàn đá trong sân rồi nhấn xuống ghế: “Ngồi đây chơi đi, tôi phải làm việc rồi.”

Đoàn Thính Lăng vừa đi lùi vừa cười: “Đợi tí có gì xin vài trái sapoche cho ông nếm thử hé.”

Vu Dục Tân nhìn bóng dáng loi choi lóc chóc như sáo của người kia rồi lại nhìn vào tay mình.

Ồn ào nhưng không làm khó chịu, càng đi chung với nhau càng buông thả bản thân, muốn thử nhiều thứ mình nghĩ sẽ chẳng bao giờ làm.

Cái con người này... đã kéo hắn ra khỏi 'vùng an toàn' của bản thân lúc nào không hay.